Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Lại thua nữa rồi sao?”
 
“Sao lại thua nữa vậy?”
 
Bất luận là Ngạo Kiêu Đạo Tôn hay là những cao thủ đến giúp đỡ khác, tất cả bọn họ đều quay đầu lại với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

 
“Chí Tôn của Vô Định Cung các ngươi yếu ớt thế này à?”
 
“Bị một Thiên Tôn giết chết một cách nhẹ nhàng như thế, các ngươi làm thế nào vậy?”
 
Bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

 
Vốn dĩ thực lực lấn át đối phương, ưu thế cực kỳ lớn, rất khó bị đánh bại, kết quả vừa bắt đầu đã bị đối phương thắng liên tiếp hai trận.

 
Chuyện này là thế nào?
 
Cho dù là vòng đấu cấp thấp, thì cũng không nhịn nổi.

 
Bọn ta đến để giành lấy thắng lợi, chứ không phải đến để tận hưởng sự thất bại.

 
Chưởng môn Chí Diên Đạo Tôn của Vô Định Cung còn tức giận hơn bọn họ nhiều.

 
Tục ngữ có câu khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm.

 
Vừa mới bắt đầu đã thua liên tiếp hai trận, khiến cho khí thế hào hùng trước trận chiến của bọn họ đều đứt gãy.

 
Bây giờ, trên mặt rất nhiều đệ tử của Vô Định Cung đã không còn nhìn thấy sự cuồng nhiệt nữa, chỉ còn lại sự mơ hồ và đờ đẫn.

 
“Lâm Tịnh, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
 
Bọn họ cảm thấy thân phận Thiên Tôn cỏn con của Khương Thành còn không đủ để nói chuyện trực tiếp với bọn họ.

 
Người đủ tư cách, chỉ có Chưởng môn Lâm Tịnh Đạo Tôn đang đứng trước mặt bọn họ thôi.

 
“Ngươi cho rằng tìm một kẻ được gọi là thiên tài Thiên Tôn, là có thể thay đổi được số mệnh bị hủy diệt của Ma Ngộ tông các ngươi sao?”
 
“Lần khiêu chiến này, là trận đấu của Đạo Tôn.


 
“Mánh khóe thủ đoạn này của các ngươi, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì đâu!”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn rất vui.

 

“Nếu các ngươi đã coi thường Khương Chưởng môn như thế, thì phái một ngươi ra đánh bại hắn đi.


 
“Người ta cũng đâu có thua, ta cũng không tiện mời hắn rời sân đúng không?”
 
“Các ngươi có bản lĩnh như thế, chẳng lẽ còn không giải quyết được một mánh khóe thủ đoạn cỏn con, lại còn muốn ta ra mặt à?”
 
Lúc hắn nói những lời này, chính hắn cũng cảm thấy hơi tàn nhẫn.

 
Đó là Khương Chưởng môn đó!
 
Làm gì có ai đứng trước mặt hắn mà không phải chết?
 
Vô Định Cung này đụng phải hắn, là một kiếp nhất định phải trải qua trong số phận đã được sắp đặt.

 
Phía Vô Định Cung không thể biết biết được tâm trạng của hắn.

 
Nhưng bất luận là Chí Diên Đạo Tôn hay là những cao thủ đến trợ giúp khác, tất cả đều vô cùng bực bội.

 
Dụng ý sâu xa trong lời nói của Lâm Tịnh chính là, chỉ một Thiên Tôn thế này mà các ngươi cũng không giết nổi.

 
“Đồ đáng chết!”
 
“Giết hắn!”
 
“Trực tiếp giết luôn Đạo Tôn là được rồi!”
 
“Tùy bọn họ cố làm ra vẻ huyền bí thế nào, chúng ta dùng sức mạnh cưỡng chế đè bẹp nó là được!”
  
“Hắn xứng đáng để đánh với Đạo Tôn sao?”
 
Các Đạo Tôn cảm thấy dựa vào thân phận của bọn họ, đi đánh đấm đơn thương độc mã với một Thiên Tôn, quả thực quá mất giá trị.

 
Tên tiểu tử đó xứng đáng để bọn họ ra tay sao?
 
Nhưng vị Chí Tôn vừa nãy bị giết, cũng rành rành trước mắt.

 
Những Chí Tôn còn lại cũng chẳng có gì nắm chắc.

 
“Để ta!”
 
Ngay sau đó, có một người đứng lên dũng cảm, chủ động đứng ra đảm nhận trách nhiệm.

 
Sau khi nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười hài lòng.

 
“Ha ha, vậy mà lại là Uẩn Hoành Chí Tôn, thế này thì ổn rồi!”

 
“Há chỉ là ổn thỏa, đây hoàn toàn là nhẹ nhàng thư thái!”
 
“Uẩn Hoành Chí Tôn ra tay, cho dù là lão phu thì cũng phải ứng phó một cách nghiêm túc, huống hồ chỉ là một Thiên Tôn cỏn con.


 
Mà sau khi Ma Ngộ tông ở bên kia nhìn thấy Uẩn Hoành Chí Tôn ra sân, cũng bắt đầu nghị luận bàn tán xôn xao.

 
“Uẩn Hành Chí Tôn không phải là người của Vô Định Cung đúng không?”
 
“Hắn chắc là người được mời đến để trợ giúp, không ngờ rằng hắn cũng ở đây.


 
“Thế này thì không ổn rồi.


 
Nghe thấy bọn họ nghị luận bàn tán như vậy, Tam Nhãn Hổ lại bắt đầu thấy tò mò.

 
“Tên Uẩn Hành Chí Tôn này rất lợi hại à?”
 
Những đệ tử của Ma Ngộ tông ở xung quanh gật đầu lia lịa.

 
“Hắn thành danh đã lâu rồi, nắm chắc tổng cộng sáu căn nguyên, là một trong những cường giả top một trong số số các Chí Tôn.


 
“Cho dù gặp phải Đạo Tôn đi nữa thì người này cũng có đủ năng lực chiến đấu được một lúc.


 
“Đúng thế, hắn đã rất nhiều lần sống sót thoát khỏi tay của Đạo Tôn, có thể gọi là yêu nghiệt! ”
 
“Không thể coi thường người này được đâu, thậm chí hắn đã không còn thuộc đẳng cấp Chí Tôn nữa rồi! ”
 
“Khương Chưởng môn đụng phải hắn, sợ là lành ít dữ nhiều.


 
Lúc bọn họ đang ở bên này nghị luận bàn tán, không gian khiêu chiến ở giữa sân đã được hình thành, sau đó ánh kiếm chợt lóe sáng rồi biến mất.

 
Máu tươi bắn tung tóe, một bóng người ngã xuống.

 
Trận đấu im bặt mà dừng.

 
Thế mà đã kết thúc rồi?

 
Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?
 
Khi trong lòng tất cả mọi người đều chấn động mãnh liệt, dụi dụi mắt nhìn vào bên trong sân đấu, hình ảnh mà bọn họ nhìn thấy vẫn chỉ là bóng người đứng sừng sững như cũ của Khương Thành.

 
Còn về Uẩn Hoành Chí Tôn, người vừa nãy còn nhận được sự kỳ vọng rất lớn Vô Định Cung, được Ma Ngộ tông coi là sự tồn tại yêu nghiệt, đã chết đến mức không thể chết thật hơn được nữa.

 
Vẫn là bị giết trong chớp mắt.

 
Đối với Khương Thành mà nói, đây là kết quả đương nhiên.

 
Đối phương có bốn căn nguyên, sáu căn nguyên, hay làm tám căn nguyên đi nữa thì đối với hắn mà nói, ý nghĩa cũng chẳng khác gì nhau.

 
Sự chênh lệch về Thần hồn quá lớn, lớn đến mức đối phương còn chưa kịp làm chút gì đó, thì hồn hải đã bị phá nát đến mức tan tác rồi.

 
Trong trạng thái Thần niệm rối loạn, Uẩn Hoành Chí Tôn căn bản không điều động nổi căn nguyên.

 
Hắn căn bản không có cơ hội phát huy thực lực của mình, đã mơ mơ hồ hồ bị giết mất rồi.

 
Cả quá trình, giống như chiêu thức thiên hỏa lưu tinh, đến một cách bất ngờ, khiến cho một pháo đài đất cát tuyệt mỹ bị tấn công đến hỏng be hỏng bét, rồi quét sách một cách triệt để.

 
Nhưng đối với người khác mà nói, đây không phải là chuyện đương nhiên.

 
“Tại sao hắn lại làm được như thế?”
 
“Người này thật sự là Thiên Tôn sao?”
 
“Không phải là hắn ẩn giấu cảnh giới đấy chứ?”
 
“Uẩn Hoành Chí Tôn yêu nghiệt như thế, vậy mà vừa gặp mặt cái đã bị giết luôn, đây là sức mạnh ở cấp độ nào chứ?”
 
“Có lẽ, hắn thực sự có đủ tư cách để chiến đấu với Đạo Tôn!”
 
Các vị trưởng lão và đệ tử ở Ma Ngộ tông đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.

 
Thế này rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
 
Trước khi Khương Thành đánh trận đầu tiên, bọn họ cảm thấy hắn làm như thế là tự đi tìm chết, là tự khoe sự kém cỏi của mình ra.

 
Không hề ôm ấp bất kỳ hy vọng nào với hắn.

 
Nhưng bây giờ, hắn đã thắng ba trận rồi.

 
Lục Văn Đạo Tôn vẫn chưa phản bội tông môn ngớ ra nhìn về phía Lâm Tịnh Đạo Tôn.

 
“Rốt cuộc người này có sức mạnh thế nào vậy?”
 
Cho dù là hắn đụng phải Uẩn Hoành Chí Tôn, mặc dù có thể dựa vào Pháp Tắc không gian và ưu thế về cảnh giới để giành thắng lợi, nhưng cũng không thể giết đối phương trong chớp mắt được.

 
 Hắn vẫn không thể hiểu, vừa nãy Khương Thành làm thế nào mà làm được điều đó.


 
Lâm Tịnh Đạo Tôn đắc ý nhướng nhướng lông mày.

 
“Bây giờ ngươi đã hiểu, tại sao ta lại tôn kính với Khương Chưởng môn như thế rồi chứ?”
 
“Có hắn ở đây, chúng ta căn bản không cần lo lắng.


 
Khóe miệng Lục Văn Đạo Tôn khẽ giật giật, hắn muốn nói bây giờ Đạo Tôn của đối phương còn chưa có ai ra trận mà.

 
Bây giờ nói câu này có phải hơi sớm rồi không?
 
Chí Tôn và Đạo Tôn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

 
Sức mạnh của Chí Tôn và Đạo Tôn có sự chênh lệch về cấp độ.

 
Nhưng bất luận thế nào, chiến tích bây giờ của Khương Thành đã đủ để khiến hắn phải thay đổi tâm thái cư xử với Thành Ca rồi.

 
Không còn là một trò cười nữa, mà thật sự là một người có có năng lực chiến đấu cao cấp, có thể khiến người ta nở mày nở mặt.

 
Đội ca múa cổ vũ của Ma Ngộ tông đã hết sức phấn khởi bắt đầu luyện tập.

 
Còn Ma Ngộ tông ở đối diện thì từ Chưởng môn Đạo Tôn đến tận các đệ tử ngoại môn, tâm trạng của tất cả bọn họ đều hỗn loạn vì phải đón nhận cú sốc lớn này.

 
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
 
Dựa vào thực lực và thiên phú của Uẩn Hoành Chí Tôn mà lại thua nhanh, thua thê thảm đến như thế ư?
 
Chuyện này cũng khó tin quá mức rồi.

 
Một Thiên Tôn không biết chui từ xó xỉnh nào ra, thế mà lại không có ai có thể giết được hắn?
 
“Tên tiểu tử này rất nguy hiểm.


 
Đôi mắt đã già nua của Ngân Thuyên Đạo Tôn từ từ nheo lại.

 
“Chúng ta không thể chỉ coi hắn như một tiểu bối mà đối đãi nữa rồi, ta thực sự nghi ngờ hắn đã ấn giấu Tu vi.


 
“Muốn xử lý được kẻ này, xem ra bắt buộc phải phái Đạo Tôn ra trận rồi.


 
Không lâu trước đó, bọn họ còn cảm thấy Khương Thành căn bản không xứng để bọn họ ra tay.

 
Mà bây giờ, bọn họ lại không thể không thừa nhận, chỉ có Đạo Tôn mới có thể xử lý được người này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận