Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Lời nói của Ngạo Kiêu Đạo Tôn còn chưa kịp dứt thì Khương chưởng môn đã lập tức vung kiếm ra rồi.

 
Còn có thần hồn vô cùng mạnh mẽ và Pháp tắc không gian đi cùng với một kiếm này.

 
Sau khi giết chết được hai Đạo Tôn, cách đánh này của hắn coi như cũng đã là một bộ sách võ thuật cố định, càng lúc càng phát ra thuần thục hơn.

 
“Ngươi dám!”
 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn cảm thấy vô cùng sợ hãi khi bị tấn công một cách bất ngờ.

 
Hắn không thể nào tin được Khương Thành lại có thể công kích chính bản thân mình.

 
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường mà.

 
Lúc trước tên này không biết mình là ai thì cũng thôi đi, nhưng sau khi biết ở phía sau mình có một Đạo Thánh mà còn dám như vậy sao?
 
Hơn nữa còn là sau khi đã xác nhận được chuyện nhất định Đạo Thánh sẽ báo thù cho mình!
 
Hắn cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng.

 
Vốn dĩ kịch bản không nên phát triển như vậy mà đúng không?
 
Thực tệ không phải chỉ dừng lại ở một mình hắn, những Tiên nhân khác ở hai bên cũng đều không thể nào hiểu nổi.

 
Thậm chí Lục Văn Đạo Tôn cũng đang hoảng hốt kêu lên.

 
“Không được giết hắn!”
 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn không thể chết được đâu.

 
Nếu như hắn chết rồi thì sau đó thật sự sẽ có phiền phức ở trong Thiên Đại.

 
Chỉ tiếc là tiếng nói của hắn vừa mới rơi xuống xong thì ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng đã hoàn toàn nuốt chửng Ngạo Kiêu Đạo Tôn.

 
Giống như một con cự thú đến từ thời cổ đại nuốt cả bầu trời và ăn cả đất, bao phủ khắp toàn bộ không gian khiêu chiến.

 
Mặc dù thần hồn của Đạo Tôn vẫn còn là Tử Hồn, nhưng chính bản thân vẫn bị hồn hải trấn giữ, cũng có được sức lực nhất định để chống cự sự xâm nhập của thánh hồn.

 
Nhưng mà cũng chỉ được đến thế thôi.

 
Thậm chí Ngạo Kiêu Đạo Tôn còn không tổ chức được một hình thức phòng thủ cho ra hồn.

 
Khi tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, Thành Ca đã mở bảng điều khiển hệ thống ra, hừng hực khí thế kiểm tra phần thưởng tiến độ Huyền Văn mà bản thân mình vừa mới đạt được.


 
Còn Ngạo Kiêu Đạo Tôn thì đã không còn thấy bóng dáng đâu từ sớm rồi.

 
“Chết rồi.


 
“Thật sự đã chết rồi! ”
 
Lần này các đệ tử của Ma Ngộ tông không thể nào nổi lên sự reo hò được nữa.

 
Đương nhiên bọn họ đều hy vọng Khương Thành có thể liên tiếp giành được thắng lợi.

 
Bọn họ cũng cực kỳ căm hận Ngạo Kiêu Đạo Tôn.

 
Nếu như Khương Thành đã đánh bại được Ngạo Kiêu, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng phấn chấn.

 
Nhưng mà giết chết hắn!
 
“Khương chưởng môn vừa chiến thắng một trận, tại sao các ngươi đều không nhạy bén như vậy chứ?”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn bất mãn nhìn về phía sau.

 
“Còn không mau reo hò vui mừng lên đi?”
 
“Hát lên! Nhảy múa đi!”
 
Hắn cũng không lo lắng đến hậu quả gì cả, nếu như Khương chưởng môn đã cảm thấy chuyện này có thể làm được, vậy thì nhất định là có thể làm, không có gì phải sợ hãi.

 
Những trưởng lão và môn nhân của Ma Ngộ tông ở phía sau đều có vẻ mặt vô cùng bất lực.

 
Bây giờ chúng ta đều cảm thấy sợ chết rồi, mỗi giây mỗi phút Đạo Thánh đều có thể tới đây để hủy diệt chúng ta, làm gì có ai còn có thể cười được chứ?
 
Ngược lại đội cổ vũ thật sự lại bắt đầu diễn tấu sáo và trống.

 
Còn Chí Diên Đạo Tôn đối với cái chết của đồng đội lại phá lên cười rất lớn.

 
“Ha ha ha ha ha! ”
 
Trong phút chốc trước đó hắn còn đang lo lắng môn phái sẽ bị tiêu diệt.

 
Hiện tại hắn đã không còn lo lắng một chút nào nữa rồi.

 
“Ha, các ngươi đều đã nhìn thấy rồi, Ngạo Kiêu Đạo Tôn đã bị hắn giết chết!”
 
Suýt chút nữa hắn cũng đã sung sướng khua tay múa chân rồi.


 
Hắn chỉ vào người tên là Thành Ca đó cảm thấy có chút hả hê.

 
“Hơn nữa Ngạo Kiêu Đạo Tôn cũng không phải được phái ra mà là hắn đã chỉ đích danh khiêu chiến, không thể oán trách ta được!”
 
“Cái này ngươi hãy đợi đến khi bị Nguyên Kha Đạo Thánh tìm tới tận cửa đi!”
 
“Bản thân mình cũng sẽ khó mà bảo toàn được, để ta xem người còn ngang ngược điên cuồng như thế nào! ”
 
Tất cả các vị trưởng lão và đệ tử của Vô Định Cung ở phía sau hắn cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

 
“Thật là tốt quá.


 
“Cuối cùng có người tới trừng trị được cái tên yêu quái này rồi.


 
“Ta còn tưởng rằng thật sự không ai có thể trừng trị được hắn nữa chứ.


 
“Không có hắn, không phải Ma Ngộ tông cũng chỉ còn là một mâm thức ăn hay sao?”
 
“Đúng đúng đúng, không có hắn, Ma Ngộ tông cũng chỉ còn lại hai lão già Lâm Tịnh và Lục Văn kia, bên này chúng ta vẫn còn có tám vị Đạo Tôn đây này!”
 
Nghĩ đến cảnh tượng sau này Ma Ngộ tông sẽ bị tiêu diệt, cảm xúc kích động này của bọn họ đều đã dâng cả lên trên rồi.

 
Bọn họ xôn xao chỉ vào những môn nhân của Ma Ngộ tông kêu gào ầm ĩ lên.

 
“Tiêu diệt bọn hắn!”
 
“Ha ha ha, tiêu diệt Ma Ngộ tông!”
 
“Vừa rồi còn làm ta giật cả mình, bây giờ Ma Ngộ tông các ngươi ngược lại vui vẻ phấn chấn thử xem nào?”
 
“Nói cho các ngươi biết, sau khi khiêu chiến thất bại cũng đừng nghĩ đến việc sẽ có một kết quả tốt đẹp!”
 
“Báo thù cho Tả hộ pháp của bọn ta!”
 
“Lão già Lâm Tịnh, ngươi hãy lăn ra đây nhận lấy cái chết đi!”
 
Không riêng gì bọn họ, ngay cả những Đạo Tôn như Ngân Thuyên và Hạo Vân cũng đều đang thở phào nhẹ nhõm.

 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn đã chết thật sự rất tốt.

 
Hắn vừa chết cũng kéo theo cả Khương Thành xuống luôn, coi như đã trá hình cứu vớt mọi người.

 

Nhìn vào việc khi hắn chết đi lại có ý nghĩa như vậy, thậm chí một số người ở  hiện trường còn có ý định tưởng nhớ hắn trong năm giây dùng để kỷ niệm hắn đã tạo ra một đóng góp vô cùng to lớn.

 
Nhìn thấy dáng vẻ ăn mừng của bọn họ thì Thành Ca lại chìm vào trong những suy nghĩ sâu xa.

 
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn sững sờ không nghĩ được ra,! tại sao bọn họ lại muốn ăn mừng chứ?
 
Vậy nên hắn vung thanh trường kiếm lên, chỉ về phía Chí Diên Đạo Tôn ở phía xa xa đối diện.

 
“Ngươi là chưởng môn của Vô Định Cung sao?”
 
“Địa vị cũng đủ hài lòng rồi, tiếp theo sẽ bắt đầu từ ngươi.


 
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều im lặng.

 
Tất cả mọi người ở trận doanh của Vô Định Cung phía đối diện cũng có vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

 
Vốn dĩ bản thân Chí Diên Đạo Tôn còn đang vô cùng đắc ý, trong nháy mắt nụ cười đã đông cứng lại ở trên gương mặt.

 
“Ngươi làm cái gì vậy?”
 
Hắn không lập tức tiếp chiến mà tức giận chất vấn Khương Thành.

 
Thành Ca sửng sốt: “Ta khiêu chiến ngươi đó, chẳng lẽ việc trực tiếp khiêu chiến chưởng môn là không phù hợp với quy trình sao?”
 
“Ngươi!”
 
Sự tức giận của Chí Diên Đạo Tôn không hề giảm đi chút nào mà còn lớn tiếng gào thét.

 
“Cái tên điên nhà ngươi, ngươi khiêu chiến ta làm cái gì chứ?”
 
Thành Ca cũng đã bị câu hỏi này của hắn làm ngớ cả người.

 
Lão huynh, ta với ngươi là kẻ địch, hơn nữa vốn dĩ cuộc khiêu chiến môn phái này sẽ phải phân ra thắng bại.

 
Ngươi nói xem ta khiêu chiến với ngươi để làm cái gì chứ?
 
Hắn vung vẩy thanh kiếm ở trong tay.

 
“Sớm lên thì sẽ sớm kết thúc, nhanh chóng đi lên đây đi.


 
Làm sao Chí Diên Đạo Tôn có thể bước lên được cơ chứ.

 
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cho dù mình có dùng toàn bộ sức mạnh để đánh ra thì cũng không thể nào chống đỡ nổi quá một giây dưới một nhát kiếm kia của hắn.

 
Bước lên chính là đi tìm cái chết đó.

 
“Vừa rồi ngươi mới giết chết Ngạo Kiêu Đạo Tôn, chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả sẽ như thế nào sao?”
 
Hắn vừa cực kỳ phẫn nộ mà âm thầm chửi mắng ở trong lòng, vừa “tận tình khuyên bảo” giúp Thành Ca phân tích cái lợi và cái hại.

 

“Sư phụ của hắn là Nguyên Kha Đạo Thánh, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nói không chừng trong nháy mắt tiếp theo sẽ đến ngay phía trước mặt ngươi để giết chết ngươi đấy!”
 
“Đúng thật là nghe vua nói một buổi mà cũng chỉ giống như nghe một buổi nói chuyện.


 
Thành Ca gật đầu.

 
“Vậy thì sao chứ?”
 
“Vậy nên ngươi hãy nhanh chóng trốn đi!”
 
Chí Diên Đạo Tôn đã sắp bị hắn chọc tức cho phát khóc rồi.

 
“Ngươi còn ở lại đây làm gì nữa? Đang chờ chết sao? Lại vẫn còn nghĩ đến chuyện khiên chiến người khác gì nữa, ngươi nghĩ như thế nào vậy chứ?”
 
Lúc này Thành Ca mới bất chợt hiểu ra, chẳng trách vừa rồi bọn họ lại ăn mừng sôi nổi như vậy.

 
Thì ra là tưởng rằng mình sẽ trốn khỏi đây.

 
“Ôi, không ngờ là ngươi lại quan tâm đến tình cảnh của ta như vậy, đúng thật là khiến cho người ta vô cùng cảm động! ”
 
Nghe thấy câu nói trước đó của hắn Chí Diên Đạo Tôn còn tưởng rằng rốt cuộc người này cũng muốn từ bỏ rồi.

 
Nhưng mà câu nói sau đó lại làm cho hắn sụp đổ ngay tại chỗ.

 
“Để báo đáp lại sự quan tâm của ngươi, cho dù ta có vội hơn đi nữa thì cũng muốn bớt chút thời gian đặc biệt chiếu cố ngươi một chút.


 
Nói xong, Thành Ca lập tức lấy ra một tấm lệnh khiêu chiến từ bên trong Nhẫn Không Gian.

 
Hướng về phía Chí Diên Đạo Tôn.

 
Lần này khiêu chiến một cách trực tiếp.

 
Bởi vì hai người thuộc hai môn phái khiêu chiến, thế nên khiêu chiến cá nhân này cũng có thể đạt được một cách suôn sẻ.

 
Khi thấy tia hồng quang khiêu chiến kia lóe lên với mình, suýt chút nữa Chí Diên Đạo Tôn suýt đã ngất xỉu.

 
Là một lão nhân của Đoạn Dương Đạo, đương nhiên hắn hiểu được cái này có ý nghĩa như thế nào.

 
Đã đạt được khiêu chiến, nếu như trong một khoảng thời gian ngắn mình không đồng ý chiến đấu, vậy thì sẽ trực tiếp bị phán thua cuộc, bị Quy Tắc Thiên Địa trừng trị một cách nghiêm khắc.

 
“Ngươi!”
 
“Ngươi, cái tên điên này!”
 
Theo như cái nhìn của hắn, cái này là cho dù Khương Thành có đang cận kề cái chết cũng muốn phải kéo mình theo để làm đệm lưng đây mà.

         
 
Còn Hạo Vân Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn đang ở bên cạnh, tất cả bọn họ đều quay đều nhìn về phía hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận