Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Uỳnh!
 
Hồn hải của tên đệ tử chân truyền kia, giống như trứng chim bị một cây búa lớn đánh trúng, lập tức bể nát thành tro.

 
Tia ý thức cuối cùng của hắn cũng tan biến trong nháy mắt.

 
Vào giây phút này, cả người cũng đã trở thành một cái xác không hồn.

 
Mà lúc này, một kiếm tùy tay kia của Thành Ca rốt cuộc mới giáng xuống người hắn.

 
Tiện thể chém nát cái xác trống rỗng của hắn thành hư không.

 
Cạch!
 
Thành Ca tra kiếm vào vỏ.

 
Trận khiêu chiến này lấy thắng lợi của hắn để kết thúc.

 
Sau khi kết thúc, hắn vô ý phát hiện ra bản thân có được cảm ngộ của một tia quy tắc thổ.

 
“Đây là món quà sau khi chiến thắng khiêu chiến sao?”
 
Dựa theo quy củ đặc thù của Đoạn Dương Đạo, sau khi thắng khiêu chiến, có thể tùy cơ đạt được một phần cảm ngộ quy tắc của đối thủ.

 
“Không khỏi có hơi ít nhỉ.


 
Trước mắt Huyền Văn hệ thổ của hắn là thập nhị trọng, chút quà vừa rồi, thậm chí còn không tăng đến 0.

01% của tiến độ.

 
“Không phải hắn là đệ tử chân truyền thiên tài sao?” Thành Ca rất bất mãn.

 
Hắn cũng không thử nghĩ xem, nền tảng của bản thân cao ra sao.

 
Huyền Văn hệ thổ thập nhị trọng, kỳ thật tương đương với trình độ cảm ngộ của Chí Tôn đỉnh, tiếp tục tăng, thì chính là cấp bậc Đạo Tôn.

 
Hắn giết chỉ là một Thiên Tôn, Huyền Văn đương nhiên không được thăng cấp lên nhiều.

 
Hắn còn đang tính toán thu hoạch, mọi người ở bên ngoài đều đã bị làm cho hoang mang.


 
“Kết thúc rồi?”
 
“Vậy thì đã thắng được một trận?”
 
Đây là tâm trạng của rất nhiều môn nhân Ma Ngộ tông vào giờ phút này.

 
Mặc dù trận chiến này chỉ là cấp bậc Thiên Tôn, không ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.

 
Nhưng tốt xấu gì thì cũng là trận đầu.

 
Hơn nữa, cũng thắng quá nhanh rồi nhỉ?
 
Tên đệ tử chân truyền ở phía đối diện kia kỳ thật cũng khá nổi tiếng, thuộc loại thiên tài nổi bật trong số Thiên Tôn, rất nhiều môn nhân của Ma Ngộ tông đều biết hắn.

 
Vón dĩ cho rằng tên này ra trận, Khương Thành sẽ chết rất thảm.

 
Kết quả lại bị giết trong tích tắc?
 
Cho đến giờ phút này, bọn họ rốt cuộc mới phát hiện, “Khương chưởng môn” được Lâm Tịnh chưởng môn đặt kỳ vọng cao này, dường như thật sự có chút không giống người thường.

 
Lâm Tịnh Đạo Tôn trái lại rất bình tĩnh.

 
Khương chưởng môn giết một Thiên Tôn, không phải là chuyện rất dễ hiểu à?
 
“Đều hoan hô lên cho ta!”
 
Nhìn thấy đám người ở phía sau tất cả đều đang im lặng, hắn vẫy hai tay, thét to hạ lệnh.

 
“Ca múa nhạc cơ, nhanh chóng thao diễn đi, giúp vui cho Khương chưởng môn!”
 
Đám đệ tử của Ma Ngộ tông đều tỏ vẻ cạn lời.

 
Mặc dù trận chiến vừa rồi quả thật rất đáng kinh ngạc, nhưng giết một tên Thiên Tôn không đến mức phải thổi phồng chúc mừng nhỉ?
 
Nhưng đối mặt với mệnh lệnh của chưởng môn, đội ca múa kia vẫn bắt đầu đánh trống thổi sáo, hiệu ứng bay đầy trời.

 
Trong lúc nhất thời làm bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.

 
Thành ca hứng thú thẩm mỹ cũng chỉ có như vậy, tỏ vẻ bản thân rất hài lòng, ý chí chiến đấu được huy động hết mức.

 
Còn chư vị cao thủ của Vô Định Cung ở đối diện, lại là vẻ mặt khó chịu.


 
Trận đầu lại thua một cách khó hiểu, rất xui xẻo.

 
Hơn nữa cũng rất mất mặt.

 
“Làm như thế nào vậy?”
 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn rất khó chịu quay đầu lại liếc nhìn Chí Diên Đạo Tôn một cái.

 
“Đệ tử Thiên Tôn của Vô Định Cung các ngươi, sao lại vô dụng như vậy?”
 
“Vừa lên thì đã bị người khác giết chết trong nháy mắt, đây không phải là làm mất mặt chúng ta sao?”
 
“Chẳng lẽ đối mặt với một tên Thiên Tôn nhỏ nhoi, còn cần những Đạo Tôn như bọn ta ra tay giải quyết à?”
 
Chí Diên Đạo Tôn cũng rất tức giận.

 
Vốn định để Thiên Tôn đánh với Thiên Tôn, hủy diệt tia ý chí cuối cùng của Ma Ngộ tông.

 
Kết quả lại khiến bên mình thất bại, còn bị mất mặt.

 
Trong cơn tức giận, hắn nhìn về phía của một tên trưởng lão cấp Chí Tôn dưới trướng mình.

 
“Ngươi lên, nhanh chóng giết chết tên tiểu tử kia!”
 
Tên Chí Tôn đó còn có chút không tình nguyện.

 
“Chuyện này! Ta cao hơn hắn cả một cảnh giới, sau khi thắng hắn, cũng sẽ bị người khác chê cười thắng không vẻ vang gì.


 
Hắn cảm thấy bản thân tốt xấu gì thì cũng là Chí Tôn, trước mắt bao người, một tên Thiên Tôn căn bản không xứng để chính mình động thủ.

 
Cho dù chính mình có thắng thì cũng là một vết nhơ.

 
“Hay là đợi đến khi có Chí Tôn ra, ta lại xuất chiến?”
 
Chí Diên Đạo Tôn suýt nữa đã bị hắn làm cho tức chết.

 
“Đây là khiêu chiến diệt phái!”

 
“Không phải là cuộc so tài của thiên tài cùng giai, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng ta phái một đám Thiên Tôn lên giao thủ với hắn sao?”
 
“Mau đi lên giết chết hắn!”
 
“Đùa kiểu gì vậy, một tên Thiên Tôn nhảy ra, nhìn thấy cũng đã chướng mắt!”
 
Sau khi tên trưởng lão Chí Tôn kia bị chửi mắng một trận, cũng không dám cãi lại nữa.

 
“Chưởng môn yên tâm, ta nhất định sẽ thoải mái xử lý hắn.


 
Sau đó, hắn cũng cầm đao bay về phía Khương chưởng môn ở giữa sân.

 
“Có thể chết ở dưới đao của ta, là vinh hạnh của ngươi.


 
“Chỉ dựa vào một Thiên Tôn nhỏ nhoi như ngươi, thực sự cho rằng có tư cách đứng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi! ”
 
Lại là mở màn nói chuyện rác rưởi, Thành Ca nghe một hồi lại có chút không kiên nhẫn.

 
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
 
“Chuẩn bị cái gì?”
 
Tên Chí Tôn ở phía đối diện kia sửng sốt, ngay sau đó đã bị kiếm quang ùn ùn kéo đến che lấp cả tầm nhìn.

 
Lần này, Khương Thành vẫn như trước không dùng đến ý cảnh kiếm đạo, cũng không dùng Pháp Tắc không gian.

 
Bởi vì vẫn là không cần dùng đến.

 
Ở trước mặt Khương Thành hiện tại, Chí Tôn và Thiên Tôn kỳ thật cũng không khác nhau lắm.

 
Giống như trận trước, sau khi thánh hồn xông ra, hồn hải ở phía đối diện đã tan vỡ ngay tại chỗ, mất đi ý thức để tiếp tục chiến đấu.

 
Sau đó vô số kiếm quang rít gào lao ra, chém tên Chí Tôn kia không còn một mảnh.

 
Khiêu chiến lại lấy sự chiến thắng của Khương Thành mà kết thúc.

 
Lần này, hắn có được một phần cảm ngộ của quy tắc phong.

 
So với tên Thiên Tôn vừa nãy thì phải tốt hơn mấy lần.

 
Nhưng đối với Huyền Văn phong đã thập nhị trọng kia của hắn, cũng chỉ tăng lên có 1% mà thôi.

 
“Xem ra, vẫn là Đạo Tôn được hơn.


 

Thành Ca cũng lười tra kiếm vào vỏ, trực tiếp đứng chờ đối thủ của trận tiếp theo xuất chiến.

 
Khiêu chiến lần này không phải là cuộc so tài, nếu trạng thái tốt, vẫn đánh tiếp cũng không có vấn đề gì.

 
Mà lần này, mọi người ở quanh sân đến miệng cũng quên khép lại, rất nhiều người đã rơi vào trong trạng thái mông lung hóa đá.

 
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
 
Một tên Chí Tôn đánh tay đôi với một tên Thiên Tôn, kết quả ngược lại Chí Tôn bị giết ?
 
Chuyện này cũng thôi đi, quan trọng lại là giết trong chớp mắt?
 
Chuyện này sao có thể?
 
Hoàn toàn không hợp lẽ thường!
 
Đó là Thiên Tôn gì vậy?
 
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí có rất nhiều người sẽ cảm thấy chuyện này đã sỉ nhục chỉ số thông minh của bọn họ.

 
Bên phía Ma Ngộ tông, có rất nhiều môn nhân đang lén lút bốc phốt Khương Thành ở trận này.

 
Dù sao thì chưởng môn Lâm Tịnh Đạo Tôn xem trọng người này như vậy, còn bọn họ lại không nhìn ra Khương Thành có gì đặc biệt.

 
Chung quy cảm thấy một Thiên Tôn nhỏ nhoi thì chính là một trò cười.

 
Mà hiện tại!
 
“Hắn vậy mà lại giết chết một tên Chí Tôn trong nháy mắt?”
 
“Đây là loại thực lực ra sao?”
 
“Hay là hắn thực sự có sức chiến đấu cấp Đạo Tôn?”
 
“Chuyện này cũng thật không thể tưởng tượng nổi, một tên Thiên Tôn, thực lực có thể so được với Đạo Tôn?”
 
“Bất luận như thế nào, ta cuối cùng cũng nhận ra chưởng môn không hề điên, hắn đối xử với người này đặc biệt như vậy là có lý do.


 
“Nhưng mà Chí Tôn và Đạo Tôn là hai việc khác nhau! ”
 
“Đúng vậy, có thể giết Chí Tôn, không có nghĩa là có thể ngang sức ngang tài với Đạo Tôn.


 
Cho dù trong Ma Ngộ tông, có rất nhiều người vẫn không cảm thấy Khương Thành có thể thay đổi kết cục cuối cùng, nhưng bất luận như thế nào, chiến thắng hai trận xem như cũng đã nâng cao được một chút sĩ khí.

 
Lần này cũng không cần Lâm Tịnh Đạo Tôn hạ lệnh, đội ca múa đã tự động đánh trống thổi sáo.

 
Thành Ca rất hài lòng, nhưng tâm trạng của đám người Vô Định Cung ở phía đối diện lại không tốt nổi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận