Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Đúng là phong tục sống của người dân thật thà chất phác!”
 
Nhìn cuộc hỗn chiến của đám Ma Tu ở phía xa, Thành Ca cũng hiếm khi cảm khái một lần.

 
Hư Huyền Đạo Thánh cười ha ha.

 
“Nhiều năm không gặp rồi, lần này Khương Chưởng môn xuất sơn, có kế hoạch gì không?”
 
Hắn hoàn toàn không hề khinh thường Thành ca vì hắn mới chỉ đến cảnh giới Thiên Tôn.

 
Dẫu sao thì lần đầu tiên hắn gặp Khương Thành ở Bảo Bình Giả Tiên giới, cảnh giới của Khương Thành cũng thấp hơn hắn.

 
Kết quả, người ta gặp Thần giết Thần, thẳng một đường lên giết luôn Tiên Đế.

 
“Chả có kế hoạch gì cả, lần này ta đến tham gia đại hội giao lưu Đan đạo.


 
“Hả?”
 
Hư Huyền sững sờ, lập tức dở khóc dở cười.

 
“Ta cảm thấy đại hội Đan đạo mà hai kẻ kia nói, là thật hả?”
 
Thành Ca nhún vai đáp: “Đương nhiên, ta còn là Thủ tọa Thiên Đan Tư nữa ấy.


 
Hư Huyền lập tức bật chế độ nịnh hót.

 
“Không hổ là Khương Chưởng môn, vĩnh viễn luôn đứng đầu như thế, là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta!”
 
“Ha ha ha, khiêm tốn khiêm tốn thôi.


 
“Cho dù Khương Chưởng môn có khiêm tốn hơn nữa, cũng không thể nào che đậy được ánh sáng chói lóa trên người được, có những người sinh ra là để tôn thờ! ”
 
Thành Ca cực kỳ vui vẻ.

 
Quả nhiên vẫn là người quen hiểu mình.

 
Phạm Lôi Đạo Tôn và Yên Dĩ ở bên cạnh nghe thấy những lời này, bọn họ đều cảm thấy hơi nghi ngờ có phải thế giới đã rối loạn rồi không?
 
Ngươi đường đường là một Đạo Thánh, vừa nãy lúc ngươi xuất hiện, cứ phải gọi là oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang, hào hùng.


 
Sao bây giờ lại biến thành kẻ giỏi nịnh bợ, tâng bốc thế này?
 
Có đến mức ấy không hả?
 
Cho dù có gặp phải người có cấp bậc Thiên Đế đi chăng nữa, ngươi cũng không cần phải như thế đâu.

 
Huống chi Khương Thành chỉ là một Thiên Tôn mà thôi.

 
Ngươi lấy lòng hắn như thế làm quái gì?
 
Mấy ngày sau, Thành Ca cũng chẳng vội vàng lên đường, mà đồng ý lời mời niềm nở của Hư Huyền, đến chỗ hắn rồi dừng ở đó mấy ngày.

 
Ở Huyết Sát Đạo này, địa vị của Hư Huyền vô cùng cao quý.

 
Mấy ngày ở lại đây, Yên Dĩ và Phạm Lôi sống trong hãi hùng khiếp vía, ngày nào cũng tiếp xúc với mấy Ma đầu muôn hình muôn vẻ.

 
Chỉ lo một hôm nào đấy có kẻ không cẩn thận trở mặt, thì sẽ phải nghênh đón kết cục giống như Kỳ Ngô và Càn Ngôn.

 
Không thể không nói, đội hình nghênh đón và đại ngộ cấp Đế vương mà lúc đầu Tam Nhãn Hổ nói, thực sự đã trở thành sự thật.

 
Mặc dù những đãi ngộ này căn bản không phải dành cho hắn, mà là vì Thành Ca.

 
Nhưng tốt xấu gì cũng đủ thể diện rồi, Phạm Lôi và Yên Dĩ không thể không phục.

 
Đến bây giờ bọn họ vẫn hoang mang như cũ, sao Khương Thành lại quen một Đạo Thánh của Đạo Tuyệt Chi Địa.

 
Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
 
Tam Nhãn Hổ sống ở đây lại như cá gặp nước, thậm chí còn có chút vui quên đường về.

  
Năm ngày sau, Thành Ca tính toán cũng đến lúc lên đường rồi, lúc này mới nói lời từ biệt.

 
Hư Huyền dẫn đầu một đám Ma Tu hộ tống, đưa đến tận mãi ngoài phạm vi của Huyết Sát Đạo, lúc này mới dừng lại.

 
“Khương Chưởng môn, ở lại thêm mấy ngày nữa đi!”
 
“Đúng thế, Ca, ta thấy hay là chúng ta định cư luôn tại đây đi.



 
Tam Nhãn Hổ vẫn không nỡ rời đi.

 
“Như thế thì không cần phải trở về Thiên Cung gì đó nữa rồi.


 
Hắn đã coi Hư Huyền thành một chiếc đùi to siêu cấp rồi, hắn cảm thấy ở lại đây, có một lão đại đứng đầu bảo kê cho, tốt hơn bất cứ nơi nào khác.

 
Thành Ca tức giận trừng mắt nhìn hắn.

 
“Nếu ngươi muốn ở lại thì ở lại, ta còn phải đi làm chính sự!”
 
Sao hắn lại có cần người khác bảo kê?
 
Huyết Sát Đạo này quả thực rất tốt, vấn đề là đây là địa bàn của Hư Huyền, căn bản không có cơ hội để hắn làm màu.

 
Nói xong, hắn dẫn theo Yên Dĩ và Phạm Lôi, bay về phía xa xa.

 
Tam Nhãn Hổ nhìn về phía Huyết Sát Đạo ở phía sau, cuối cùng vẫn buồn rười rượi, mặt như đưa đám đuổi theo.

 
Bốn người rời khỏi Huyết Sát Đạo, tiếp tục tiến về phía trước.

 
Khí tức nồng đậm của Huyết Sát Đạo dần dần biến mất, biến thành một bầu không khí quái dị với vẻ tiêu điều xơ xác trong sự yên bình.

 
“Đây là nơi nào?”
 
Thành Ca ngồi trên Hành cung bay của mình, hỏi Tam Nhãn Hổ đang ngủ gật ở bên cạnh.

 
Tam Nhãn Hổ nheo mắt nhìn xung quanh.

 
Sau đó dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn trả lời: “Đây là khu vực xung quanh Huyết Sát Đạo!”
 
Hắn vừa dứt lời, bất luận là Khương Thành hay là Yên Dĩ và cả Phạm Lôi, đều nhịn không được mà dùng ánh mắt đầy khinh bỉ để báo đáp hắn.

 
Mẹ nhà ngươi chứ, ngươi coi bọn ta là kẻ mù à?
 
Ai mà không biết đây là vùng phụ cận của Huyết Sát Đạo?
 
Cái này còn cần ngươi nói hả?

 
Thành Ca cố tình truy hỏi: “Thế chỗ này có gì đặc biệt không?”
 
Tam Nhãn Hổ làm ra vẻ trầm ngâm im lặng trong giây lát, rồi mới chầm chậm đáp: “Ở đây! không giống như Huyết Sát Đạo, ở nơi này, có giết người cũng không nhận được cảm ngộ quy tắc máu đâu.


 
Yên Dĩ và Phạm Lôi đã sắp không nghe nổi nữa rồi.

 
Lần đầu tiên bọn họ gặp được một kẻ rõ ràng là cực kì ngu xi, nhưng vẫn thích làm bộ làm tịch như thế.

 
Thành Ca cố ý cười nhạo đáp: “Không phải ngươi khoe khoang mình là dân anh chị ở Tuyệt Đạo Chi Địa à, thế mà đây là nơi nào cũng không biết?”
 
Trên mặt Tam Nhãn Hổ, không có tí tẹo mảy may xấu hổ nào.

 
“Những chuyện như thăm dò địa hình xung quanh, bình thường ta toàn vứt cho đám thuộc hạ làm thôi.


 
Hắn vẫn chém gió không biết ngượng mồm như trước: “Dựa vào nhận thức và tầm nhìn của ta, không thể nào đến mấy chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt, lông gà vỏ tỏi như điều tra thông tin cũng tự mình đi làm được! ”
 
Đến mức này rồi vẫn có thể làm màu tiếp được, Thành Ca cũng không thể không thừa nhận tố chất tâm lý của hắn quá vượt trội.

 
Không hổ danh là đối thủ có thể tranh giành ngai vàng của vua làm màu với hắn.

 
Cũng chính vào lúc bọn họ vừa đi vừa chém gió khoác lác này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng quát to.

 
“Đứng lại!”
 
Thành Ca dừng hành cung lại, nhìn thấy trên bầu trời cao ở phía trước, có một lão giả râu trắng, mặc đạo bào cưỡi trên một con dê đen đang chắn ở phía trước.

 
Chuyện này khiến bốn người bọn họ thấy hơi hoang mang, khó hiểu.

 
Sao thế nhở, vùng đất mới này thịnh hành trò cướp bóc này à?
 
Chăm chú nhìn kỹ, thì cảnh giới của người này cũng là Chí Tôn.

 
Tam Nhãn Hổ, người vừa bị mất tí thể diện, đã nhạy bén ngửi thấy cơ hội thể hiện để vớt vát lại chút thể diện.

 
Hắn biến thành một tiểu ca khôi ngô tuấn tú, lập tức giơ cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ, kéo Yên Dĩ ra phía sau rồi che trước mặt nàng.

 
“Yên tâm, đừng sợ!”
 
Hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào đôi mắt của lang nữ, giọng điệu cũng nghiêm túc và sâu lắng hơn.

 
“Có ta ở đây, không có ai có thể làm ngươi bị thương!”
 
Yên Dĩ suýt chút nữa đã nhịn không được mà trợn mắt nhìn hắn.

 
Ta từng nói ta sợ à?

 
Phía trước cũng chỉ là một Chí Tôn, còn yếu hơn đội hình của chúng ta nhiều, ta có lý do để sợ hãi à?
 
Mặc kệ nàng nghĩ thế nào, Tam Nhãn Hổ đã nghênh ngang bay lên phía trước.

 
Vừa gặp mặt đã nói luôn: “Lão đầu, ngươi muốn làm cái gì?”
 
Lão giả ở phía đối diện cười típ mắt, rút một tấm lệnh bài có hình dạng giống như con thoi với hai màu xanh trắng đan xen từ trong ngực ra.

 
Miệng thưa thớt mấy cái răng vàng, cười lọt cả gió, ngón tay chỉ về phía Tam Nhãn Hổ.

 
“Cháu rùa bé nhỏ của ta, gia gia ta đây muốn khiêu chiến với ngươi!”
 
Thành Ca và Yên Dĩ cùng Phạm Lôi ngơ ngác nhìn nhau, hơi ù ù cạc cạc, chả hiểu ra làm sao.

 
Khiêu chiến?
 
Thời đại này rồi mà vẫn còn kiểu khiêu chiến quang minh chính đại như kỵ sĩ thế này à?
 
“Ha ha ha ha! ”
 
Tam Nhãn Hổ cười đến mức thở không ra hơi, tí nữa thì lăn lộn trên nền đất.

 
Lão giả ở phía đối diện cũng vui tươi hớn hở nhìn bọn họ cười.

 
Cười tận ba phút, cuối cùng Tam Nhãn Hổ mới thở lại bình thường được.

 
Sau đó dương dương đắc ý quay đầu lại.

 
“Các ngươi nhìn thấy rồi đấy, là hắn chủ động khiêu chiến với ta.


 
“Chuyện này thật sự không được trách ta bắt nạt lão nhân gia đâu nhé, cũng không phải là ta gây sự.


 
Hắn vui lắm, sau khi bị Thành Ca ràng buộc Huyền văn Sát lục, hắn đã không tìm được đối thủ nào ở cấp độ Thiên Tôn nữa.

 
Đang sầu vì không có cơ hội làm màu, kết quả lại có người tự đến tận cửa.

 
Đây đúng là đang buồn ngủ lại có ngươi đưa gối nha.

 
“Lão đầu, hy vọng ngươi xương cốt cứng rắn, có thể đánh nhẹ một chút.


 
Vào khoảnh khắc vừa dứt lời, hắn đột nhiên thấy ngực đau đớn, sau đó hắn phun ra một ngụm máu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận