Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Cùng với lúc Bạch Tinh Đạo Tôn van xin tha mạng, Thành ca cũng đã xử lí xong tên đồng đội cuối cùng.

 
Lúc này Bạch Tinh Đạo Tôn sớm đã run như cầy sấy rồi, sợ đến nỗi hồn vía lên mây.

 
“Khương, Khương chưởng môn tha mạng cho…”
 
“Ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta một con đường đi mà!”
 
“Suy cho cùng thì dựa vào thực lực thông thiên của ngươi, con kiến bé nhỉ như ta sống cũng chẳng có sự uy hiếp gì mấy…”
 
Hắn cũng đã ăn nói lộn xộn luôn rồi.

 
Một bên vừa van xin tha mạng, một bên lại vừa nịnh hót.

 
Mà cứ nịnh rồi nịnh, hắn phát hiện Thành ca ở trước mặt thật sự vẫn chưa tiếp tục tiến công.

 
Ngẩng đầu lên, hắn đã thấy Khương Thành khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn mình.

 
“Khương chưởng môn, ngươi?”
 
“Ngươi nịnh xong rồi à?”
 
Khương Thành nhíu mày, sát khí trong mắt lóe lên.

 
“Không không không, vẫn chưa vẫn chưa.


 
Bạch Tinh Đạo Tôn hiểu, Khương Thành vẫn chưa giết mình chỉ bởi vì bản thân vẫn không ngừng nói.

 
Rồi lại nghĩ đến lúc trước có thể có được Bách Chiến lệnh cũng là do nịnh nọt giỏi.

 
Hắn giống như trong mê cung bừng tỉnh lại.

 
Sau đó khai triển những gì bình sinh học được, thêm vào cường độ nịnh hót ngút trời.

 
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hắn khen Khương Thành lên trời xuống đất, nghiễm nhiên là chính nghĩa, dũng cảm, thông minh, công chính vân vân tất cả những phẩm chất ưu tú tập hợp lại trên một người.

 
Hơn nữa mỗi một câu lại không trùng nhau.

 
Những người khác ở bên cạnh nghe được đều từ khinh bỉ trở nên ngây ra.

 
Bọn họ có phần tò mò, loại người thế này sao có thể tu luyện được đến cảnh giới Đạo Tôn cơ chứ.

 
Thành ca thật muốn lôi Thu Vũ Tuyền đến đây, để lên lớp cho nàng thấy, học người ta khen người ta như thế nào.


 
Bạch Tinh Đạo Tôn khen đủ cả một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới ngưng lại.

 
Đối với hắn mà nói, thế này còn mệt hơn cả chiến đấu nữa.

 
Chủ yếu là do khi đang nịnh còn mang theo cả sự sợ hãi và áp lực.

 
Hắn lại lần nữa lén nhìn lên Thành ca, phát hiện không những tâm trạng của hắn dịu đi rất nhiều mà còn mang theo ý cười nữa.

 
Chuyện này làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

 
Vẫn tốt, vẫn tốt, xem ra bản thân mình vẫn qua được ải này.

 
Trăm ngàn cái thấu lại không thấu nịnh nọt, vẫn may tên tiểu tử này thích được tâng bốc.

 
Chuyện lấy oán báo ân đánh hắn cũng có thể lừa đảo qua được như thế này, chuyện này thần kí biết bao?
 
“Nịnh xong rồi?”
 
“Đúng, đúng vậy, ngươi hài lòng không?”
 
Thành ca gật đầu.

 
“Rất hài lòng.


 
Sau đó, hắn lại lần nữa tế ra thánh hồn, thúc giục nó xông vào bên trong hồn hải Bạch Tinh Đạo Tôn.

 
“Không, không…”
 
Bạch Tinh Đạo Tôn hoàn toàn có chút phòng bị nào cả.

 
Hắn vẫn còn tưởng sẽ không sao nữa.

 
Nào có hay biết Thành ca chẳng nói chẳng rằng tế ra sát chiêu như vậy chứ.

 
Chuyện này không hợp với kịch bản!
 
Không nên như thế mà!
 
Sâu trong hồn hải, hồn chủ của hắn phát ra tiếng tố cáo của linh hồn.

 
“Tại sao chứ…”
 
Trong lòng Thành ca nói còn có gì mà tại sao nữa chứ.


 
Ngươi cũng đang giết ta, thế mà còn hỏi tại sao ta tiêu diệt ngươi à?
 
Đâu ra cái câu hỏi ngu xuẩn đến vậy chứ?
 
Lúc nảy ngồi xem hắn nịnh hót chỉ là tiết mục tận hưởng mà thôi.

 
Nhưng mà nhìn thấy Bạch Tinh Đạo Tôn khi nảy mất sức đến vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cuối cùng hắn cũng thuận miệng bịa cho hắn một lí do.

 
“Ngươi quá ưu tú rồi, ta giữ lại ngươi không được, được rồi chứ?”
 
Bạch Tinh Đạo Tôn với hồn hải đã hoàn toàn bị hỗn loạn, đầu óc vang lên tiếng ong ong.

 
Với lí do này hắn chẳng biết nên có cảm nhận thế nào cả.

 
Sau đó, chủ hồn của hắn rơi vào bóng tối vĩnh hằng.

 
Phụt!
 
Xác Bạch Tinh Đạo Tôn rơi xuống, trận khiêu chiến kết thúc.

 
Thắng thua đã rõ, không gian khiêu chiến tự động biến mất.

 
Tấm Bách Chiến lệnh màu đỏ máu đó lại lần nữa xuất hiện tại hiện trường.

 
Thành ca lấy lại Bách Chiến lệnh về tay, sau đó buồn bã thở than.

 
“Chuyện này gọi là gì đây!”
 
Hắn thật lòng tặng tấm lệnh đi, kết quả thời gian mới có mấy ngày, lệnh bào này đã trở về tay mình.

 
Cùng với sự trở về của lệnh bài này là chiến lợi phẩm của 25 Đạo Tôn.

 
Khương Thành tỏ ra ngay từ đầu đã chẳng hề nghĩ đến việc sẽ coi bọn họ như gói kinh nghiệm.

 
Hắn làm việc luôn rất chuyên nghiệp, mục tiêu trước giờ vẫn luôn là Nguyên Kha Đạo Thánh và Đoạn Thiên Minh, chưa từng nghĩ sẽ gây ảnh hưởng đến người khác.

 
Nhưng cũng chẳng ngăn được Bạch Tinh Đạo Tôn liều mình tặng trở về, hắn không nhận cũng không được.

 
Lúc này ở bên ngoài Ma Ngộ tông, bọn người Nguyên Kha Đạo Thánh và Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng lũ lượt rời đi.

 
Bọn họ vẫn còn đang thăm dò tình báo của Bạch Tinh Đạo Tôn.


 
“Cái gì? Bạch Tinh Đạo Tôn dẫn người đến Ma Ngộ Tông?”
 
“Hắn muốn làm gì chứ?”
 
“Ta biết ngay là hắn cùng một đám với Khương Thành mà, nhất định là qua đó nằm vùng rồi.


 
Sau khi biết được tin này, lòng mọi người cũng trầm xuống không ít.

 
Nguyên Kha Đạo Thánh hạ lệnh tiếp tục nghe ngóng.

 
Khoảng thời gian này không ít người đến Ma Ngộ tông, trong đó đương nhiên sẽ có mấy do thám của Đoạn Thiên Minh.

 
Mà cũng rất nhanh, bọn họ đã có được tin tức phải khiến người ta trợn mắt há ồm.

 
“Bạch Tinh Đạo Tôn muốn giết Khương Thành?”
 
“Hả? Có chuyện như vậy ư? Là giả chứ gì?”
 
“Khổ nhục kế! Nhất định là khổ nhục kế, là làm cho chúng ta thấy đó, để chúng ta tự đâm đầu vào lưới.

 
“Cái gì? Không gian khiêu chiến đã hình thành rồi?”
 
“Chuyện này… ta nghe nói một khi không gian khiêu chiến của Bách Chiến lệnh đã thành, nhất định phải phân chia thắng bại rõ ràng nhỉ?”
 
“Vậy nên Bạch Tinh Đạo Tôn thực sự quay lại cắn ngược Khương Thành ư?”
 
Sau khi có được tin tức này, tâm tình mọi người cũng chuyển biến tốt lên.

 
Đúng là vui mừng hớn hở.

 
“Ha ha ha, Khương Thành này thật đáng đời.


 
“Ta đã bảo là Bách Chiến lệnh không thể tặng cho người khác mà.


 
“Mau, mau đến Ma Ngộ tông bên đó xem thử xem.


 
“Lần này Khương Thành tự làm tự chịu, kiếp này khó thoát.


 
“Nếu như Khương Thành bị giết rồi thì cơ hội của chúng ta cũng đến rồi.


 
“Bạch Tinh Đạo Tôn dễ đối phó hơn Khương Thành nhiều, tương lai chờ khi hắn một mình…”
 
Đám người vui vẻ xông đến bên ngoài Ma Ngộ tông, khoảng cách cách sơn môn có vài chục ngàn dặm, lúc này mới dừng lại.

 
Theo bọn họ thấy, hai người này có đánh nhau đến ngút trời thì mình cũng chẳng cần nhúng tay vào.

 
Chờ bọn họ phân rõ thắng thua, bên còn lại chắc chắn ở trạng thái hao tổn rồi.


 
Đến lúc đó trai cò phân tranh ngư ông đắc lợi, bản thân chính là ngư ông đó rồi.

 
Trong sự sốt ruột chờ đợi, bọn họ nghe ngóng giống như nghe đài vậy.

 
“Bạch Tinh Đạo Tôn lựa chọn quyết đấu thần hồn, ổn đấy!”
 
“Khinh thật, Khương Thành giết chết mười hai Đạo Tôn trong một thoáng.


 
“Hóa ra Khương Thành có thánh hồn.


 
“Chết rồi, chết hết rồi, chỉ còn mỗi Bạch Tinh Đạo Tôn.


 
“Hình như Khương Thành không định sẽ giết hắn.


 
“Giết rồi, giết rồi, Bạch Tinh Đạo Tôn vẫn chết.


 
Mỗi một lần tin tức tình báo truyền đến, đều dẫn đến sự kinh ngạc của mọi người, khiến cho toàn trường mông lung.

 
Nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng.

 
“Bách Chiến lệnh lại rơi vào tay Khương Thành rồi.


 
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rất lâu mà chẳng nói được lời nào.

 
Bận bịu cả nửa ngày trời, bận đến nỗi hiu quạnh, cuối cùng vẫn là Khương Thành có được Bách Chiến lệnh.

 
Mấu chốt vẫn là hắn có thánh hồn.

 
Tình báo này đã khiến lòng bọn họ lạnh lẽo vô cùng.

 
“Phải đó, chúng ta nên trở về nấp cho kĩ thôi.


 
Rất nhiều Đạo Tôn lần lượt rời khỏi nơi đó, bay trở về cung điện dưới lòng đất của họ.

 
Cả Nguyên Kha Đạo Thánh cũng không phải ngoại lệ.

 
Hắn cũng cảm thấy lần này chẳng còn cơ hội đâu mà báo thù Khương Thành nữa.

 
Mà sau khi hắn đi chưa lâu, một đám người đột nhiên từ Ma Ngộ tông xông ra, người đứng đầu chính là Khương Thành.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận