Lâm Tịnh Đạo Tôn tràn đầy tự tin, nhưng đáng tiếc không thuyết phục được những người khác trong tông.
Bọn họ cảm thấy chưởng môn có lẽ đã thật sự trúng tà phát bệnh.
Nếu không thì sao lại gửi gắm hy vọng vào một tên Thiên Tôn, hơn nữa còn vô cùng kiên định không thể lay chuyển.
Mấy ngày tiếp theo, càng thêm nhiều chuyện “họa vô đơn chí” đến.
Sự rời đi của Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn, đã làm cho các Chí Tôn khác đến trợ chiến không hề có lòng tin.
Bọn họ cảm thấy, lần này Ma Ngộ tôn thua chắc rồi.
Không chừng bản thân mình cũng sẽ bị nhuốm máu.
Vì thế, rất nhiều người còn không đợi ngày khiêu chiến bắt đầu, thì đã cáo từ rời đi.
Còn hai tên Đạo Tôn khác vốn dĩ đã nói chắc, cũng tùy tiện tìm một cái lý do, từ chối không đến trợ trận nữa.
Chuyện này ngược lại làm cho Lâm Tịnh Đạo Tôn mừng thầm.
Càng ít người đến càng tốt, để tránh việc mình còn phải trả thù lao cho bọn hắn, hiện tại tất cả đều được giảm bớt.
Nhưng, trưởng lão và các đệ tử của Ma Ngộ tông lại không có cách nào có thể giữ tâm trạng tốt giống như hắn.
Lúc này bọn họ gần như đã tuyệt vọng.
Cũng vào ngày hôm nay, một tin dữ lại truyền đến.
“Bởi vì bất mãn với việc Lâm Tịnh Đạo Tôn làm xằng làm bậy, cộng thêm hoàn toàn không có lòng tin vào trận khiêu chiến tiếp theo, Lệ Diệp hộ pháp yêu cầu rút khỏi Ma ngộ tông!”
Tin tức này vừa được truyền ra, trên dưới Ma Ngộ tông đều trở nên xôn xao.
Rút khỏi tông môn, là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng ở Tu tiên giới, không khác gì phản tộc.
Có một vài tông môn có môn quy nghiêm khắc, thậm chí sẽ đuổi đi phế bỏ tu vi, thậm chí dứt khoát tru sát kẻ phản môn.
Nhưng những trưởng lão khác không có lòng dạ nào để đi khiển trách, Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng không có lòng dạ nào để tức giận, hắn chỉ là cầm tay Lệ Diệp Đạo Tôn một cách đầy thương cảm.
“Đừng đi, chúng ta thật sự có thể thắng!”
“Ngươi và ta quen biết nhau đã mấy trăm triệu năm, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ta sao?”
“Có thể tin ta một chút hay không, tin tưởng Khương chưởng môn một chút, hắn thật sự rất mạnh! ”
Trong lòng Lệ Diệp thầm nói ngươi xem ta là kẻ ngốc sao?
Đường đường là Đạo Tôn lại đi trông chờ vào một tên Thiên Tôn, đùa kiểu gì vậy?
Thật sự đợi đến ngày khiêu chiến thua rồi, không chừng sẽ bị chôn cùng với các ngươi, ta mới không muốn dính vào!
Hắn ra sức giãy khỏi hai tay của Lâm Tịnh Đạo Tôn, cũng không quay đầu lại lao ra khỏi Ma Ngộ tông.
Sự rời đi của hắn, giống như màn dạo đầu của một trận tuyết lở.
Hai ngày sau đó, Ma Ngộ tông lại có thêm bảy tên trưởng lão nội môn, tám mươi sáu tên trưởng lão ngoại môn và hơn một nghìn tên đệ tử lần lượt phản môn rời đi.
Khiêu chiến nhìn có vẻ chỉ là chuyện của mấy tên cao thủ, không cần bọn họ xuất lực.
Nhưng một khi toàn bộ cao thủ đều bị đánh bại, hoặc là chết hoặc bị thương, vậy thì mấy người bọn họ khi đối mặt với Vô Định Cung, cũng sẽ không có bất kì năng lực nào có thể tự bảo vệ mình.
Đến lúc đó, chỉ có thể để mặc cho Vô Định Cung xử lý.
Mấy người bọn họ không muốn bị liên lụy, lựa chọn thoát khỏi vòng xoáy, tìm lối thoát trước.
Chuyện này làm cho trên dưới tông môn, sĩ khí đều trở nên sút kém, không khí trầm lặng.
Biến cố nên này, rất nhanh thì đã truyền đến Vô Định Cung bên kia.
Biết được Ma Ngộ tông đã sớm suy sút, chưởng môn Chí Duyên Đạo Tôn của Vô Định Cung bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.
“Khiêu chiến còn chưa bắt đầu, Ma Ngộ tông đã tự mình nằm phục xuống rồi sao?”
“Hại ta mời nhiều cao thủ như vậy để đến trợ trận.
”
“Chuyện này khiến nhân tình sao có thể chịu được?”
So với việc Ma Ngộ tông bên kia bị chúng bạn xa lánh, hắn bên này có thể nói là khách quý chật nhà, vô cùng náo nhiệt.
Vốn dĩ Vô Định Cung bọn hắn có ba tên Đạo Tôn, sau đó lại mời thêm sáu tên, hiện tại hai vị Đạo Tôn là Ngạo Kiêu và Ngân Thuyên cũng gia nhập bên này.
Cho nên bên phía bọn hắn, chỉ số lượng Đạo Tôn thì cũng đạt đến khoảng hơn mười một người!
“Trận này còn có cái gì đáng để đánh chứ, ta thấy một người thổi một hơi, thì Ma Ngộ tông đã phải sụp đổ rồi.
”
“Thật sự là lãng phí tình cảm, còn tưởng rằng sẽ là một trận đại chiến ngang sức ngang tài, không ngờ tới đối phương lại vô dụng như vậy.
”
“Ma Ngộ tông lưu lạc đến bước này, tất cả các vị đang ngồi đều phải có trách nhiệm ha ha ha ha! ”
“Đội hình của chúng ta quá mạnh mẽ, còn chưa khai chiến thì đã dọa cho bọn họ sợ hãi, thật có lỗi.
”
“Chúng ta nhiều người như vậy, đến lúc đó căn bản không đủ để chia.
”
Trong mắt Ngạo Kiêu Đạo Tôn lóe lên tia sáng tàn khốc: “Ta không quan tâm các ngươi chia như thế nào, dù sao thì lão già Lâm Tịnh kia, ta muốn đích thân xử lý!”
Đối với vị Đạo Tôn sau lưng có Đạo Thánh làm chỗ dựa này, đám người trong điện cũng không dám không nể mặt.
Đều tỏ vẻ, món ăn lớn cuối cùng nhất định sẽ để ngươi hưởng.
Ngân Thuyên Đạo Tôn sờ sờ chòm râu bạc trắng ở dưới cằm, giữa hai hàng lông mày hiện lên đầy vẻ khó hiểu.
“Sự tự tin của Lâm Tịnh Đạo Tôn, rốt cuộc là từ đâu mà có?”
“Ta luôn cảm thấy, hắn có thứ để dựa vào.
”
“Nếu không có con át chủ bài, thì hôm đó hắn sẽ không kiêu ngạo như vậy.
”
Hôm đó hắn và Ngạo Kiêu Đạo Tôn chính là bị đuổi ra, người ta đã không cần.
Có thể có được sự tự tin như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác sinh ra nghi ngờ.
Chưởng môn Chí Diên Đạo Tôn của Vô Định Cung cười ha ha.
“Ngân Thuyên đạo hữu nghĩ nhiều rồi.
”
“Mấy ngày nay, sau khi có mấy tên môn nhân củ Ma Ngộ tông phản bội chạy trốn, đều đã đến nhờ cậy bọn ta.
”
“Theo như bọn họ nói, trong Ma Ngộ tông có một tên Đạo Tôn từ Thiên Cung đến, tên là Phạm Lôi.
”
“Phạm Lôi Đạo Tôn?”
Trong điện có người sửng sốt, lập tức kinh ngạc nói: “Đó không phải là Thủ tọa của Thần Lôi Tư sao, thực lực của kẻ này cũng rất mạnh, đánh tay đôi, e là ngươi và ta không ai có thể thắng.
”
“Vậy thì đã sao?”
Ngạo Kiêu Đạo Tôn khinh thường nói: “Chỉ dựa vào một mình hắn thì có thể lật trời sao?”
“Người Thiên Cung, còn dám chạy tới Đạo Tuyệt Chi Địa chúng ta giương oai?”
“Hắn tốt nhất nên thu mình lại, nếu dám ra tay, khiến hắn về cũng không về được!”
Thời gian trôi qua trong sự chuẩn bị chiến đấu không hề khẩn trương của cả hai bên.
Hôm nay, ngày khiêu chiến rốt cuộc cũng đến.
Thành Ca gần đây vẫn luôn ngủ vùi ở trong Hành cung, vì để thể hiện một chút tính tích cực, còn cố ý dậy thật sớm.
Lâm Tịnh Đạo Tôn đã sớm chờ đợi nhiều giờ ở ngoài cửa.
“Khương chưởng môn trạng thái như thế nào?”
“Yên tâm đi, nguyên khí tràn đầy!”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt! ”
Lúc này, Phạm Lôi Đạo Tôn ở gần đấy cũng bay ra.
Vừa nhìn thấy hắn, Lâm Tịnh Đạo Tôn đã không có sắc mặt tốt.
“Ngươi ra làm gì, hôm nay lại không có chuyện của ngươi!”
Phạm Lôi cố ý nói: “Ta đến xem các ngươi bại vong như thế nào, xem náo nhiệt cũng không được sao?”
Một lúc sau, Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ cũng đi ra ngoài.
Đoàn người rất nhanh đã bay đến quảng trường trước điện.
Thành Ca gần đầy hoàn toàn không quan tâm đến động tĩnh của ngoại giới, cuối cùng cũng phát hiện ra bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Theo hắn nghĩ, ngày khai chiến không nói đằng đằng sát khí, tốt xấu gì thì cũng phải ý chí chiến đấu sục sôi, kẻ nào cũng phải phấn khích mới đúng chứ.
“Ây, cái này! ”
Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng không ngờ tới Ma Ngộ tông xảy ra biến cố lớn như vậy, Ca này vậy mà còn là dáng vẻ không hề hay biết chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói từ đâu.
Phạm Lôi cố tình vui sướng khi người gặp họa nhích người đến.
“Ngươi không biết tông môn của bọn họ đã sụp đổ trước đây sao, đa số môn nhân đều đã phản bội tháo chạy ha ha ha! ”
Một lát sau, Thành Ca cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Có ta ở đây, vậy mà còn có nhiều người phản bội tháo chạy như vậy?”
Ca sờ cằm, nghi ngờ liệu có phải giá trị mị lực của bản thân đã bị giảm bớt rồi hay không.
Còn Lục Văn hộ pháp và mười tên trưởng lão nội môn còn lại ở bên cạnh vẫn ở lại coi giữ tông môn, hiện tại đã hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào người Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Phạm Lôi tiền bối, ngươi hãy giúp đỡ bọn ta đi.
”
“Nghe nói ngươi là Thủ tọa của Thần Lôi Tư, thực lực mạnh mẽ, hiện tại người mà bọn ta có thể trông cậy vào, cũng chỉ có mình ngươi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...