Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Không những chỉ có Khương Thành mà cả những người khác cũng rất nghi ngờ.

 
Một đống Đạo Tôn cấu kết, đương nhiên là phải có một sức mạnh cường đại rồi.

 
Đặt ở Ma Ngộ Tông hay là Vô Định cung, đám người này dù ở bên nào cũng đều sẽ phá vỡ thế cân bằng.

 
Quả thật có thể quyết định thắng bại.

 
Nhưng nếu như gặp phải một cường giả siêu cấp như Khương Thành thì ngươi có đến nhiều Đạo Tôn hơn nữa thì cũng vô dụng.

 
Suy cho cùng thì lần này cũng chỉ có một bên thắng.

 
Trận đấu một đánh một như thế này, cho dù có là Đạo Tôn đỉnh cấp như Bạch Hổ Đại Đế đến thì cũng phải tự mình đánh chết mà qua ải.

 
Chứ đừng nói đến gặp phải một Đạo Thánh thực thụ.

 
Đoạn Thiên Minh này dựa vào cái gì mà cả Nguyên Kha Đạo Thánh cũng phải kiêng kị chứ?
 
Sự nghi vấn của bọn họ chỉ chốc sau đã được giải đáp.

 
Rồi thấy Thanh Lư Đạo Tôn mới vừa đến nơi móc ra một tấm khiêu chiến lệnh từ trong ngực ra.

 
Trước đó thì những khiêu chiến lệnh mà Khương Thành từng thấy qua đều có hai màu xanh trắng, một kiểu thống nhất.

 
Nhưng tấm thẻ này lại không giống, nó có màu đỏ.

 
Một tấm lệnh hình thoi toàn thân màu máu đỏ tươi, đem lại cho người ta cảm giác như nhìn thấy một thứ binh khí nhuốm máu, nhìn thấy mà kinh.

 
Mà sau khi nhìn thấy tấm lệnh đặc biệt này, bọn người Hạo Vân Đạo Tôn lại lũ lượt cười ầm lên.

 
“Ha ha ha ha, thỏa rồi!”
 
“Vật này mà ra, Đọa Dương Đạo cũng chẳng còn đối thủ rồi.


 
Nghe thấy bọn họ nói vậy, tất cả môn đồ của cả hai phái đều nhìn một cách hoài nghi, quan sát thật kĩ tấm lệnh đó.

 

Đây chính là bảo vật thần bí đó, tuyệt thế thần binh hô phong hoán vũ ở Đoạn Dương Đạo?
 
Nhưng mà bọn họ có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào.

 
“Quả nhiên, bọn họ lại lấy ra khiêu chiến lệnh độc nhất vô nhị nữa rồi!”
Trong ánh mắt Lục Văn Đạo Tôn ẩn chứa sự tuyệt vọng, bất lực sâu sắc.

 
Giống như lệnh này vừa xuất ra thì sinh linh phải lầm than vậy.

 
Nghe thấy lời của hắn, Thành ca cũng dở khóc dở cười.

 
“Bảo vật kinh khủng mà khi nảy các ngươi nói ba hoa thiên địa, thật ra chỉ là một khiêu chiến lệnh với màu sắc không giống thôi sao?”
 
Lục Văn Đạo Tôn trầm mặc gật đầu cứ như phải ra pháp trường.

 
“Đúng vậy.


 
Thành ca nghi ngờ có phải bọn người này ngầm hẹn diễn kịch chơi mình hay không.

 
Còn tưởng là thứ tuyệt thế thần binh gì.

 
Với trí tưởng tượng phong phú, hắn còn tưởng có phải là món thiên địa chí bảo thứ mười một xuất hiện rồi hay không nữa.

 
Chỉ dựa vào một bảo vật mà đã hàng phục được cả một vực, Đạo Tôn khiến Đạo Thánh kiêng kị, vậy nó phải kinh khủng nhường nào chứ?
 
Kết quả… chỉ là một tấm khiêu chiến lệnh.

 
Chẳng qua chỉ là màu sắc không giống mà thôi.

 
“Vậy nên… tấm khiêu chiến lệnh này có gì khác chứ?”
 
“Hỏi rất hay.


 
Hạo Vân Đạo Tôn ở đối diện đã không còn sợ Khương Thành nữa rồi.

 
Bây giờ hắn đã hoàn toàn yên tâm rồi, đầu cũng nghếch lên.

 
“Lệnh này tên gọi là Bách Chiến lệnh, cả Đoạn Dương Đạo chỉ có một tấm.



 
“Tác dụng của nó rất đơn giản…”
 
Hạo Vân Đạo Tôn cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng để nói: “Có thể để cho một đám người cùng lúc khiêu chiến với một người.


 
Phản ứng kịch liệt trong sự kì vọng của hắn sắp phấp phới bay ra rồi.

 
Cho dù là Ma Ngộ tông hay Vô Định cung, cho dù có là trưởng lão cấp Chí Tôn hay là các đệ tử Đế cảnh thất trọng lục trọng đi chăng nữa, tất cả đều bị hốt hoảng đến mơ hồ.

 
Hết cách, nhiều đánh một thì bên ngoài thấy rất bình thường nhưng ở Đoạn Dương Đạo thì trước nay chưa từng có.

 
Trước đó, những cuộc khiêu chiến mà bọn họ biết được chỉ có một chọi một mà thôi.

 
Cho có kiểu tình huống thu thập đến mấy chục ngàn khiêu chiến lệnh, một cường giả siêu cấp khiêu chiến với mấy chục ngàn người đi chăng nữa thì cũng chỉ là kiểu một người khiêu chiến với một đám người khác.

 
Nói trắng ra, bên bị khiê chiến mãi mãi sẽ không bị thiệt thòi về mặt nhân số.

 
Còn Bách Chiến lệnh này lại phá vỡ quy luật thép này.

 
Nó có thể để cho một đám người cùng khiêu chiến một người.

 
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Đoạn Thiên Minh lại cường thế như vậy rồi.

 
Lệnh bài đặc biệt này quả thực là thần binh lợi khí ở Đoạn Dương Đạo này.

 
Có được nó thì có thể mấy người cùng tấn công một người được.

 
Thậm chí có thể nói rằng, có được tấm lệnh này thì hai Đạo Tôn hợp lực lại đủ để nghiền ép đa phần tông môn.

 
Thiên địa quy tắc ở Đoạn Dương Đạo không cho phép giết người ở ngoài cuộc khiêu chiến.

 
Cho dù tông môn của người có mời đến mười mấy Đạo Tôn thì cũng vô dụng, suy cho cùng thì ngươi cũng chỉ có một tấm khiêu chiến lệnh bình thường mà thôi, mười mấy Đạo Tôn của ngươi cũng chỉ có thể một trận xuất ra một người.


 
Hai Đạo Tôn có Bách Chiến lệnh thì có thể mỗi trận hai đánh một, đánh cho đến khi ngươi hết người mà thôi.

 
Nếu như những Đạo Tôn cấu kết với nhau nhiều hơn chút nữa, ví dụ như mười mấy người, hai mươi người, vậy thì Đạo Thánh cũng phải nhượng bộ lui binh.

 
Chuyện này không thèm nói lí đến mức nào chứ, rõ ràng là đạo cụ cấp Bug mà.

 
“Tại sao lại có thứ này tồn tại cơ chứ?”
 
“Đúng là đánh vỡ thế cân bằng mà.


 
“Thiên Đạo bất công!”
 
“Đạo Tuyệt Chi Địa này của chúng ta, tương lai sẽ không còn Thiên Đạo nữa…”
 
“Đoạn Thiên Minh đáng chết này, vậy há chẳng phải tương lai chúng ta sẽ cứ phải chịu sự sắp đặt của chúng sao?”
 
“Phải đó, Bách Chiến Lệnh nghịch thiên như vậy, nhưng tông môn khác cho dù có liên thủ thì cũng đánh không lại bọn họ.


 
Nghe thấy những lời nghị luận huyên náo của bọn họ, Thành ca cạn lời nhếch mép.

 
Lệnh bài này thì ở Đoạn Dương Đạo hữu dụng chứ đem ra bên ngoài thì một văn tiền cũng chả đáng.

 
Còn về thế à?
 
“Khương Thành, bây giờ ngươi có hối hận thì cũng đã muộn rồi!”
 
“Ha ha ha ha, mau thêm tên của Thanh Lư Đạo Tôn vào danh sách khiêu chiến của trận doanh bên Vô Định cung đi.


 
“Chúng ta sẽ chơi trò sáu đánh một.


 
Chí Diên Đạo Tôn không dám cự tuyệt, cũng không có lí do để cự tuyệt.

 
Sau khi Thanh Lư Đạo Tôn được vào, lập tức cùng với năm người khác cùng bay ra.

 
Hắn lấy tấm lệnh màu máu tươi ra, hào hứng nhìn Khương Thành phía đối diện mà đánh giá.

 
“Nghe nói ngươi rất được việc nhỉ, đánh trận nào thắng trận đó.


 
Khương Thành cười hi hi gật đầu: “Đúng đấy, ngươi nghe danh nên ngưỡng mộ mà đến chứ gì?”
 
Thanh Lư Đạo Tôn không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy.

 

Lẽ nào hắn không nghe ra ý chế giễu trong lời nói của mình sao?
 
“Ngươi từ đâu ra vậy? dám làm hỏng việc của Đoạn Tiên Minh bọn ta?”
 
Thành ca nhếch môi, khiêm tốn vẫy tay.

 
“Đây là chuyện mà ta nên làm, ngươi đâu cần phải có lòng chạy đến đây cảm kích ta đến thế?”
 
Thanh Lư Đạo Tôn cảm thấy tiết tấu lời nói của mình đã bị làm cho đảo lộn rồi.

 
Hắn phát hiện bản thân cần phải vén lại, nếu không lại không hiểu nổi mạch não tên này mất.

 
Hạo Vân Đạo Tôn ở một bên dường như cảm thấy đồng đội của mình đang bị nhiễu, thế là không thể không cắt ngang.

 
“Đủ rồi!”
 
Hắn cười một cách tàn ác: “Khương Thành, khi nảy ngươi uy phong lắm, gọi tên từng người ra khiêu chiến, ngươi tưởng ngươi là ai chứ?”
 
“Thật sự nghĩ bọn ta sợ người chắc?”
 
“Bây giờ bị sáu đánh một, cảm giác thế nào? Ngươi cứ tiếp tục uy phong lần nữa xem?”
 
Những người khác cũng nhanh chóng lộ ra vẻ mặt cười cợt.

 
Lúc nảy bị Khương Thành áp chế, người nào người nấy đều sợ bị gọi tên, bọn họ muộn phiền biết bao.

 
Bây giờ cũng coi như là có khẩu khí rồi.

 
“Vốn cũng chẳng muốn nhiều đánh ít đâu, nhưng ai bảo ngươi lợi hại như vậy chứ? Đúng không nào?”
 
Hạo Vân Đạo Tôn cố ý giễu cợt.

 
“Cùng lúc được sáu Đạo Tôn vây đánh, ngươi nên cảm thấy tự hào mới đúng.


 
Thành ca lắc lắc ngón tay.

 
“Tình cảnh sáu Đạo Tôn nhỉ bé này chẳng đáng để ta tự hào.


 
“Chỉ có thể nói, sáu người các ngươi lên cùng một lúc lại đỡ việc cho ta.


 
Hắn còn định tìm Lâm Tịnh Đạo Tôn để kiếm ít khiêu chiến lệnh, một lần thêm ít người.

 
Nhưng Bách Chiến lệnh gì đó của đối phương, sáu đánh một, dù gì thì cũng trúng tim đen hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận