Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Đội này do Khương Thành dẫn đội, hơn hai mươi vị Đế Đan sư, ngoài ra còn ba vị quyền cao chức trọng của Thiên Cung, một con Hổ Yêu của Đạo Tuyệt Chi Địa, một lang nữ của Tà Tiên giới đã tạo thành một đoàn đại biểu Đan đạo, cứ thế mà xuất phát.

 
Sau khi rời khỏi Thiên Cung, suốt dọc đường đều trời yên biển lặng.

 
Đoàn người nhanh chóng đã vượt qua chiến khu tiền tuyến, tiến vào địa giới của Tà Tiên.

 
Bọn họ không gặp phải bất kỳ sự tấn công nào ở đây.

 
Không chỉ như thế, bên phía Tà Tiên giới còn có hai vị Đạo thánh, dẫn theo mười mấy vị Đạo Tôn tự mình đến hộ tống bọn họ.

 
Trong lúc nói chuyện, phải gọi là cực kỳ nhiệt tình, khách khí với ba vị Đạo Tôn Thiên Lâm, Thái Hành và Bắc Hà.

 
Ai không biết còn tưởng bọn họ cũng là người của Thiên Cung ấy chứ.

 
Biết làm sao được, Đế Đan sư cao giai được hoan nghênh, ưa thích thế đấy.

 
Cho dù Tà Tiên giới không có giới hạn hơn nữa, thì chung quy vẫn có nhu cầu về Đan dược.

 
Nhưng đáng tiếc là, Thành Ca không được hưởng loại đãi ngộ này.

 
Mặc dù Tà Tiên giới biết rõ hắn là Thủ tọa Thiên Đan Tư, nhưng bọn họ vẫn coi như hắn không tồn tại, thái độ rất lạnh nhạt.

 
Giống y như những Thần Quân của Thiên Cung, bọn họ cũng cho rằng chức vị Thủ tọa này của Thành Ca là dùng mánh khóe mà có được, chứ không hề có tài năng thực sự.

 
Chuyện này khiến Khương Chưởng môn rất không hài lòng, nhịn không được cho bọn họ đánh giá một sao.

 
“Ca đây xa xôi lặn lội đến, là khách, cho dù các ngươi không tiếp đón nhiệt tình, thì tốt xấu gì cũng phải tặng chút lễ vật, ví dụ như thiên tài địa bảo quý hiếm gì đấy đúng không?”
  
“Lại đến tay không như thế, trên lễ nghi cũng không hợp tình hợp lý!”
 
Những lời không hề tự giác, hơn nữa logic lại không rõ ràng này, khiến cho những Đạo thánh và Đạo Tôn của Tà Tiên giới tức đến run rẩy hết cả khóe mắt.

 

Má nó chứ, bọn ta gặp ngươi nhưng không giết ngươi đã là rất khách khí rồi đấy có được không hả?
 
Đừng có quên, năm xưa ngươi đại diện Thiên Nhạc Quân, chạy đến chỗ bọn ta giết mất bao nhiêu người của bọn ta!
 
Ngươi là kẻ địch phải giết chết của bọn ta, còn trách bọn ta lễ nghĩa không chu toàn?
 
Đợi thời hạn của vụ cá cược kết thúc, đừng tưởng rằng bọn ta sẽ tha cho ngươi!
 
Đến cả Kỳ Ngô Đạo Tôn, Càn Ngôn Đạo Tôn và Phạm Lôi Đạo Tôn cũng đều mang bộ mặt cạn cả lời, trong lòng dâng lên dục vọng muốn bóc phốt, cà khịa cực kỳ mãnh liệt.

 
Lại còn đòi Tà Tiên giới lễ vật, ngươi đúng là dám nói thật đấy!
 
Nhưng Tam Nhãn Hổ lại rất tán thành với hắn.

 
“Ca, đám Tà Tiên này không biết phân biệt hàng tốt xấu cũng chẳng sao, đợi đến Đạo Tuyệt Chi thì chính là đất của ta rồi!”
 
Hổ Yêu vỗ ngực, khoác lác đến tận mây xanh, điệu bố cứ như ta đây rất được hoan nghênh, chào đón ở Đạo Tuyệt Chi Địa vậy.

 
“Đến lúc đó, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi được tiếp đón chu đáo nhiệt tình, hưởng thụ đại ngộ tôn quý như Đế Vương!”
 
Thành Ca cũng có tinh thần hơn.

 
“Ở đó ngươi có thể diện thế cơ à?”
 
Tam Nhãn Hổ cũng thuận miệng chém gió tơi bời, dù sao thì chém gió cũng không phải nộp thuế mà.

 
“Đó là điều đương nhiên, tốt xấu gì ta cũng lăn lộn ở đó nhiều năm như thế rồi, tư cách bày ra đó!”
 
“Những Tông môn Thế gia và Tộc quần ở đó, làm gì có ai gặp ta mà không nể mặt mấy phần?”
 
Yên Dĩ ở bên cạnh cũng có chút hiểu biết về Đạo Tuyệt Chi Địa, nghe hắn nói xong không nhịn được bắt đầu chế nhạo.

 
“Dựa vào ngươi?”
 
“Đừng tưởng ta không biết thanh danh bê bối, người người hô đánh gọi giết của ngươi ở Đạo Tuyệt Chi Địa.


 
Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn ở bên cạnh biết thừa Tam Nhãn Hổ và Khương Thành cùng một giuộc, đương nghiên cũng sẽ chẳng nói những lời hay ý đẹp gì.

 

“Hổ Yêu nhà người, chỉ là một Chí Tôn cỏn con mà thôi, đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm.


 
“Chỉ hy vọng ngươi không liên lụy đến bọn ta thôi!”
 
Những lời chế giễu này của bọn họ, khiến Tam Nhãn Hổ ham thể diện không nén được giận.

 
“Thế thì các ngươi cứ đợi mà xem, đến lúc đấy ở trong đó gặp chuyện gì, cũng đừng hy vọng ông đây giúp các ngươi đòi lại công bằng!”
 
Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn chỉ cười lạnh lùng, căn bản chẳng thèm tranh cãi với hắn.

 
Cứ như vậy, “đoàn đại biểu” đã đến được nơi sâu thẳm của Tà Tiên giới.

 
Tiếp tục tiến về phía trước, chính là Đạo Tuyệt Chi Địa.

 
Mặc dù vẫn chưa bước vào bên trong, nhưng Khương Thành đã cảm nhận được sự sức mạnh của Thiên Đạo dần dần yếu đi.

 
Càng tiến vào nơi sâu thẳm, sự tuần hoàn của trời đất và vạn vật càng hỗn loạn.

 
Không cần cảm nhận một cách tỉ mỉ, đã có thể phát hiện ra sự kiểm soát, khống chế của Thiên Đạo đối với nơi này càng ngày càng lực bất tòng tâm.

 
May mà ba ngàn căn nguyên vẫn cần cù không mệt mỏi chiếu rọi từng tấc đất ở nơi đây, nếu không thì ở đây chỉ là nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi, căn bản không thích hợp để tu luyện.

 
Nhìn từ bên ngoài, phạm vi của Đạo Tuyệt Chi Địa không tính là quá lớn.

 
Nhưng đến hạt cải còn có thể tạo thành một thế giới của riêng nó, huống hồ Đạo Tuyệt Chi Địa to như thế.

 
Nếu thật sự muốn tiến vào bên trong đó, sợ là Tiên nhân bình thường có bay hàng trăm triệu năm cũng chẳng bay đến biên giới.

 
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi đoàn đại biểu của Thiên Đan Tư này bước vào Đạo Tuyệt Chi Địa, sẽ nhận được sự nghênh đón của một vài đại tông môn ở bên trong.

 

Sau đó sẽ được bọn họ dẫn dắt, tiến về đích đến cuối cùng là Phạm Họa Sơn.

 
Nơi đó được coi là một thánh địa nổi tiếng của Đạo Tuyệt Chi Địa, cũng là nơi tổ chức đại hội giao lưu Đan đạo lần này.

 
Nhưng khi tất cả mọi người vừa bước vào bức thành che giữa hai giới, không gian hỗn loạn xung quanh đột nhiên tuôn trào dữ dội, nổi lên một trận gió mạnh đến nỗi không thể nào chế ngự được.

 
Không đợi mọi người phản ứng lại, đoàn đại biểu này đã bị tách ra.

 
Sau khi Thành Ca trải qua một trận trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hóa, cuối cùng, vững vàng tiếp đất với một động tác xoay người 1080 độ giữa không trung vô cùng đẹp mắt.

 
Nhìn sang bên cạnh, thấy Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ đều ngã một cú, hạ cánh bằng mông, mất hết cả hình tượng.

 
Hắn không khỏi cảm thấy hận rèn sắt không thành thép.

 
“Bất luận gặp phải tình huống gì, đều phải duy trì được sự tao nhã, đây là sự tu dưỡng bản thân mà một vua làm màu nên có!”
 
Yên Dĩ hung ác lườm hắn đầy khinh bỉ.

 
Nhưng Tam Nhãn Hổ lại như đã ngộ ra được điều gì đó, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.

 
“Ca, ta học được rồi.


 
Ba vị Đạo Tôn khác ở bên cạnh nhéch khóe miệng.

 
Đột nhiên gặp phải biến cố quan trọng như thế, bị cuốn đến một nơi lạ lẫm như thế này, các ngươi có phải nên chú ý đến những chuyện quan trọng hơn không.

 
Ví dụ như đây là đâu, nên làm thế nào để tụ họp lại với những đồng đội khác.

 
Ở vùng trời cách ranh giới của Đạo Tuyệt Chi Địa xa xôi, đám người Thích Vương và Cảnh Vương cùng Lư Vương đồng loạt ngửa mặt lên trời cười lớn.

 
Trận gió bão đó đương nhiên không phải là xuất hiện một cách ngẫu nhiên.

 
Mà là bọn họ cố tình tạo ra.

 
Mục đích cũng rất đơn giản, chính là tách Khương Thành và đội ngũ của Thiên Đan Tư ra.

 

Nếu không thì tên tiểu đó thật sự vẫn khua chiêng gõ trống suốt cả dọc đường, lấy thân phận khách quý chạy đến đại hội Đan đạo du lịch một vòng, cuối cùng lại vẻ vang huy hoàng, hoàn hảo không tổn hại tí nào mà trở về Thiên Cung.

 
Như thế kế hoạch của bọn họ cũng công cốc.

 
“Thành công rồi!”
 
“Ha ha ha ha, lần này tên tiểu từ này chết là cái chắc!”
 
“Chắc chắn là như thế, bây giờ bọn họ đã bị chúng ta đưa đến Huyết Sát Đạo, nơi đó toàn là những Ma Tu đã rơi vào con đường sai trái, có địch ý cực kỳ sâu sắc đối với Thiên Cung chúng ta.


 
“Chỉ cần bọn họ xuất hiện một cái, nhất sẽ gặp phải sự bao vây tấn công.


 
“Đến lúc đó, không cần ba người Kỳ Ngô, Càn Ngôn và Phạm Lôi bí mật kích động chia rẽ, Khương Thành tự nhiên sẽ rơi vào bước đường cùng.


 
“Ha ha ha ha, tuyệt, tuyệt lắm!”
 
Sau khi bày tỏ sự đắc ý với tác phẩm của, lúc này mấy vị Thần Quân mới hài lòng thỏa mãn dẹp đường hồi phủ.

 
Còn về Thành Ca, người vô duyên vô cớ bị đưa tới Huyết Sát Địa, hắn chẳng hề hay biết mình đang ở đâu.

 
Nhưng, hắn cũng chẳng ngu.

 
Nhìn đội ngũ ở bên cạnh mình, ngoại trừ Đế Đan sư, tất cả những người khác đều có mặt, không thể nào dùng hai từ trùng hợp để hình dùng chuyện này được.

 
Vừa nhìn đã biết là có kẻ ở đằng sau cố ý thêm dầu vào lửa.

 
Chỉ là hắn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, ca này ngược lại còn đầy hứng thú trêu đùa, chế nhạo Tam Nhãn Hổ.

 
“Lão đệ này, cái đãi ngộ tôn quý như Đế Vương mà ngươi nói ở đâu vậy?”
 
“Nơi núi non trùng điệp, hoang vắng không có người ở này, đến một người nghênh đón chúng ta cũng chẳng có!”
 
Tam Nhãn Hổ quan sát xung quanh một hồi, cảm nhận Ma khí nồng đậm hơn những nơi khác một cách vô cùng rõ ràng, trong lòng cũng âm thầm bồn chồn lo lắng.

 
Hắn đã nhìn ra nơi này là Huyết Sát Đạo, là địa bàn chiếm đóng của một đám Ma Tu khát máu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui