Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Ai vậy?”
 
Thành Ca nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy Lâm Tịnh Đạo Tôn, hắn cũng giống Tam Nhãn Hổ, không nhận ra là ai cả.

 
Hết cách, lần mở hội nghị trước đây, mặc dù Lâm Tịnh Đạo Tôn có thể ngồi vào bên trong, nhưng không phải là nhóm đỉnh nhất.

 
Lúc đó có mấy trăm ngươi có thể ngồi họp ở bên trong điện cơ.

 
“Cuối cùng cũng có người đến khiêu chiến rồi à?”
 
Khương Thành muốn chơi trò khiêu chiến từ lâu rồi, lập tức vô cùng hào hứng lấy Khiêu chiến lệnh ra.

 
“Lần này để ta!”
 
Lúc Lâm Tịnh Đạo Tôn nhìn thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc của Thành Ca, hắn ngồi phịch luôn xuống đất.

 
“Trời! ”
 
“Ôi trời ơi!”
 
Hắn ra sức dụi dụi mắt, hơi nghi ngờ có phải hắn đã xuất hiện ảo giác rồi hay không.

 
Mà vẻ mặt Thành Ca cũng đầy kinh ngạc.

 
Thế này là uy lực của Khiêu chiến lệnh quá lớn, hay là ca đây nhìn có lực uy hiếp quá vậy?
 
Vừa mới định khiêu chiến, đối phương đã sợ đến ngã dập cả mông rồi?
 
“Khương Chưởng môn!”
 
“Trời ơi, đúng là ngươi rồi!”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn ngồi trên đất cuối cùng cũng xác nhận được, đấy chính là vị thần tiên mà hắn nhắc đến nhiều năm nay.

 
“Ha ha ha ha, Khương Chưởng môn, tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
 
Hắn phấn khích đến mức vừa lăn vừa bò, lồm cồm bổ nhào tới.

 
Dọa Thành Ca vội vàng tránh đi.

 
“Vị đạo hữu này, mong ngươi hãy tự trọng!”
 
“Khương Chưởng môn, là ta đây, Lâm Tịnh Thánh giả của Tinh Khiếu Vực năm xưa đây! ”
 
Sau khi hai bên trò chuyện một hồi, cuối cùng Thành Ca cũng biết đây là người quen cũ năm xưa ở Vạn Vực của Hạ giới.


 
Sau đó, Lâm Tịnh Đạo Tôn nói mục đích đến đây của mình.

 
“Tông môn của ngươi bị người khác hạ chiến thư khiêu chiến?”
 
“Đúng vậy.


 
Thành Ca tò mò hỏi: “Các ngươi có thâm thù đại hận gì với bọn họ à?”
 
“Lâm Tịnh Đạo Tôn lắc lắc đầu: “Không có, không thù không oán gì cả!”
 
“Thế đây chỉ là một lời khiêu chiến so tài hữu nghị thôi à?”
 
“Đương nhiên là không phải, khiêu chiến như thế này, thương vong là chuyện bình thường như ăn cơm nhà.


 
Khóe miệng Thành Ca nhếch lên, khiêu chiến giữa các tông môn này là có mưu đồ gì?
 
“Thua rồi sẽ có hậu quả thế nào?” Hắn hỏi với giọng đầy hứng thú.

 
Tịnh Lâm Đạo Tôn thở dài.

 
“Thì Ma Ngộ tông của bọn ta sẽ không còn nữa, đệ tử hoặc là chạy tứ tán, mỗi người một ngả, hoặc là bị bọn họ thu nạp rồi tổ chức lại.


 
Chuyện này!
 
Thế này hình như cũng chẳng khác gì diệt phái cả.

 
Không chỉ Yên Dĩ và Phạm Lôi ở bên cạnh, đến chính bản thân Khương Chưởng môn cũng cảm thấy quá kỳ lạ.

 
Hắn đi từ Hạ giới đến Tiên giới, rồi lại tới Băng giới rồi Nguyên Tiên giới, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện thế này.

 
Bình thường, nếu một tông môn muốn tiêu diệt một tông khác, hoặc là tập kích bất ngờ, hoặc là tấn công ồ ạt.

 
Ở giữa còn trà trộn một vài gián điệp nội ứng, hợp tung liên hoành, liên hợp với rất nhiều thế lực khác, thường còn phải lôi ít lịch sử xích mích, bất hòa, ân oán tình thù ra.

 
Còn loại đi theo trình tự như hạ chiến thư, đến tận cửa hẹn rõ thời gian địa điểm thế này, hắn vẫn chưa từng thấy bao giờ.

 
Cũng coi như là phong tục độc đáo của Đoạn Dương Đạo.

 
Tam Nhãn Hổ ở bên cạnh đã nhịn không nổi bắt đầu cà khịa.


 
“Lâm Tịnh lão đệ à, ngươi lăn lộn thế này là không được đâu.


 
Hắn đắc ý hất hất cằm: “Trước đây chúng ta cường thế, mạnh mẽ như thế, đều là vì chúng ta chủ động đi hủy diệt phái của người khác, ngươi thế này ngược lại còn bị người ta coi là gà thịt, đúng là làm mất hết cả mặt mũi của Vạn Vực ở Hạ giới chúng ta! ”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn rất muốn nhổ vào mặt hắn.

 
Ngươi lăn lộn nhiều năm như thế mà vẫn chỉ là một Chí Tôn, lại vẫn còn mặt mũi chế giễu xoi mói ta?
 
Hắn cũng giống như Hư Huyền, đều coi thường Tam Nhãn Hổ.

 
Nhưng nể tình quan hệ của tên Hổ Yêu này với Khương Chưởng môn rất thân thiết, nên hắn nhịn.

 
Khương Thành xua xua tay, tiếp tục chất vấn.

 
“Thực lực của Vô Định Cung đó thế nào? Mạnh hơn các ngươi rất nhiều à?”
 
“Cũng không đến mức ấy, bọn họ cũng là ba vị Đạo Tôn trấn thủ, còn có hai mươi hai vị Chí Tôn, trưởng lão, thực ra thực lực thế này cũng chỉ xấp xỉ ngang bằng với Ma Ngộ tông bọn ta thôi.


 
“Nhưng bọn họ tìm sự trợ giúp khắp nơi, theo những gì bọn ta được biết, thì đã mời được tận sáu vị Đạo Tôn rồi.


 
“Lần này ta ra ngoài là để tìm người giúp đỡ, trợ uy.


 
Lâm Tịnh Đạo Tôn xoa xoa tay, gương mặt già nua cười tươi như một bông hoa cúc.

 
“Cho nên, chuyện đó! hi hi hi! ”
 
Thành Ca còn chưa nói gì thì Phạm Lôi Đạo Tôn ở bên cạnh đã từ chối luôn.

 
“Ta với các ngươi không thân quen, đừng có trông chờ vào ta.


 
Hắn vuốt nhẹ nhẫn trữ vật đang đựng thuốc lá, tựa như đã “đoán được” Lâm Tịnh Đạo Tôn sẽ huyên thuyên lảm nhảm thỉnh cầu hắn vậy.

 
Cho nên, hắn nói rõ lý do trước, chặn đứng lời của Lâm Tịnh.


 
“Là một Tiên quan nhị phẩm của Thiên Cung, chuyện tranh đấu của Đạo Tuyệt Chi Địa, bổn tọa căn bản không muốn tham dự vào.


 
“Cho dù ngươi có nói nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì đâu”
 
“Cho dù ngươi có trả thù lao, bổn tọa cũng sẽ không xem xét đâu!”
 
Nhìn hắn ngạo nghễ nâng cằm, vẻ mặt Tịnh Lâm Đạo Tôn đầy hoang mang khó hiểu.

 
Hắn nghi ngờ kẻ này có phải bị bệnh nặng gì đấy hay không.

 
Nếu không thì tại sao lại vô duyên vô cớ nhảy ra rồi tự lẩm bẩm một mình.

 
Ta cũng đâu có nhờ ngươi đến chiến đấu giúp, ngươi nhảy ra từ chối cái gì hả?
 
“Khụ!”
 
Hắn chỉ đành lựa chọn coi như không nhìn thấy, sau đó lại xoa xoa tay.

 
Cười típ mắt nhìn về phía Thành Ca.

 
“Khương Chưởng môn, chuyện đó, lần này ta đặc biệt đến thỉnh cầu ngươi, nếu như ngươi đồng ý giúp chúng ta đánh trận, thì mười phần chắc chín, nắm chắc phần thắng rồi! ”
 
Tam Nhãn Hổ ở bên cạnh bật cười thành tiếng.

 
“Biết trước, ngươi đúng là biết ăn nói đấy, lúc trước ngươi căn bản không hề biết Thành Ca ở đây đúng không? Hay là ngươi chưa bói đã biết rồi?”
 
“Ha ha ha, không sao cả không sao cả!”
 
Khương Thành xua xua tay cười.

 
“Ngươi muốn nhờ ta đánh trận giúp ngươi à?”
 
“Đúng thế đúng thế đúng thế!”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn gật đầu như mổ thóc, thuận tiện còn tâng bốc nịnh hót hắn.

 
“Có ngươi ở đây, thì trận đánh đó chẳng có gì phải lo lắng nữa rồi!”
 
Bọn họ chỉ ở đây tập trung nói chuyện của mình, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của Phạm Lôi Đạo Tôn, cứ như những lời hắn nói lúc nãy chỉ là một cái rắm.

 
Chuyện này khiến sắc mặt của Thủ tọa Phạm Lôi Tư có chút không nén được giận.

 
Ý các ngươi là sao?”
 
Nghe thấy ta từ chối rồi liền cố ý coi thường, không đếm xỉa đến ta, giả vờ là đến để mời Khương Thành?
 
Hắn không nhịn được, thế là lại nhảy ra lần nữa.

 
“Thế mà ngươi lại muốn mời hắn đến đánh giúp?”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn chau mày nhìn hắn.


 
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?”
 
“Ha! Đúng là nực cười, ngươi không nhìn thấy hắn mới chỉ là cảnh giới Thiên Tôn thôi à?”
 
“Nhìn thấy rồi, thế thì sao?”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn đối đãi với hắn không khách sáo như Thành Ca, nụ cười cũng tắt ngúm cả rồi.

 
“Khương Chưởng môn giết địch vượt cấp như ăn cơm uống nước, chỉ là những việc làm như bình thường mà thôi, ta tin hắn có thể trấn áp được toàn bộ cục diện lần nữa.


 
“Ha ha ha ha! ”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn cảm thấy tên này hẳn là bị điên rồi.

 
“Ta thừa nhận, tên tiểu tử này quả thật hơi xấu xa, vượt qua một đại cảnh giới giết chết Chí Tôn chắc cũng không thành vấn đề.


 
“Nhưng Đạo Tôn thì! ngươi đang đùa ta đấy à?”
 
Hắn đã từng thấy Khương Thành giết chết con trai của Tu Đế, nhưng đó là ở một nơi đặc biệt như Đế Kiếm Tinh.

 
Ở đó, ngoại trừ căn nguyên kiếm, Đạo Tôn cũng không thể kết nối được với bất kỳ căn nguyên nào khác.

 
Nhưng bây giờ là ở Đoạn Dương Đạo, Đạo Tôn có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh.

 
Trong tình huống như thế này, Khương Thành lấy cái gì đi đấu, chẳng lẽ còn muốn vượt hai đại cảnh giới?
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn lười tranh cãi với hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói một câu.

 
“Hạ trùng bất khả ngữ băng, đúng là không thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hạ, thiển cận.


 
Sau đó, lại hướng về phía Thành Ca xoa xoa tay cười nịnh bợ.

 
“Khương Chưởng môn, ngươi xem trận khiêu chiến này, lúc nào thì thuận tiện để lên đường đến Ma Ngộ tông bọn ta vậy?”
 
Thực ra Thành Ca cũng đang chờ mong có vài trận khiêu chiến.

 
Từ sau khi lĩnh hội được nhiều ý cảnh kiếm đạo như thế, hắn vẫn chưa từng giải phóng hoàn toàn sức mạnh lần nào.

 
Luôn cảm thấy rất buồn rầu.

 
Bây giờ coi như cơ hội đã đưa đến tận cửa rồi.

 
“Đồng ý ngươi cũng được thôi, nhưng có mấy điều kiện ta phải nói trước với ngươi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận