Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Cũng là một trong Thập Thiên Đế, Tu Đế hiểu rất rõ phong cách của Lăng.

 
Năm đó, khi Nguyên Tiên giới tổ chức lại chưa được bao lâu, vẫn còn cực kỳ hỗn loạn, khắp nơi đều là chiến tranh chém giết lẫn nhau.

 
Lúc đó, hắn mới chỉ là một Thiên tôn, hắn cùng với mấy vị Thiên Đạo Chi Tử khác đã gặp Lăng.

 
Lần đầu tiên gặp mặt, mọi người không cần cảm nhận cũng đã phát giác được hơi thở giống như mình.

 
Sau đó, suýt nữa thì bọn họ bị nàng giết cả đám.

 
Bởi vì cô gái này căn bản không coi bọn họ là bạn, thậm chí còn muốn cướp Thiên Đạo chí bảo của bọn họ.

 
Sau đó mấy người cùng liên thủ chống lại, ngoài ra còn khuyên nhủ hết nước hết cái, Lẫm Đế cảm hóa từ năm này qua năm khác, cuối cùng mới lôi kéo được nàng về bên phe mình.

 
Từ đó về sau, khi mấy Thiên Đạo Chi Tử bọn họ phải chiến đấu, thì đã có một chiến binh mạnh mẽ có thể dựa vào.

 
Hắn biết, ở trước mặt nàng mà chơi cứng đối cứng thì không có hiệu quả.

 
Chỉ có thể chơi lá bài tình cảm.

 
“Đó là hậu duệ duy nhất của ta! ”
 
“Chắc không phải duy nhất đâu đúng không, không phải hắn cũng đã sinh cho ngươi đứa cháu trai sao.


 
Lăng còn hồi tưởng lại một cách nghiêm túc.

 
“Cùng lắm thì ngươi cứ coi như nuôi hỏng con trai rồi, thì coi cháu trai thành niềm hy vọng mà đào tạo, bồi dưỡng là được rồi.


 
Tu Đế rất muốn bóc phốt, cà khịa nàng, những điều mà ngươi nói là tiếng người đấy à?
 
Vì sao chữ nào ta cũng có thể nghe hiểu, nhưng lại không tìm được tí đạo lý nào trong đó vậy?
 
“Năm xưa, lúc hắn chào đời, ngươi còn từng ôm nó, ngươi đã quên rồi sao, sao ngươi có thể! ”
 
“Ngươi đang trách ta đấy à?”
 
Lăng vẫn giữ bộ dạng vô tội.

 

Tu Đế có chút không phản ứng lại được.

 
“Trách ngươi cái gì?”
 
Vẻ mặt Lăng đầy ngây thơ, hồn nhiên, cười trong trẻo đáp: “Trách ta năm đó không bóp chết hắn trước, nếu không thì hôm nay ngươi đã không cần phải phiền phức chạy qua đây cứu hắn rồi.


 
Tu Đế suýt nữa thì tức đến không thở được.

 
Nếu đổi lại là bất kỳ kẻ nào khác nói với hắn như thế, cho dù là mấy vị Thiên Đế khác hắn đều sẽ lập tức khai chiến.

 
Không chết không thôi, tuyệt đối là như thế.

 
Nhưng rất đáng tiếc, Lăng này là một ngoại lệ, bởi vì hắn đã bị nàng tẩn lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần, để lại cho hắn ám ảnh khó phai mờ.

 
Cũng chính vào lúc này, lại có hai vị Thiên Đế từ phía xa xa đang bay đến đây.

 
“Chiến Đế, Tu Đế, đừng làm tổn thương đến hòa khí!”
 
“Việc này có thể bàn bạc, trao đổi lại! ”
 
Vừa nhìn thấy hai vị này, Tu Đế vừa bị Lăng chèn ép, tức giận vô cùng giống y như đã tìm thấy nơi để trút ra.

 
“Nguyên Đế, Không Đế, hai người các ngươi đến đúng lúc lắm!”
 
“Mau giúp ta ngăn nữ nhân điên cuồng này lại, ta phải đi cứu con trai ta!”
 
Hai người đó còn chưa kịp đồng ý, Lăng đã rút luôn kiếm ra.

 
Thực ra Thiên Đạo chí bảo năm xưa nàng có được không phải là kiếm.

 
Nhưng làm sao được, người ta thích dùng kiếm, vì chuyện này còn cố ý chạy đến Đế Kiếm Tinh rèn luyện.

 
Cảm nhận được ý chí chiến đấu hăng hái của nàng, Nguyên Đế và Không Đế xua tay lia lịa, biểu thị bọn họ không hề muốn chiến đấu.

 
“Bọn ta đến để khuyên giải, chuyện gì cũng có thể thương lượng, bàn bạc được mà! ”
 
Lăng buông kiếm xuống trong sự thất vọng.

 
Nàng cảm nhận một chút tình hình bên phía Đế Kiếm Tinh, thì phát hiện ra Khương Thành đã xử xong Ngọc Lưu Đạo Tôn rồi.


 
Thế là, nàng rất vui vẻ khua khua bàn tay nhỏ bé óng ánh như ngọc, tạm biệt ba vị này.

 
“Các ngươi cứ từ từ mà thương lượng nhé!”
 
“Dù sao thì trước khi vụ cá cược kết thúc, không ai được tùy tiện giết chết Khương Thành, chuyện này đã nói rõ ngay từ lúc mới bắt đầu rồi!”
 
Nói xong, nàng liền biến mất ngay tại chỗ.

 
Còn Tu Đế thì hít sâu một hơi, sau đó từ từ giấu đi sự hận thù thấu xương ở trong mắt hắn đi.

 
Thậm chí còn hướng về phía Nguyên Đế và Không Đế chắp tay vái.

 
“Cáo từ!”
 
Bỏ lại Không Đế và Nguyên Đế bốn mắt nhìn nhau, thế này còn thương lượng con khỉ à?
 
“Tại sao nàng ấy lại bảo vệ Khương Thành như vậy?”
 
“Ai mà biết được, chuyện nàng làm ai có thể đoán được dụng ý của nó chứ, nói không chừng chỉ là hứng thú nhất thời thôi.


 
“Tu Đế sẽ không chịu để yên đâu, sau này sợ rằng sẽ gây ra tai họa lớn.


 
“Ôi, năm xưa chiêu mộ Khương Thành này, đúng là sai lầm to lớn nhất.


 
“Thiên Cung này đã bị hắn làm đảo loạn rồi! ”
 
“Phải nghĩ cách để giải quyết hắn! ”
 
Thành Ca không hề hay biết màn chơi cờ bí mật giữa các Thiên Đế.

 
Hắn càng không biết rằng, nếu như không phải Lăng ngăn cản, thì trên sổ thành tích của hắn đã có thêm một Thiên Đế rồi.

 
Sau khi tròn nửa giờ đồng hồ, hiệu quả của Kim Ngân Kiếm Ly biến mất.

 
Sau đó hắn ngay lập tức bay lên trời cao, nhanh chóng cất bí bảo Thiên Đạo này đi, như thể có người khác muốn cướp của hắn vậy.

 

Sau khi cất xong, hắn mới hài lòng thỏa mãn nhìn xuống những người khác.

 
Mà những người khác cũng đang lặng lẽ nhìn hắn.

 
Khung cảnh lặng ngắt như tờ.

 
Mười vị Thần Quân không hề tấn công Khương Thành.

 
Bọn họ quả thực đã bị kích động đến sắp phát bệnh tim đến nơi rồi, chỉ hận không thể băm Khương Thành thành mười tám vạn đoạn.

 
Nhưng bọn họ cũng đã qua cái tuổi bốc đồng từ lâu rồi.

 
Tận nửa tiếng đồng hồ rồi, Tu Đế vẫn chưa tới.

 
Mà bên trên cũng chẳng có bất kỳ thông báo gì.

 
Không có ai ra lệnh bọn họ tóm Khương Thành xuống, càng chẳng có ai hạ lệnh bọn họ giết Khương Thành ngay lập tức.

 
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó trong này rồi.

 
Nhưng giả như, cho dù thực sự muốn Khương Thành chết, cũng không đến lượt mấy Thần Quân bọn họ ra tay, mà là Tu Đế tự mình làm.

 
Bọn họ đem theo những suy nghĩ này, dõi theo Khương Chưởng môn ngồi trở lại vị trí ban đầu, lại bắt đầu sán vào bên cạnh Thu Vũ Tuyền.

 
“Thế nào, có cung kính nể phục ca đây không?”
 
Tất cả những người có mặt ở đó đã bắt đầu cà khịa, bóc phốt trong sự bất lực.

 
Đại ca à, gây ra chuyện thế này rồi, tại sao ngươi vẫn còn tâm trạng đến chỗ con gái nhà người ta khoe khoang thể hiện vậy?
 
Chuyện ngươi nên làm nhất lúc này chẳng lẽ không phải là nhanh chóng chạy thoát thân, sau đó trốn đi à?
 
Thu Vũ Tuyền chỉ cố ý hừ một tiếng.

 
Nàng quả thực đã bị Khương Thành làm cho kinh ngạc, nhưng phần lớn là bị ý cảnh kiếm đạo thập tam trong kia làm cho ngạc nhiên.

 
Còn về chuyện Khương Thành tiêu diệt Hình chiếu của Thiên Đế và Ngọc Lưu Đạo Tôn, nàng lại chấp nhận một cách rất nhanh chóng.

 
Thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

 
Trạng thái như thế này, khiến nàng cảm thấy bản thân hơi kỳ lạ.

 
Theo lẽ thường mà nói, nàng là Thiên Tâm Thần Phẩm, vốn dĩ nên thành kính với Thiên Cung nhất mới đúng.

 

Tại sao Khương Thành làm ra chuyện “ngỗ nghịch phạm thượng” như thế, bản thân nàng lại cảm thấy chẳng có gì to tát cả?
 
Cứ như! Thiên Đế trong mắt nàng, cũng chỉ đến thế mà thôi.

 
Nàng hồi tưởng lại lúc nàng mới nắm được quyền kiểm soát Đế Kiếm Tinh, một vài đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện.

 
Những đoạn ký ức đó, dường như đã nói lên ý nghĩa sự tồn tại của nàng, đó là mang một sứ mệnh đặc biệt nào đó.

 
Nàng lắc lắc đầu, nàng sẽ không bị bất kỳ ai khống chế hết.

 
“Ngươi sẽ không có chỗ đứng ở Thiên Cung đâu, sẽ chết rất thảm đấy.


 
Nàng rất “chu đáo” nhắc nhở Khương Chưởng môn phải chú ý an toàn.

 
Thành Ca cười nhẹ: “Ta sẽ sống rất tốt, ngươi có dám cá cược không?”
 
Nghe thấy hai từ cá cược, Thu Vụ Tuyền cảm thấy hơi dị ứng.

 
Nàng chỉ đành chuyển chủ đề.

 
“Ngươi đã giết mất một Tinh quân nhị đẳng hoàn hảo của ta, có phải nên bồi thường cho ta không?”
 
“Hoàn hảo?”
 
Khương Thành suýt nữa thì bị nàng chọc cười.

 
“Ngươi căn bản không hề có ý định để cho tên đó là Tinh quân nhị đẳng, đừng tưởng ta không nhìn ra.


 
Tính cách của Thu Vũ Tuyền thế nào, hắn là người biết rất rõ.

 
Người mà nữ nhân này cần, chắc chắn không phải là thiên tài gì đó, cũng không phải dòng dõi gì đó, cái mà nàng cần chỉ là một công cụ biết nghe lời.

 
Sao nàng có thể để cho một kẻ cuồng ngạo, mắt cao hơn đầu như Ngọc Lưu Đạo Tôn đến Đế Kiếm Tinh làm việc được chứ?
 
“Ai nói vậy, ta muốn chọn hắn đấy, không được à?”
 
Thấy nàng lại còn muốn chơi trò vô lại với mình, Thành Ca khóc không được, cười cũng chẳng xong.

 
“Vậy ngươi muốn bồi thường như thế nào?”
 
“Ngươi làm Tinh quân nhị đẳng cho ta.

” Thu Vũ Tuyền vẫn muốn áp chế hắn.

 
“Đừng có được voi đòi tiên!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận