Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Nguyên nhân mà Khương Thành lao ra giết rất đơn giản, hắn dngf thần niệm cảm nhận được sự có mặt của những người này.

 
Những người khác thì hắn nhận không ra, nhưng Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng coi nhưu là biết được.

 
Chuyện này khiến cho hắn giống như có được chí bảo, hóa ra Đoạn Thiên Minh này cũng bị mình câu được rồi?
 
Còn lâm Tịnh Đạo Tôn, Tam Nhãn Hổ, Minh Già Đạo Tôn mấy người này khi nhìn thấy hắn thu dọn chiến lợi phẩm xong lại đột nhiên xông đi thì còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa kìa.

 
Khi đám người bay ra bên ngoài giống như vứt một hòn đá vào rừng thâm, làm lũ chim sẻ bị động bay lên khắp trời.

 
Mấy Đạo Tôn của Đoạn Thiên Minh vừa thấy Khương Thành đến thì đều bị dọa đến hồn bay phách tán.

 
Nhanh chóng bay tản ra bốn phía.

 
Thành ca cũng sốt ruột lên hẳn.

 
“Đừng chạy chứ!”
 
“Này này, khó khăn lắm mới đến một lần mà!”
 
Sức chiến đấu của hắn rất mạnh, nhưng chung quy lại cũng chẳng phải Đạo Tôn chân chính.

 
Mấy Đạo Tôn này chạy rất nhanh, nếu thật sự bảo hắn đuổi theo, có thể đuổi kịp một hai người trong đó đã là giỏi lắm rồi.

 
Chuyện này không phải là điều mà Khương Thành muốn thấy.

 
“Chờ ta chút đi nào!”
 
“Không phải các ngươi đến giết ta sao? Đến thì cũng đã đến rồi, còn chạy quái gì nữa chứ?”
 
Sự níu giữ đầy lưu luyến này của hắn chẳng có tí hiệu quả nào cả.

 
Mấy Đạo Tôn của Đoạn Thiên Minh đó thậm chí còn chạy nhanh hơn nữa.

 
Ngươi coi bọn ta là kẻ ngốc à, ngươi đã là thánh hồn rồi, bọn ta ở lại đây để chờ chết chắc?
 
Quan trọng nhất là trong tay ngươi vẫn còn nắm giữ Bách Chiến lệnh.

 
Đối mặt với cái lệnh bài này ai dám không chạy cơ chứ?
 
Người chạy nhanh nhất vẫn là Nguyên Kha Đạo Thánh!
 
Người may mắn có được lệnh bài này muốn chọn người để khiêu chiến thì phải có khoảng cách nhất định, nếu không thì hắn sẽ sụp đổ mất.

 

Thành ca thấy như vậy chẳng hay chút nào.

 
Cứ tiếp tục như vậy, bản thân mình sẽ không thể nào chạm tráng được với bọn họ nữa.

 
Hắn không thể nào cứ cắm rễ mãi ở Đoạn Thiên Minh được, nếu như lần này đi mất, tương lai Ma Ngộ tông sẽ đối mặt với sự báo thù của Nguyên Kha Đạo Thánh và Đoạn Thiên Minh.

 
Nhất định phải giải quyết gọn gàng bọn này trước!
 
“Cùng lắm ta không dùng Bách Chiến lệnh nữa được chưa?”
 
Hắn vừa đuổi theo ráo riết, vừa gào lên.

 
“Ta đảm bảo đấy, thật mà, ca đây trước giờ nói lời đều giữ lời!”
 
Lũ người đang chạy trốn phía trước, trong lòng trên mặt đều cười lạnh khôn nguôi.

 
Tưởng bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao, dễ bị lừa gạt đến thế à?
 
Nhìn thấy mấy người này không hề tin vào danh dự của bản thân, trong lúc Thành ca sốt ruột, hắn đột nhiên ném thẳng Bách Chiến lệnh vào một nơi xa tít.

 
Cú ném này có huyền văn không gian và tốc độ gia trì thêm.

 
Bọn người này cứ chạy rồi chạy, trước mặt đột nhiên có luồn ánh sáng màu đỏ xoẹt qua.

 
Có vài người còn chưa kịp phản ứng xem đó là gì, trực tiếp lượn qua.

 
Nhưng mà coi như có người tiện tay chộp lấy được.

 
Ngân Thuyên Đạo Tôn khi vừa nhìn thấy ánh sáng đỏ đó thì cảm thấy khó mà tin được.

 
Bách Chiến lệnh?
 
Không thể nào chứ?
 
Ai có được Bách Chiến lệnh lại ném đi như vậy chứ?
 
Nhưng khi hắn thật sự bắt được rồi, có được cảm giác tiếp xúc chân thật rồi, lại phát hiện hình dạng này đúng thật sự là Bách Chiến lệnh.

 
“Chuyện này là thật sao?”
 
Trong lòng hắn vui mừng đến lạ.

 
Chà quanh kĩ càng một vòng, lại phát hiện trên lệnh bài đó có một khí tức đặc biệt.

 
Lần này, đến cả người đi nhiều hiểu rộng như hắn cũng không nhịn được mà kinh ngạc hô lên…

 
“Trời ơi…”
 
Hắn đang tiếp tục chạy trốn mà toàn thân kích động, vui mừng khôn xiết.

 
Còn ở phía sau hắn, Khương Thành đã dừng lại rồi.

 
Tam Nhãn Hổ, Yên Dĩ, Phạm Lôi Lâm Tịnh bọn người họ tiếp tục theo đến.

 
Cảnh tượng trước đó bọn họ cũng nhìn thấy rồi.

 
Thế là, tất cả mọi người đều cạn lời mà nhìn Khương chưởng môn.

 
“Ây da, Bách Chiến lệnh vụt khỏi tay rồi.


 
Thành ca cố ý la lên một tiếng.

 
Mọi người nhếch môi lên, trong lòng nói kĩ năng diễn xuất của người cũng giả quá đi mất?
 
Coi bọn ta như không nhìn thấy ngươi cố ý vứt đi sao?
 
 Bọn người Lâm Tịnh và Minh Già lại tin Khương Thành một cách mù quáng, không dám hoài nghi hắn.

 
Nhưng mà Phạm Lôi Đạo Tôn lại chẳng hề kiêng dè hắn chút nào.

 
“Có phải ngươi điên rồi không?”
 
Hắn huơ tay loạn xạ, biểu cảm cũng sắp mất khống chế luôn rồi.

 
“Lại đem Bách Chiến lệnh vứt cho kẻ địch?”
 
“Còn có chuyện gì vô lí hơn thế không hả?”
 
“Còn có thể hoang đường hơn vậy không chứ?”
 
“Bây giờ ta đang nghi ngờ có phải ngươi cố tình tìm cái chết không đây nữa?”
 
Trong lòng Khương Thành nói ngươi đoán đúng rồi đấy.

 
Cả chặng đường này của ca nếu không phải là tìm cái chết thì cũng là trên đường tìm cái chết.

 
Nhưng mà những người có thể cung cấp dịch vụ này lại càng ngày càng ít đi.


 
Cả bộ mặt Tam Nhãn Hổ như sụp đổ.

 
“Ca, ngươi không thích Bách Chiến lệnh dữ lắm đúng không.


 
“Nếu thật sự ghét Bách Chiến lệnh đến vậy thì tìm ta này!”
 
“Hai huynh đệ chúng ta một giuộc, ta làm người tốt, giúp ngươi bảo quản nó thật tốt,  hà tất phải vứt bừa bãi như vứt rác vậy chứ?”
 
Khương Thành cũng bị hai tên rởm này làm bực bội rồi.

 
“Vứt thì cũng đã vứt rồi, các ngươi muốn sao nữa đây?”
 
“Lệnh bài của ta, ta làm chủ.


 
Nói xong, hắn ngồi xuống luôn ngay tại chỗ.

 
Hắn tin rằng đối phương sẽ không làm mình thất vọng, nhất định hắn sẽ tìm đến.

 
Mà ở một mặt khác, mấy người của Đoạn Thiên Minh phát hiện Khương Thành không đuổi theo nữa nhưng vẫn giống như lũ chim sợ cung bắn mà chạy trốn thêm một đoạn nữa.

 
Rất lâu sau, bọn họ cuối cùng mới dừng lại.

 
“Dọa chết ta mất.


 
“Phải đó, tên tiếu tử đó còn nói gì mà không dùng Bách Chiến lệnh nữa.


 
“Nói dối mà cũng không nên hình, tưởng chúng ta sẽ trúng kế ư?”
 
“Hắn thật sự không hề nói dối.


 
Ngân Thuyên Đạo Tôn đi đến giữa đám người.

 
Hành động này khiến người khác khá không lường được.

 
Ngân Thuyên lúc trước không phải là người của Đoạn Thiên Minh, chỉ bởi vì trong lần khiêu chiến trước đắc tội với Khương Thành nên hắn mới chủ động đi cùng với đám người này.

 
Trước mặt đám người này, hắn là một kẻ không có thân quyến, chỉ ở bên rìa mà thôi.

 
Nhưng lần này, sự tự tin chiếm lấy chỗ cao của hắn.

 
“Khương Thành này là tên to gan điên cuồng nhất mà lão phu từng gặp qua.


 
Hắn khẽ ngước cằm lên, nhìn một vòng mọi người ở xung quanh.


 
“Tiếp theo làm như thế nào, ta muốn nghe ý kiến của các ngươi.


 
Rất nhiều người nheo mắt.

 
Lời này nghe có vẻ kì kì sao ấy, giống như kiểu hắn là thủ lĩnh đang chủ trì hội nghị vậy.

 
Có Đạo Tôn tính tình nóng nảy, vọt ngay ra tại chỗ.

 
“Ngân Thuyên, ngươi giả đuôi sói gì chứ?”
 
“Ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện.


 
“Trước mặt Nguyên Kha Đạo Thánh đến lượt ngươi lòi đầu ra à?”
 
“Ngươi là cái thá gì chứ… cái này, ta thừa nhận ngươi rất có phong thái lãnh đạo.


 
Tên này vừa nói chuyện, ánh mắt vừa từ từ hướng đến tay phải của Ngân Thuyên Đạo Tôn, cũng sắp đơ rồi.

 
Ở tay phải của hắn đang nắm giữ một tấm Bách Chiến lệnh.

 
“Bách Chiến lệnh!”
 
“Thật sự là Bách Chiến lệnh!”
 
Tất cả những Đạo Tôn ở hiện trường cũng oanh tạc.

 
Nguyên Kha Đạo Thánh vốn còn đang cười lạnh lùng, liếc nhìn hắn cũng nhảy ra.

 
“Bách Chiến lệnh sao lại rơi vào tay ngươi rồi?”
 
Hắn nhìn chằm chằm vào Bách Chiến lệnh, trong ánh mắt cháy bỏng mang theo cả sự tham lam.

 
Nếu là người muốn có Bách Chiến lệnh, vậy theo danh sách sắp xếp theo mức độ bức thiết thì Nguyên Kha Đạo Thánh có không đứng nhất cũng xếp hạng ba.

 
Là Đạo Thánh duy nhất của Đoạn Dương Đạo, đệ nhất cao thủ, hắn vẫn chưa làm cái cán ở đây bao giờ.

 
Đó là bởi vì sự tồn tại của Bách Chiến lệnh.

 
Thứ đồ này trước sau đều bị Đoạn Thiên Minh và Khương Thành quản, hắn muốn cướp cũng không cướp được, thậm chí đến cả cái bóng cũng chả sờ tới được.

 
Bây giờ cuối cùng nó cũng xuất hiện trước mặt hắn, không nghĩ cũng biết hắn kích động bao nhiêu.

 
“Tự nhiên từ tay Khương Thành qua đây đấy.

” Ngân Thuyên Đạo Tôn hững hờ đáp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận