Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau khi Vô Định Cung thất bại, trận khiêu chiến giữa các tông môn kết thúc ở đó.

 
Sau khi kết quả thắng thua của hai phái truyền ra, rất nhiều tông môn ở bên ngoài đều vô cùng kinh ngạc.

 
Tình hình lúc trước của Ma Ngộ tông thế nào, những tông môn khác cũng có nghe nói.

 
Không thể nói là tình hình đáng lo ngại, chỉ có thể nói là chỉ còn chút hơi tàn.

 
Hộ pháp chạy mất một người, trưởng lão nội môn cũng chạy mất một nửa, tông môn như thế chỉ còn cách bị diệt vong có mấy ngày thôi.

  
Thậm chí không cần người khác đến động vào bọn họ, chẳng cần bao lâu, tự bọn họ cũng sẽ dần dần suy bại.

 
Kết quả, một tông môn như thế, đối mặt với sự tấn công với mười một Đạo Tôn của người khác, thế mà vẫn có thể thắng được.

 
Biết được tin tức này, vô số Tiên nhân nghi ngờ có phải thắng thua của hai bên bị ngược rồi không.

 
Bên ngoài sơn môn của Ma Ngộ tông, Lệ Diệp hộ pháp lại khóc lóc gào thét đòi quay về.

 
Dựa vào cảnh giới Đạo Tôn của hắn, tùy tiện đi bất cứ đâu, thân phận cũng không thấp.

 
Nhưng mấu chốt là lần này Ma Ngộ tông không giống như trước nữa, sau khi thôn tính Vô Định Cung, đừng nói là thực lực tăng vọt, còn có một vị đại thần như Thành Ca che chở, bảo kê.

 
Bây giờ danh tiếng của Thành Ca đã nhanh chóng truyền khắp cả Đoạn Dương Đạo.

 
Một Thiên Tôn cỏn con, lại có thể một mình giết chết chín vị Đạo Tôn.

 
Chiến tích như thế, lúc lần đầu tiên được truyền ra, căn bản chẳng có ai tin.

 
Nhưng sau khi tông môn của chín vị Đạo Tôn đó lần lượt báo tang, tất cả mọi người không tin cũng phải tin.

 
Năng lực chiến đấu như thế, khiến cho vô số người người chấn động.

 
Trong số chín vị Đạo Tôn bị giết chết, có người đến từ Đoạn Thiên Minh vô cùng đáng sợ.


 
Có ngươi là đồ đệ của Đạo Thánh.

 
Nhưng bây giờ, không có ai cảm thấy bọn họ dám báo thù Khương Thành.

 
Bởi vì! Bách Chiến lệnh đã rơi vào tay hắn.

 
Ở Đoạn Dương Đạo có được thứ này, mặc dù không thể nói là ra lệnh cho cả thiên hạ, không có ai dám không phục tùng, nhưng nếu như muốn ngang tàng hống hách thì chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn.

 
Lại thêm cả năng lực chiến đấu đó của hắn, ai dám động vào chứ?
 
Bây giờ hắn đang ở Ma Ngộ tông, rất nhiều người đã coi Ma Ngộ tông là “Đoạn Thiên Minh” tiếp theo của Đoạn Dương Đạo rồi.

 
“Chưởng môn, lúc trước là ta bị mỡ lợn che mắt, mù quáng vì lợi ích! ”
 
“Bây giờ ta hối hận rồi, hãy cho ta quay lại đi!”
 
“Mấy năm nay bọn ta ở tông môn, không có công lao thì cũng có khổ lao mà!”
 
Không chỉ Lệ Diệp Đạo Tôn, tất cả mấy vị trưởng lão nội môn và các đệ tử phản bội rồi bỏ trốn lúc trước, bây giờ mặt cũng đầy kỳ vọng và trông mong, muốn quay trở lại Ma Ngộ tông.

 
Bây giờ Ma Ngộ tông đã không còn bấp bênh, vật lộn trong gió bão nữa, mà rất có khả năng sẽ trở thành tông môn thống trị Đoạn Dương Đạo.

 
Sao bọn họ nỡ từ bỏ một cây đại thụ chọc trời như thế chứ.

 
Lúc trước phản bội rời bỏ tông môn dứt khoát bao nhiêu thì bây giờ lăn trở về cũng không hề do dự bấy nhiêu.

 
“Bọn ta chỉ là nhất thời kích động thôi!”
 
“Thực ra trong lòng bọn ta vẫn luôn lo lắng cho Ma Ngộ tông, đến mức mấy hôm nay còn gầy rạc cả đi rồi…”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn suýt chút nữa thì bị bọn họ làm cho tức đến bật cười.

 
Cho dù tin tức của hắn có tắc nghẽn hơn nữa thì cũng biết trong mấy tên này, có kẻ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tìm được ngôi nhà khác rồi.

 
Làm gì có tí bộ dạng lo lắng cho Ma Ngộ tông nào?
 
“Cút!”

 
“Mau cút hết đi cho ta!”
 
“Đã phản bội tông môn rồi, vẫn còn mong được quay lại, các ngươi coi chỗ này là nơi nào hả?”
 
Hắn hung hãn đá bàn tay đang ôm đùi hắn của Lệ Diệp Đạo Tôn ra.

 
Giống y như lúc trước Lệ Diệp Đạo Tôn hung hăng hất bàn tay đang nắm chặt để níu kéo hắn của Lâm Tịnh Đạo Tôn.

 
Những trưởng lão và môn đồ ở bên trong nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng có ai cầu xin, nói đỡ cho hắn, ngược lại còn nháo nhào chửi lấy chửi để.

 
“Lúc đầu, đại nạn ập lên đầu tông môn, có giữ cũng không giữ nổi các ngươi.


 
“Bây giờ tông môn vùng dậy quật khởi rồi, cũng không cần đến các ngươi nữa!”
 
“Lúc hoạn nạn không trông mong được, bây giờ cho các ngươi quay về thì có tác dụng gì?”
 
Lúc nói những lời này, bọn họ không khỏi nghĩ đến Khương Chưởng môn.

 
Lần này thật sự là may mà có Khương Thành.

 
Một mình hắn lội ngược dòng, đảo ngược kết cục, nếu không thì bây giờ người bị đám phản đồ này chế giễu xoi mói chính là bọn họ, thậm chí còn bị chê cười là ngu xuẩn rồi.

 
Sau khi đuổi Lệ Diệp Đạo Tôn đi, ở phía xa xa lại có người đang bay đến.

 
Lâm Tịnh nhìn về phương xa, vội vàng hạ lệnh.

 
“Đóng sơn môn lại! Nhanh nhanh nhanh!”
 
“Tuyệt đối không được cho kẻ đó vào sơn môn!”
 
Tất cả mọi người đều sững sờ.

 
Bây giờ Khương Chưởng môn vẫn đang trấn thủ ở Ma Ngộ tông chúng ta, vẫn có người khiến chúng ta phải sợ sao?
 
Bất luận là kẻ nào đến, chẳng phải đều là đến tìm chết à?

 
Chính vào lúc bọn họ hơi dây dưa trì hoãn một chút này, kẻ đó đã gào thét xông vào trong sơn môn của Ma Ngộ tông.

 
“Lâm Tịnh ngươi được lắm, thế mà ngươi lại định ăn mảnh!”
 
Tất cả mọi người chăm chú nhìn về phía đó, có một vài trưởng lão đã nhận ra, chính là Quán chủ Minh Già của Thanh Vũ Quán, người lúc trước suýt chút nữa đã được mời đến để làm trợ thủ.

 
Sau đó, Lâm Tịnh Đạo Tôn mời được Thành Ca thì liền phớt lờ không thèm để ý đến hắn nữa.

 
“Khụ, ta còn tưởng là ai cơ, hóa ra là Minh Già đạo hữu đấy à, lâu rồi không gặp…”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn chỉ đành ngoảnh đầu lại pha trò, cười ha ha.

 
Cùng là đồng đạo năm xưa cùng phi thăng từ Vạn vực ở Hạ giới lên, mấy năm nay hai bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc, cũng coi như là bạn chí cốt nhiều năm.

 
“Ai là đạo hữu với ngươi!”
 
Minh Già Đạo Tôn tức đến thở hổn hển.

 
“Khương Chưởng môn đến, thế mà ngươi lại không báo cho ta biết?”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn bĩu bĩu môi: “Còn không phải là ta quên mất sao, hơn nữa dựa vào đâu mà ta phải thông báo cho ngươi chứ, năm xưa ngươi cũng có quan hệ đặc biệt thân thiết gì với Khương Chưởng môn đâu.


 
“Ta khinh!”
 
Minh Già Đạo Tôn tức đến trừng mắt vuốt râu, chỉ vào hắn mắng như tát nước.

 
“Nói cứ như năm đó ngươi thân thiết với Khương Chưởng môn lắm vậy?”
 
“Lại còn định ăn mảnh, ngươi tưởng ta không nhìn ra chút tâm tư ý đồ đó của ngươi sao?”
 
“Cái loại bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi, coi như ta đã nhìn nhầm ngươi rồi!”
 
Nói xong, hắn đẩy Lâm Tịnh ra sau đó xông vào bên trong.

 
Chớp mắt sau, hắn đã tìm thấy Thành Ca ở bên trong.

 
Lại là một màn bạn cũ xa cách lâu ngày mới được gặp lại vô cùng cảm động nữa.

 
Đến lúc này, những môn đồ của Ma Ngộ tông đuổi theo Minh Gia Đạo Tôn đến đây mới biết, hóa ra Minh Già Đạo Tôn cũng là bằng hữu của Khương Chưởng môn.

 
Rốt cuộc vị Khương Chưởng môn này có lai lịch thế nào vậy?
 
Đi ra từ Cổ Tiên giới, là bạn chí cốt với Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn, thế thì thâm niên của hắn không phải là lâu năm bình thường đâu.


 
Nhưng cảnh giới của hắn mới chỉ là Thiên Tôn mà thôi.

 
Rõ ràng năng lực chiến đấu lại mạnh đến mức vô lý.

 
Nhất thời, bọn họ cũng cực kỳ tò mò.

 
“Khương Chưởng môn, ngươi bị Lâm Tịnh liên lụy, làm phiền lâu như thế, chắc là chán ghét hắn từ lâu rồi đúng không, chi bằng đến Thanh Vũ Quán của ta làm khách đi, thế nào hả?”
 
Lâm Tịch Đạo Tôn lập tức nhảy dựng lên.

 
“Lão tặc Minh Già ngươi được lắm, biết ngay là ngươi cố tình tỏ ra ân cần để đạt được mục đích xấu xa mà!”
 
“Khương Chưởng môn đang yên ổn ở chỗ bọn ta, là vị khách tôn quý nhất của bọn ta, chán ghét ở chỗ nào hả?”
 
Minh Già Đạo Tôn châm biếm lại: “Thanh Vũ Quán của bọn ta yên ổn lắm, không cần phải phiền Khương Chưởng môn ra trận…”
 
“Được rồi, được rồi.


 
Thành Ca xua xua tay.

 
“Ta sống ở đây rất tốt, tạm thời không đi nơi khác nữa.


 
Hắn vẫn đang đợi những người khác của Đoạn Thiên Minh, cùng với Nguyên Kha Đạo Thánh đến báo thù hắn cơ.

 
Ngộ nhỡ hắn đổi nơi ở khác, đối phương không tìm thấy hắn thì biết phải làm thế nào?
 
Nghe thấy hắn không đi, Lâm Tịnh vui mừng khôn xiết.

 
“Ha ha, ngươi nghe thấy chưa hả, Khương Chưởng môn không có hứng thú với Thanh Vũ Quán nhà các ngươi, ngươi có thể cút được rồi đó!”
 
“Ta còn lâu mới đi, ta phải thường xuyên ở đây để bầu bạn với Khương Chưởng môn, lắng nghe những lời chỉ bảo dạy dỗ của lão nhân gia hắn!”
 
Thành Ca không đến chỗ hắn, mặc dù Minh Già Đạo Tôn hơi thất vọng, nhưng hắn cũng ở lì tại nơi này.

 
Thậm chí hắn còn chiếm đoạt một tòa cung điện cách chỗ Thành Ca gần nhất, cứ y như định cắm rễ luôn ở đây vậy.

 
Khiến cho Lâm Tịnh Đạo Tôn vừa tức vừa bất lực.

 
Tuy nhiên, cùng với việc Minh Già Đạo Tôn cắm rễ ở đây, một thời gian sau, càng ngày càng có nhiều Đạo Tôn lục tục đến thăm Ma Ngộ tông.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận