Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Ta đương nhiên sẽ không hối hận.


 
Lâm Tịnh Đạo Tôn không những không vội vàng, thậm chí còn cười típ mắt, hướng về phía bọn họ vẫy tay từ biệt.

 
“Hai vị đi đường bình an nhé!”
 
Nhìn thấy hắn vẫn đang “cố ý ra vẻ”, cơn tức giận trong lòng Ngạo Kiêu Đạo Tôn dâng cao.

 
“Ngươi cứ đợi mà hối hận đi!”
 
Nói xong, hắn và Ngân Thuyên Đạo Tôn cùng bay về phía vùng xung quanh của Ma Ngộ tông.

 
Hai người bọn họ không hề bay nhanh.

 
Bởi vì bọn họ nhất định phải có được Tinh Lan Khảm Châu đó.

 
Hai người bọn họ đang đợi Lâm Tịnh Đạo Tôn hối hận, sau đó đuổi theo xin lỗi và nhận thua.

 
Đến lúc đó, bọn họ nhất định phải sỉ nhục tên Chưởng môn đáng ghét này một phen ra trò, sau đó lại đưa ra những yêu cầu cao hơn.

 
Đừng tưởng rằng cố tình làm ra vẻ thì có thể dọa nạt được bọn ta.

   
Bọn ta không tin ngươi dám trơ mắt nhìn bọn ta rời đi.

 
Nhưng bất luận bọn họ bay chậm thế nào, vẫn không đợi được Lâm Tịnh Đạo Tôn.

 
Phía trước mắt chính là lối ra khỏi sơn môn của Ma Ngộ tông rồi, hai người thực sự không nhịn được nữa, hơi thả Thần niệm ra thăm dò một chút.

 
Thì phát hiện ra Lâm Tịnh Đạo Tôn vậy mà lại vẫn ở nguyên chỗ ban đầu phía sau, không hề rời đi.

 
Căn bản không hề có suy nghĩ đuổi theo níu kéo bọn họ.

 
Lúc này, bọn họ mới dần dần hiểu ra.

 
Cảm thấy người ta làm thế này là thực sự để bọn họ đi rồi.

 
Chuyện này khiến mặt của hai người bọn họ nhăn thành quả bí ngô, có chút trở tay không kịp.

 
“Đáng chết, hắn dựa vào cái gì chứ?”

 
“Hắn lấy đâu ra tự tin để chúng ta đi?”
 
Ngân Thuyên Đạo Tôn, người vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, tự cho rằng đã nhìn thấu tất cả thấy hơi hoài nghi nhân sinh.

 
“Không được, ta phải quay lại hỏi cho rõ ràng!”
 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn không nhịn nổi nữa.

 
“Môn Ma Ngộ tông cỏn con, dựa vào đâu mà kiêu ngạo tự phụ như thế?”
 
Nếu như đám người Lục Văn Đạo Tôn và Lệ Diệp Đạo Tôn mà nghe thấy những điều này, nhất định sẽ cảm thấy rất vô tội.

 
Cả quá trình bọn ta giống y như bọn bất chấp tất cả để lấy lòng các ngươi, là các ngươi thờ ơ lạnh nhạt với bọn ta, thế này cũng được coi là kiêu ngạo tự phụ à?
 
Hai người cấp tốc trở lại khu vực tiếp khách, tất cả mọi người ở đây đang lên tiếng phê phán Lâm Tịnh Chưởng môn như cha chết mẹ chết.

 
Khó khăn lắm mới mời được hai vị trợ thủ mạnh mẽ về, lại bị ngươi để đi như thế, bây giờ phải làm thế nào mới được đây?
 
Lâm Tịnh lại không tiện bảo Khương Chưởng môn ra biểu diễn một chút lực chiến đấu, chỉ có thể hứa một cách nhạt nhẽo vô vị, cuộc khiêu chiến mấy ngày sau nhất định có thể thắng.

 
Điều này đương nhiên không thể nào thuyết phục được các vị hộ pháp và trưởng lão.

 
Lúc này nhìn thấy hai vị Đạo Tôn quay lại, tất cả mọi người đều giống như người đang chìm trong tuyệt vọng lại được nhìn thấy ánh bình minh lần nữa.

 
Đang định tiến lên xin lỗi, bày tỏ tình hữu nghị, Lâm Tịnh Đạo Tôn lại ngăn bọn họ lại.

 
Hắn cười típ mắt chắp tay vái.

 
“Sao hai vị lại quay lại rồi? Chẳng lẽ là để quên thứ gì không mang đi sao?”
 
Ngân Thuyên Đạo Tôn coi như đã nhìn ra rồi.

 
Lâm Tịnh Chưởng môn này cũng là một tên tính cách quái gở, đẳng cấp căn bản không hề thấp hơn hắn.

 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn cắn răng, cuối cùng quyết định lùi lại một bước nhỏ.

 
“Lâm Tịnh, coi như ngươi lợi hại, bọn ta đùa một chút mà cũng bị ngươi phát hiện mất rồi.


 
Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng giả vờ rộng lượng thở dài.

 
“Thôi bỏ đi, bọn ta cũng không muốn làm khó Ma Ngộ tông các ngươi, ở đây cũng được.



 
Có thù lao đã được hứa hẹn là Tinh Lan Khảm Châu, bọn họ nào nỡ từ bỏ một nhiệm vụ hậu đãi thế này.

 
Mặt dày mày dạn cũng nhất định phải ở lại!
 
Đừng nói là ở đây, cho dù ở là ở ngọn núi hoang vu dưới chân sơn môn, thực ra hai người bọn họ cũng có thể chấp nhận.

 
Nghe thấy hai người bọn họ đồng ý ở lại, hơn nữa còn không có ý định đổi chỗ ở nữa, các hộ pháp và trưởng lão của Ma Ngộ tông đều vui mừng khôn xiết.

 
“Tốt quá rồi!”
 
“Ha ha ha, đúng là đáng ăn mừng!”
 
“Hai vị Đạo Tôn quả là chân thành nhiệt tình! ”
 
Nhưng bọn họ mới bắt đầu bật chế độ nịnh hót tâng bốc đã bị Lâm Tịnh Đạo Tôn ngắt lời.

 
“Đừng đừng, ta không có đùa.


 
“Dù sao các ngươi cũng rất bất mãn với Ma Ngộ tông bọn ta, ta cũng không cưỡng ép các ngươi nữa, như thế cũng khiến các ngươi rất khó xử đúng không?”
 
“Chúng ta chia tay trong vui vẻ đi!”
 
Nói xong, hắn lại hướng về phía hai vị Đạo Tôn vẫy vẫy tay tạm biệt.

 
Mặt của Ngạo Kiêu và Ngân Thuyên đã thăng cấp từ bí ngô bình thường sang bí ngô đen rồi.

 
Mẹ nhà ngươi chứ, bọn ta đã hạ mình ở lại rồi, lại không nhắc đến những điều kiện khác, thế mà ngươi còn không vui mừng hớn hở đội ơn ?
 
Lại còn muốn bảo bọn ta đi?
 
“Lão già Lâm Tịnh kia! Ý của ngươi là sao!” Ngạo Kiêu Đạo Tôn tức giận thực sự rồi.

 
Lâm Tịnh Đạo Tôn vẻ mặt đầy vô tội buông thõng tay.

 
“Chả có ý gì cả, chỉ là không cần các ngươi nữa thôi.


 
Hắn lạnh lùng nói: “Dù sao Ma Ngộ tông bọn ta miếu nhỏ, cũng không chứa vừa nhiều đại thần như thế.


 

“Mời các ngươi đi đi!”
 
“Ngươi nói cái gì?”
 
Nếu không phải nơi này nằm bên trong Ma Ngộ tông, hơn nữa đối phương còn có ba Đạo Tôn, sợ rằng Ngạo Kiêu Đạo Tôn đã không kìm được mà động thủ rồi.

 
Đôi mày trắng của Ngân Thuyên Đạo Tôn cau lại, nếp nhăn nơi khóe mắt chen chúc lại một chỗ.

 
“Lâm Tịnh, được lắm, ngươi được lắm!”
 
“Ta rất tò mò, ngươi lấy đâu ra tự tin để khước từ bọn ta như thế?”
 
Trong lòng Lâm Tịnh Đạo Tôn thầm nói, sự tự tin của là chính là Khương Chưởng môn.

 
Có hắn ở bên cạnh, đừng nói khiêu chiến một Vô Định Cung cỏn con, cho dù là Thiên Cung đến tập kích, ta cũng chẳng sợ hãi.

 
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn phải tiếp tục nói những lời kỳ quái.

 
“Ây, không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao, cái miếu này của bọn ta nhỏ.


 
“Tinh Lan Khảm Châu bản thân bọn ta dùng còn chẳng đủ, nghĩ kỹ thì, còn có chút không nỡ ấy! ”
 
Ý tại ngôn ngoại, các ngươi căn bản không đáng với bảng giá đó.

 
“Ngươi!”
 
Ngân Thuyên Đạo Tôn tí nữa thì bị hắn làm cho tức đến muốn chửi thề.

 
“Xem ra ngươi thật sự đã có nơi để cậy nhờ rồi, là bọn ta đã nhiều chuyện, được, được rồi!”
 
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó đem theo cơn tức giận của mình bay về phía xa xa.

 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn lạnh giọng vứt lại một câu.

 
“Các ngươi cứ chờ đấy!”
 
Sau đó hắn cũng bay về phương xa.

 
Lần này, hai người bọn họ cũng không giảm tốc độ nữa mà bỏ đi thực sự.

 
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã bay ra khỏi phạm vi của Ma Ngộ tông, cả dọc đường đều trầm lặng không hé răng một lời.

 
Sau khi bay hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Ngân Thuyên Đạo Tôn mới ngừng lại.

 
“Không biết tiếp sau đây, Ngạo Kiêu đạo hữu có dự định gì?”
 
“Ngươi nói xem?”
 
Sắc mặt của Ngạo Kiêu u ám như bao phủ đầy mây đen, trong mắt lóe lên sát khí.

 

“E rằng bọn họ đã quên mất một câu, mời thần dễ tiễn thần khó rồi!”
 
Hắn khẽ nhếch khóe miệng, để lộ ra một nụ cười uy nghiêm đáng sợ.

 
“Ta sẽ dạy cho bọn chúng đạo lý này một cách thật cẩn thận.


 
Ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, phía đó là phương hướng của Vô Định Cung.

 
Ngân Thuyên Đạo Tôn ung dung hỏi: “Ngươi định giúp Vô Định Cung?”
 
“Không thì sao?”
 
“Ma Ngộ tông dám bỡn cợt ta như thế, bọn chúng đã không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.


 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn lạnh lùng nói: “Ta sẽ tự tay tiêu diệt bọn chúng!”
 
“Mười viên Tinh Lan Khảm Châu đó, là của ta, thì nhất định phải là của ta.


 
“Nếu như bọn chúng không cho, vậy thì ta tự mình đi lấy!”
 
Nói xong, hắn bay thẳng về phía Vô Định Cung.

 
Còn Ngân Thuyên Đạo Tôn, sau khi cân nhắc do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng đuổi theo Ngạo Kiêu.

 
Lâm Tịnh Đạo Tôn không hề hay biết hai vị “trợ thủ” vừa nãy, đã lựa chọn đầu quân vào phe địch rồi.

 
Lúc này hắn đang bị các hộ pháp và trưởng lão của Ma Ngộ tông vây vòng trong vòng ngoài.

 
“Chưởng môn, tại sao ngươi lại đuổi Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn đi?”
 
“Chẳng lẽ ngươi không biết tình thế bây giờ nguy hiểm thế nào sao?”
 
“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào mới được đây?”
 
“Xong rồi, đối mặt với cuộc khiêu chiến đó, chúng ta chẳng còn hy vọng chiến thắng nào nữa rồi.


 
Hai vị hộ pháp cũng là Đạo Tôn thì càng không khách khí mà chỉ trích hắn hơn.

 
“Đây hoàn toàn là hành động mê muội lẩm cẩm!”
 
“Lâm Tịnh, ngươi làm thế này là cố ý muốn hủy diệt Ma Ngộ tông chúng ta đúng không?”
 
“Ngươi sẽ trở thành kẻ tội đồ đầu tiên!”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn nắm chắc phần thắng trong tay, nên hắn cũng chẳng tức giận.

 
“Có Khương Chưởng môn ở đây, chúng ta căn bản không cần đến những trợ thủ khác nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận