Những tên Ma tu Đạo Tôn kia cũng có chút nghi ngờ có phải là mình nghe nhầm rồi.
Những lời kia là do Hư Uyên Đạo Thánh nói ra sao?
Từ lúc nào mà hắn kiên nhẫn như vậy chứ?
Đây còn là tuyệt đại hung nhân năm đó giết cho Huyết Sát Đạo trời đất u ám, đám Ma sợ hãi cúi đầu không?
Hư Uyên không quan tâm họ nghĩ như thế nào.
Hắn chỉ ôn hòa nhã nhặn chỉ vào Tam Nhãn Hổ cách đó không xa.
“Các ngươi không phải là đồng bọn à?”
Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn lập tức lắc đầu giống như trống bỏi.
“Không phải!”
“Tất nhiên là không phải!”
Bọn họ không ngốc.
Vừa nãy Tam Nhãn Hổ giết nhiều người của Huyết Sát Đạo như thế, rất rõ ràng là không thể sống sót.
Nếu đã muốn nói đạo lý, vậy thì chắc chắn là càng không thể kéo gần quan hệ với hắn.
Tránh cho dính líu vào hắn mà bị tóe máu.
Tam Nhãn Hổ một bên còn cố ý cười đùa cợt nhả phá đám.
“Ai nói là không liên quan, rõ ràng chúng ta rất thân quen, ngươi không phải là Kỳ Ngô Đạo Tôn sao, đến từ Thiên Ly Quân của Thiên Cung.
”
“Còn có Càn Ngôn Đạo Tôn ngươi, không phải là đến từ Chấp Luật Tư sao?”
“Ngươi xem, chúng ta rất thân quen đấy, sao phải giả vờ không quen biết chứ?”
Hắn để lộ nội tình như thế này làm cho Kỳ Ngô và Càn Ngôn tức điên lên.
Hai người vừa nhảy vừa chửi ầm lên.
“Hổ Yêu ngươi, bọn ta quen biết với ngươi khi nào hả?”
“Còn thân thuộc với ngươi nữa, ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi cũng xứng để quen biết với bọn ta sao?”
“Đạo Thánh tiền bối, ngươi đừng có mà để cho tên nghiệt súc này qua mắt, hắn cố ý kéo người ta xuống nước, mưu đồ hết sức ác độc!”
Dường như Hư Uyên cũng không dễ lừa bịp như vậy.
“Vậy sao hắn lại biết các ngươi vậy?”
Kỳ Ngô và Càn Ngôn vội vàng tìm tòi, bịa đặt lý do.
“Là như thế này, lúc nãy sau khi bọn ta không cẩn thận bị gió cuốn vào đây thì gặp qua bọn họ.
”
“Sau đó hỏi thăm tên họ của nhau.
”
“Hổ Yêu này cũng là lúc đó tình cờ biết được thân phận của bọn ta mà thôi.
”
“Thực ra hoàn toàn không liên quan một chút nào cả.
”
“Đúng vậy, nếu như bọn ta sớm biết hắn sẽ làm ra việc làm cho mọi người phẫn nộ thì sao lại nói chuyện với hắn chứ?”
“Bọn ta chỉ biết vạch rõ giới hạn với bọn họ!”
“Không! ”
Dường như là cảm thấy vạch rõ giới hạn còn chưa đủ để biểu đạt thái độ kiên quyết, sợ rằng không thể làm Đạo Thánh hài lòng, hai người bọn họ còn thêm thắt.
“Bọn ta sẽ ra tay ở đây với bọn họ.
”
“Giết chết Tam Nhãn Hổ và kẻ xúi giục đằng sau trước để tránh cho Huyết Sát Đạo chịu phải tổn thất nghiêm trọng như vậy!”
Lời tuyên bố của bọn họ làm cho Phạm Lôi Đạo Tôn đứng một bên cạn lời.
Hai người các người có thể biết ngại chút không hả?
Đã thấy bán rẻ đồng đội rồi, nhưng quả thật là chưa thấy bán triệt để như các ngươi, không có ranh giới như vậy.
Thực ra mấy tên Ma tu đằng sau kia cũng không ngốc.
Thực ra đến bây giờ thì đã nhìn ra rồi, hai tên Kỳ Ngô và Càn Ngôn Đạo Tôn này rõ ràng là cùng một đường với Tam Nhãn Hổ kia.
Thế là sôi nổi cười ầm lên.
“Đây đều là lời từ một phía của các ngươi, lừa ai chứ?”
“Ngươi nghĩ ta là bọn ta dễ gạt như vậy à?”
“Ta thấy hai người các ngươi cũng không khác gì mấy tên Ma tu bọn ta, đê hèn trơ tráo như nhau cả, ha ha ha! ”
“Hư Uyên Đạo Thánh, ta thấy bọn họ và Hổ Yêu là cùng một giuộc, hay là cứ giết chết hết đi cho rồi.
”
Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn gấp đến độ vã cả mồ hôi.
Vì mạng sống mà thậm chí hai người đánh cược, bắt đầu thề thốt nguyền rủa.
“Ta có thể lấy tính mạng để thề, ta và Hổ Yêu kia hoàn toàn không quen biết!”
“Đúng, nếu như ta và Hổ Yêu quen nhau, vậy Đạo Tâm ta sẽ vỡ tan tành, chết yểu ngay tại chỗ.
”
Hư Uyên tỏ ra không hài lòng lắm với lần này.
“Vốn dĩ mạng của các ngươi cũng không nằm trên tay các ngươi.
”
“Ngươi nói là! ”
Kỳ Ngô và Càn Ngôn lau mồ hôi lạnh, cũng không dám phản bác.
Chỉ có thể sửa một vài từ để thề.
“Ta lấy uy tín của Thiên Cung để thề, ta và hắn hoàn toàn không quen biết!”
“Nếu như ta và hắn biết nhau, vậy ta vĩnh viễn không thể luân hồi!”
Cuối cùng Hư Uyên cũng gật đầu, tỏ ra tán thành với lời thề lần này.
“Xem ra các ngươi thật sự không quen biết bọn họ.
”
“Đúng vậy, hoàn toàn không quen biết!” Kỳ Ngô và Càn Ngôn nói như đinh đóng cột.
“Không chỉ Hổ Yêu kia, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không quen sao?” Hư Uyên liếc nhìn Khương Thành.
Kỳ Ngô và Càn Ngôn đồng thanh nói.
“Hoàn toàn không biết người đó!”
“Thật sự không quen à?”
Hư Uyên cười nói: “Ta thấy dường như người này cũng không phải hạng người vô danh.
”
Kỳ Ngô và Càn Ngôn lắc đầu như trống bỏi.
“Ai biết hắn là gì chứ? Bọn ta chỉ biết hắn là đồng bọn với Hổ Yêu kia.
”
“Đúng, người này vừa nhìn là biết không phải dạng tốt đẹp gì!”
“Haizz!”
Tam Nhãn Hổ một bên cũng không nhịn được mà thở dài.
Hai người này thật là đường sống tốt đẹp thì không chọn, tự mình làm cho đường hẹp lại.
Mà sau khi Hư Uyên nghe xong hai người tỏ rõ thái độ cũng không lập tức đưa ra quyết định gì, chẳng qua là từ chối cho ý kiến mà phất tay.
“Hai người các ngươi cứ đứng sang bên kia trước đi.
”
Hắn chỉ vị trí cách chỗ Khương Thành và Tam Nhãn hổ bên này hơn ba mươi trượng.
Mặc dù không lập tức được thả đi làm cho Kỳ Ngô và Càn Ngôn có chút thất vọng.
Nhưng không bị giết chết mà bị phân đến một bên khác chờ đợi đã làm cho hai người vui sướng không nguôi.
Theo như bọn họ thấy thì Đạo Thánh tin tưởng bản thân không phải là người chung đường với Tam Nhãn Hổ.
Vì vậy mới chia mình và Hổ Yêu kia thành hai nhóm.
Ngay sau đó chắc chắn là những người ở lại bên kia đều bị giết chết, mà phân đến chỗ mình thì được sống sót.
Nghĩ tới đây mà hai người khỏi khỏi tỏ ra đắc ý.
Mà lúc này, Hư Uyên Đạo Thánh cũng rất hứng thú đi tới trước mặt Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Còn ngươi, ngươi có quen bọn họ không?”
Phạm Lôi Đạo Tôn có chút ghen tị mà liếc nhìn Kỳ Ngô và Càn Ngôn ở cách đó không xa, mặc dù hành động bán rẻ đồng đội làm cho người ta khinh thường, nhưng ít nhất là sẽ được sống sót khi xếp đến bên kia.
Hắn cắn răng, cũng muốn bán rẻ một lần.
Nhưng lại có chút không mặt dày được.
Thế là hắn chỉ có thể siết chặt điếu thuốc kia ở trong bàn tay, hít sâu một hơi tăng thêm lòng dũng cảm.
“Quen biết thì như thế nào, còn không quen biết lại như thế nào?”
Hư Uyên nói đầy ẩn ý: “Khác biệt lớn lắm, nó quyết định sống hay chết.
”
Giờ xem như là hắn đã vạch rõ thái độ rồi.
Ngươi có sống được hay không, phải xem ngươi có quen biết Khương Thành và Tam Nhãn Hổ không đã.
Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn ở phía bên kia suýt chút nữa không nhịn được mà reo hò.
Lúc nãy còn đoán mò, bây giờ chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố mình được sống sót, bởi bọn họ cố gắng chứng minh bản thân mình không quen với “tên đầu sỏ” mà.
Cuối cùng tảng đá treo trong lòng hai người bọn họ cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Thậm chí còn rảnh rỗi truyền âm quan tâm Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Phạm Lôi đạo hữu, phải thức thời!”
“Đây không phải là bọn ta không giúp ngươi mà thực sự là ngươi trì trệ quá, bọn ta cũng không giúp nổi! ”
“Có được sống hay không thì phải xem bản thân ngươi rồi.
”
Phạm Lôi Đạo Tôn khinh thường nhìn hai người bọn họ, sau đó từ từ giơ thuốc trong tay lên, nó cho hắn sức mạnh vô hạn.
Dù có là Đạo Thánh thì thế nào?
Có “bí bảo Tín Hương” kỳ diệu này hộ giá, mạng của mình thì tự nắm giữ trong tay, cần gì người khác tha thứ chứ?
Nghĩ tới đây, hắn cười lạnh một tiếng.
“Ta quen bọn hắn, nhưng mà không thân thiết.
”
“Những việc Hổ Yêu kia làm đều không liên quan tới ta.
”
“Nhưng nếu ngươi muốn ra tay thì ta cũng không sợ mà đánh một trận!”
Ngay khi lời nói vừa thốt ra, Kỳ Ngô và Càn Ngôn đồng thời bật cười ra tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...