Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Ngân Thuyên Đạo Tôn đến rồi sao?”
 
Nghe thấy sự huyên náo ở bên ngoài, tất cả những trưởng lão và đệ tử ở bên trong của Ma Ngộ tông đều thấy xúc động.

 
Những ngày tháng này, mặc dù chốc chốc lại có trợ thủ đến, nhưng toàn là Chí Tôn, không cho bọn họ được cảm giác an toàn gì cả.

 
Mà bên phía Phạm Lôi Đạo Tôn, bọn họ nịnh hót rồi lại nịnh hót, nhưng cuối cùng có lòng cầu xin nhưng không đạt được.

 
Ngày hai phái quyết chiến càng ngày càng gần, tâm trạng bọn họ cũng càng ngày càng nặng nề.

 
Bây giờ có hai vị Đạo Tôn này đến, lập tức tiêm cho bọn họ một liều thuốc cường hành.

 
“Ngân Thuyên Đạo Tôn, người tám tỉ năm trước đã trở thành Đạo Tôn?”
 
“Thế này là lão tiền bối rồi, sức mạnh tuyệt đối là thâm sâu khó lường!”
 
“Đấy là đương nhiên, năm xưa lúc hắn thành danh, ta mới chỉ là một Chân tiên thôi.


 
Còn vị Ngạo Kiêu Đạo Tôn đó thì càng khiến lưng mọi người cứng lại, như có chỗ dựa vững chắc vậy, tựa như cái tên này có thể đem đến một sức mạnh cực kỳ to lớn.

 
“Trước nay Ngạo Kiêu Đạo Tôn làm việc luôn bá đạo, cực kỳ không dễ làm bạn, có thể mời hắn đến giúp đỡ, đúng là chuyện vô cùng hiếm lạ.


 
“Ha ha ha, Sư tôn của Ngạo Kiêu Đạo Tôn là Nguyên Kha Đạo Thánh đấy, ai dám chọc vào hắn?”
 
“Có hắn trấn thủ, Vô Định Cung ở bên kia cũng phải kiêng dè ba phần!”
 
“Ba phần? Ít nhất cũng phải bảy phần!”
 
“Đây đều là nhờ có Lệ Diệp hộ pháp của chúng ta!”
 
“Đúng đúng đúng, Lệ Diệp hộ pháp có thể mời vị đại thần này đến, thể diện đúng là không phải lớn bình thường đâu!”
 
Lệ Diệp Đạo Tôn - hộ pháp của Ma Ngộ tông được mọi người tán dương sung sướng tự đắc.

 
Mặc dù lần này để mời được Ngạo Kiêu Đạo Tôn, Lệ Diệp đã phải chấp nhận không ít điều kiện, nhưng có thể giải quyết được nguy hiểm khó khăn của tông môn, phải trả giá gì thì cũng đều là chuyện sau này hãy nói.


 
Cả một đám người nhanh chóng ra bên ngoài nghênh đón.

 
“Ha ha ha, hoan nghênh Ngân Thuyên Đạo Tôn, Ngạo Kiêu Đạo Tôn!”
 
“Đối diện với “trợ thủ” cấp Đạo Tôn, Lâm Tịnh Đạo Tôn vẫn rất nể mặt bọn họ.

 
Còn về các trưởng lão khác, thì càng hóa thân thành những anh tài nịnh hót, cả dọc đường chưa có lúc nào ngừng xu nịnh, lấy lòng.

 
“Ngân Thuyên tiền bối có thể đến đây, đúng là khiến Ma Ngộ tông bọn ta nhà tranh thêm sáng, vô cùng vinh dự!”
 
“Tiền bối quả thực là chân thành nhiệt tình, bọn ta rất khâm phục!”
 
“Xin đa tạ sự tương trợ đầy trượng nghĩa của tiền bối, ân tình này, toàn thể Ma Ngộ tông bọn ta sẽ khắc ghi ở trong lòng!”
 
“Ngân Thuyên tiền bối, năm trăm triệu năm trước ta cũng từng gặp ngươi rồi! ”
 
Ngân Thuyên Đạo Tôn được mọi người vây chặt lấy, mặc dù đã già rồi nhưng vẫn rất tráng kiện, phong thái tiên nhân khác hẳn với người thường.

 
Đối mặt với sự nịnh hót của mọi người, hắn chỉ mỉm cười thờ ơ lạnh nhạt, không tỏ rõ ý kiến.

 
Nhất là những Chí Tôn lôi kéo làm quen với hắn, hắn lười chẳng buồn tiếp lời.

 
“Ngạo Kiêu Đạo Tôn, uy danh của ngươi đã vang dội Đoạn Dương Đạo từ lâu, bọn ta đã nghe như sấm rền bên tai lâu rồi!”
 
“Há chỉ là Đoạn Dương Đạo, nghe nói năm xưa Ngạo Kiêu Đạo Tôn còn từng xông qua Huyết Sát Đạo, cuối cùng vẫn bình an thoát khỏi đó!”
 
“Vãi chưởng, ở một nơi khắp chốn đều là Ma đầu như thế mà có thể bình an thoát khỏi đó, không hổ là Ngạo Kiêu Đạo Tôn, bái phục bái phục!”
 
“Hôm nay có thể gặp được một nhân vật như thế này, đúng là phúc ba đời! ”
 
Trái ngược với nụ cười mỉm qua loa lấy lệ, lòng dạ thâm sâu của Ngân Thuyên Đạo Tôn, Ngạo Kiêu Đạo Tôn không nhẫn nại được lâu như thế.

 
Hắn mất hết kiên nhẫn, cắt ngang những lời nịnh nọt của mọi người.

 
“Đường rồi được rồi, các ngươi cũng đừng bận rộn lôi kéo quan hệ với ta nữa.


 

“Ta cũng chỉ là nhận thù lao mà làm việc thôi, chẳng lẽ còn hy vọng có thể trở thành bằng hữu với ta, tương lai sau này tiếp tục nhờ ta giúp đỡ à?”
 
“Nhân vẫn còn sớm dập tắt ngay cái ý nghĩ này đi.


 
Hắn coi thường quét mắt nhìn những trưởng lão của Ma Ngộ tông có mặt ở đó.

 
“Cái miếu nhỏ Ma Ngộ tông này của các ngươi mà cũng xứng kết giao với ta.


 
Những lời nói cực kỳ chối tai này vừa vang lên, vẻ mặt của tất cả mọi người để trở nên lúng túng khó xử.

 
Nếu không phải vì vẫn trông mong vào sự giúp đỡ của hắn, thì e rằng đã có rất nhiều người phất áo bỏ đi rồi.

 
Nhưng nghĩ đến sức mạnh của hắn và vị Đạo Thánh đứng đằng sau lưng hắn, rất nhiều người chỉ đành tiếp tục cười xòa xoa dịu cơn giận của hắn.

 
Rõ ràng trong lòng cực kỳ tức giận, những vẫn bị ép phải tán thành với hắn.

 
“Vâng vâng vâng, ngươi nói đúng.


 
“Hừ!”
 
Ngạo Kiêu Đạo Tôn hừ lạnh.

 
“Nói thật cho các ngươi biết, ta đến đây, là bởi vì Lệ Diệp hộ pháp của các ngươi đã đồng ý sau khi xuất chiến, sẽ trả cho ta mười viên Tinh Lan Khảm Châu.


 
“Nếu không thì, còn lâu ta mới nhảy vào vũng bùn này.


 
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt của Lâm Tịnh Đạo Tôn liền biến sắc.


 
Ánh mắt vốn còn ôn hòa của hắn đột nhiên trở nên sắc nhọn như lưỡi đao, ghim chặt trên mặt của Lệ Diệp hộ pháp.

 
Còn những trưởng lão khác của Ma Ngộ tông, cũng cau mày không thôi y như vậy.

 
Tinh Lan Khảm Châu được coi là đặc sản quý giá nhất của Ma Ngộ tông, xuất từ một bảo địa sau núi của tông môn.

 
Cách một trăm triệu năm mới có thể ngưng tụ được một viên trân châu này, đối với những người tu luyện các quy tắc có liên quan đến nước như quy tắc băng, quy tắc sương, quy tắc tuyết, quy tắc mưa có tác dụng thúc đẩy cực kỳ to lớn.

 
Nếu như một tiên nhân Đế cảnh nhất trọng có thể luyện hóa được một viên, đối với trình độ cảm ngộ của quy tắc loại này, thậm chí có thể đạt được cấp độ Tôn giả chỉ trong vài năm ngắn ngủi.

 
Đây có thể được gọi là bảo vật vô giá, cũng là một trong những gốc rễ tạo nên sự hưng thịnh của Ma Ngộ tông.

 
Bởi vì quá quý hiếm, đến cả một Chưởng môn như Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng chỉ được hưởng ba viên.

 
Có rất nhiều trưởng lão đến tận bây giờ đến một viên cũng chưa được dùng.

 
Thế mà bây giờ Ngạo Kiêu Đạo Tôn vừa mở miệng đã là mười viên, vậy mà Lệ Diệp hộ pháp vẫn đồng ý.

 
Không cần nghĩ cũng biết, lúc này Lâm Tịnh Đạo Tôn tức giận đến mức nào, đến ý định giết chết Lệ Diệp hộ pháp hắn cũng có rồi.

 
Ngươi đã được sự cho phép của ta chưa hả?
 
Thế mà đã hứa hẹn với người khác như thế?
 
Đối diện với ánh mắt chằm chằm của hắn, Lệ Diệp Đạo Tôn hít sâu một hơn, trầm giọng đáp: “Nếu như không có Ngạo Kiêu Đạo Tôn, lần này rất có thể chúng ta sẽ bị diệt phái, đến lúc đó thì chẳng còn cái gì nữa rồi.


 
Cũng vì Lâm Tịnh Đạo Tôn không tiện nổi giận trước mặt Ngạo Kiêu Đạo Tôn.

 
Nếu không e là hắn đã tức giận gào ầm lên rồi.

 
Mẹ nhà ngươi chứ, có Khương Chưởng môn ở đây, chúng ta căn bản sẽ không bao giờ bị diệt phái!
 
Hoàn toàn không phải bỏ ta mười viên trân châu đó!
 
Bây giờ đã nói rõ ràng với người ta rồi, cũng không thể nuốt lời được, nếu không thì không chỉ làm Ngạo Kiêu Đạo Tôn nổi giận, còn đắc tội cả vị Đạo Thánh đằng sau lưng hắn.

 
Nghĩ đến chuyện Khương Chưởng môn đồng ý ra tay nhưng căn bản chưa từng đòi hỏi chúng ta bất kỳ lợi lộc gì, chỉ cần mỗi chiến lợi phẩm của hắn sau này mà thôi.

 

Vừa so sánh như thế, Lâm Tịnh Đạo Tôn tí nữa nước mắt đã lã chã rơi trên gương mặt già nua của hắn.

 
Lại cứ nhằm vào đúng lúc này, chuyện họa vô đơn chí, đã rét vì tuyết lại giá vì sương lại đến.

  
Nghe thấy Ngạo Kiêu Đạo Tôn có thể nhận được mười viên Tinh Lan Khảm Châu, Ngân Thuyên Đạo Tôn vẫn luôn cười giả trân đột nhiên dừng bước chân.

 
“Tinh Lan Khảm Châu này! lão hủ đã nghe nói lâu rồi, vốn còn tưởng rằng các ngươi sẽ không đồng ý biếu tặng cơ.


 
Những người có mặt ở đó cũng đâu phải bọn ngu, làm gì mà không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của hắn.

 
Đây là vì hắn nghe thấy thù lao của Ngạo Kiêu Đạo Tôn cao hơn mình, nên cảm thấy giá hắn ra lúc trước thấp.

 
Cho nên, hắn muốn tăng thêm tiền.

 
Nếu như không tăng, thì tiếp sau đó hoặc là hắn mượn cớ dẹp đường hồi phủ, hoặc là lúc khiêu chiến lại chỉ xem náo nhiệt.

 
Lâm Tịnh Đạo Tôn suýt nữa thì bị đám quỷ hút máu này làm cho choáng váng.

 
Mặc dù hắn là Chưởng môn nhưng hắn cũng không phải là độc đoán nắm quyền Ma Ngộ tông này.

 
Dẫu sao thì hai hộ pháp cũng là Đạo Tôn.

 
Sau khi cò kè bớt một thêm hai, thế mà vẫn đồng ý cho cho Ngân Thuyên Đạo Tôn thêm năm viên Tinh Lan Khảm Châu, nhưng tiền đề là trong trận đấu sau này Ngân Thuyên Đạo Tôn có thể thắng.

 
Sau đó Ngân Thuyên Đạo Tôn và Ngạo Kiêu Đạo Tôn từ chối tham gia tiệc rượu chiêu đãi, đi thẳng đến chỗ ở.

 
Bọn họ đều là những người chuyên nghiệp, nhận tiền để làm việc, không nói đến tình cảm.

 
Thế là Lâm Tịnh Đạo Tôn và một đám trưởng lão, hộ pháp lại dẫn bọn họ tiến về phía khu vực tiếp khách, nơi khác vị khách vip ở.

 
Mọi thứ dường như đang diễn ra rất tốt đẹp.

 
Nhưng lúc đến của cung điện đã được sắp xếp, Ngạo Kiêu Đạo Tôn lạnh lùng quay đầu lại.

 
“Ma Ngộ tông các ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận