Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Mười vị Thần Quân bọn họ chưa có người nào đạt được ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng.

 
Thiên cung tổng cộng có 90 vị Thần Quân, có nhiều người đạt được thập nhất trọng và thập nhị trọng nhưng không ai đạt được thập tam trọng.

 
Có lẽ người duy nhất có thể đạt đến trình độ đó là Thiên Đế nhiều năm chưa từng xuất thủ qua, sâu không lường được!
 
Khi bọn hắn nhận ra phương diện kiếm thuật của mình vậy mà lại thua xa một tên Thiên Tôn, làm sao họ có thể không giật mình cho được.

 
“Hắn làm như thế nào! ”
 
“Đây rốt cuộc là loại người gì! ”
 
Trước đó, bọn họ vẫn luôn cảm thấy thân phận Ẩn Hoàng của Khương Thành chỉ là một trò cười.

 
Một Thiên Tôn hèn kém lại muốn kề vai sát cánh với Thiên Đế?
 
Nếu không có vụ cá cược kia thì ngay cả Tiên quan thất phẩm ngươi cũng không làm được.

 
Mà hiện tại, bọn họ bỗng nảy ra một ý nghĩ không sao giải thích được - có lẽ hắn thật sự xứng đáng với thân phận Ẩn Hoàng.

 
Lúc ý nghĩ này nảy ra, bọn họ lại cảm thấy thật không thể tin được.

 
Thu Vũ Tuyền là thiên tài tuyệt thế, điểm này mọi người đều công nhận.

 
Thiên phú của nàng khi ở Gia Vương đạo trường đã được kiểm nghiệm qua, nàng xông qua bí cảnh Đăng Thiên, ở Kiếm Các tiến bộ vượt bậc, ở Đế Kiếm tinh một bước lên trời.

Tất cả những điều này đều có dấu tích để lại.

 
Các Thần Quân biết quỹ đạo trưởng thành của nàng, cũng có thể lý giải được vì sao mà nàng có thể đạt được những thành tựu to lớn như vậy.

 
Còn với Khương Thành, bọn họ không thể lý giải.

 
Bỗng nhiên nhìn lại, bọn họ mới phát hiện chính mình vốn dĩ không có hiểu biết đối với đương sự cá cược mà bọn họ cho rằng là “con sâu làm rầu nồi canh” này.

 
Hắn có thiên phú gì, hắn từ đâu đạt được nhiều kiếm tâm như vậy, kiếm đạo của hắn lĩnh ngộ khi nào!
 
Không ai biết.

 

Người này rõ ràng đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay lại như mới đột nhiên ngang trời xuất thế.

 
Làm cho bọn họ trở tay không kịp.

 
Còn về phần Thu Vũ Tuyền, lúc nhìn thấy thế giới kiếm đạo thập tam trọng, lần đầu tiên trong đôi mắt đẹp của cô xuất hiện cảm giác thất bại nặng nề.

 
Là người coi trọng Khương Thành nhất nhưng nàng cũng không biết Khương chưởng môn đã làm như thế nào.

 
Hắn không cần nhờ sự trợ giúp từ Đế Kiếm tinh nhưng thành tựu kiếm thuật của hắn lại cách mình tám con phố.

 
Ở trước mặt người này, danh xưng Đế Kiếm Tinh chủ chấp chưởng thánh địa kiếm thuật của nàng dường như chỉ là một trò đùa.

 
Nàng âm thầm đưa ra một quyết định trong lòng.

 
Mà ở giữa sân, Ngọc Lưu Đạo Tôn đối diện với cuộc tấn công của Khương Thành đã bị đánh đến mức choáng váng.

 
Trong trạng thái hoài nghi nhân sinh này, một thân kim quang của hắn nhanh chóng tan ra giống như tơ liễu bị gió lớn cuốn đi, hóa thành vô số điểm sáng màu vàng.

 
Ngọc Lưu Đạo Tôn không thể tiếp tục duy trì trạng thái Tụ Thần Dẫn Linh được nữa.

 
“Không! ”
 
Lúc này, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được sự sợ hãi chân chính của cái chết.

 
Hóa Nguyên Thiêm chỉ có một cây, hắn không có cách nào trở về từ cõi chết nữa.

 
Khi thanh kiếm đó phóng đại ở trước mắt hắn, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn và thần niệm của hắn, hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

 
Nhưng cũng vào lúc này, một thân ảnh cao lớn mà lại khô gầy, mặc áo bào xanh xuất hiện ở phía trước hắn.

 
Kim Ngân Kiếm Li, ngoại trừ hai người được lựa chọn thì bất luận kẻ nào đều không thể vào được.

 
Cho nên đám Thần Quân Thích Vương và Cảnh Vương chỉ có thể lo lắng mà thôi.

 
Nhưng hiện tại, nơi này lại đột nhiên xuất hiện người thứ ba.


 
Đối mặt với ý cảnh thập tam trọng, người này chỉ phất tay áo dài.

 
Sau đó gió cuốn mây tan, ý cảnh kiếm đạo kia tan thành mây khói.

 
Sự tàn phá và giết chóc lúc trước đã biến mất ngay lập tức!
 
Loại thủ đoạn này có thể nói là trực tiếp giáng thần, đã vượt qua phạm trù chiến đấu bình thường, đồng thời cũng là thủ đoạn của Thiên Đạo.

 
Sau khi nhìn thấy người này, mười vị Thần Quân sợ tới mức đồng thời cong eo.

 
“Tham kiến Tu Đế!”
 
Trên Tử Ngọc Đài, ngoại trừ Thu Vũ Tuyền, những Tiên quan và Tinh chủ khác đều thi nhau cúi đầu.

 
“Cung nghênh Tu Đế!”
 
Còn ở dưới Tử Ngọc Đài, những tên Tiên quan bình thường lại càng giống như núi kêu biển gầm mà hét lên.

 
“Bái kiến Thiên Đế Tu!”
 
Thành ca gần như choáng ngợp trước cảnh này.

 
Bởi vì nam tử mặc áo bào xanh trước mặt này không phải là người thật.

 
Thần hồn có thể cảm giác được đối phương chỉ có một tý ý thức, thậm chí một tia Phân Hồn cũng không có, ngay cả phân thân đều không phải.

 
Nói trắng ra là, đây chỉ là một hình chiếu không hoàn chỉnh của đối phương mà thôi.

 
Chỉ xuất hiện một cái hình chiếu mà cũng có thể làm ra một cảnh tượng hoành tráng như vậy?
 
Hắn phát hiện thân phận Thiên Đế thật sự rất cao.

 
Ngọc Lưu Đạo Tôn vốn dĩ cho rằng mình nhất định phải chết, lúc này đã mừng như điên.

 
“Bái kiến phụ hoàng!”

 
Sau đó hắn gấp không chờ nổi mà một lần nữa nhảy ra, chỉ vào Khương Thành, chửi ầm lên.

 
“Đồ tạp chủng, ngươi thật sự dám giết ta!”
 
“Ngươi thật to gan!”
 
“Ta là người mà ngươi có thể giết?”
 
Hắn vui sướng khi người gặp họa mà nhảy chân sáo, sau đó lại run rẩy.

 
“Ngươi chết rồi, ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi hoàn toàn chết rồi!”
 
“Thân là nô bộc của Thiên cung lại dám phệ chủ, ngươi sẽ phải trả giá đắt! ”
 
Có lẽ là do đã trải qua hai lần bên bờ vực của cái chết, bản tính nhị thế tổ ăn chơi trác táng của hắn xem như đã được bộc lộ ra.

 
Nhưng hình chiếu Tu Đế trước mặt hắn lại không có biểu tình gì, thậm chí còn chưa liếc nhìn hắn một cái.

 
Chỉ nhìn chăm chú vào Khương Thành ở phía đối diện.

 
“Kiếm đạo thập tam trọng, thật hiếm thấy.


 
Hắn thản nhiên nói: “Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ.


 
Quy củ của Thiên cung là không được nhận đồ đệ.

 
Hiện tại vị Thiên Đế này lại công khai phá hư quy củ, nhưng không ai cảm thấy có cái gì không tốt, thậm chí còn vô cùng hâm mộ.

 
Có được một vị Thiên Đế làm sư phụ thì có ý nghĩa gì?
 
Nhìn Ngọc Lưu Đạo Tôn là biết, chính là có thể đi ngang ở Thiên cung.

 
Nhưng mà con hắn lại vô cùng không muốn.

 
“Không, sao có thể nhận hắn làm đồ đệ?”
 
“Hắn từ đâu đến còn chưa biết, sao xứng làm đồ đệ của ngươi?”
 
Ngọc Lưu Đạo Tôn vung tay, hét lớn.

 
“Hắn còn muốn giết ta, loại người này nhất định không thể lưu lại, phải giết chết ngay lập tức!”
 
Thành ca vốn dĩ không có khả năng làm đồ đệ của bất cứ ai, huống chi đây còn là cha của Ngọc Lưu Đạo Tôn.


 
Hắn thật đáng tiếc mà giang hai tay về phía Tu Đế.

 
Cười tủm tỉm nói: “Nếu ngươi có thể đại nghĩa diệt thân mà xử lý nhi tử ăn chơi trác táng này của ngươi, ta có thể suy xét cho ngươi làm tiểu đệ của ta.


 
Hắn vừa nói xong, cho dù là Thần Quân hay là đám Tinh chủ cũng đều bị dọa ngốc.

 
Ngươi có biết người đó là ai không?
 
Có biết Thiên Đế là thân phận gì không?
 
Vậy mà còn dám nói để hắn làm tiểu đệ của mình?
 
Cho dù điên cũng không đến mức này chứ?
 
Thích Vương ở bên ngoài là người đầu tiên nhảy dựng lên.

 
“Khương Thành, ngươi thật to gan!”
 
Cảnh Vương, Lư Vương và Dực Vương, tất cả đều lớn tiếng gào lên.

 
Tên này ở trước mặt Thiên Đế lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, đã phá vỡ giới hạn chịu đựng trong tâm lý của bọn họ.

 
“Dám bất kính với Thiên Đế, quả thực không biết nên nói gì với ngươi!”
 
“Thiên Đế nhận ngươi làm đồ đệ, đó là để mắt ngươi, đừng có không biết điều!”
 
“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, còn không mau quỳ xuống cầu xin Thiên Đế tha thứ!”
 
Đối mặt với lời mắng mỏ của bọn họ, Thành ca nghi hoặc mà quay đầu.

 
Hỏi ngược lại.

 
“Thân phận Ẩn Hoàng của ca không phải có địa vị ngang với Thiên Đế sao? Cân nhắc cái gì?”
 
Việc này?
 
Vài vị Thần Quân cứng họng, rất muốn phản bác hắn, nhưng lại không phản bác được.

 
Ẩn Hoàng và Thiên Đế có địa vị ngang nhau.

 
Tu đế nói muốn nhận hắn làm đồ đệ, mới là tự mình thấy hay.

 
Ngươi làm sao có thể nhận một người cùng đẳng cấp với mình làm đồ đệ chứ?
 
Ngươi làm gì có tư cách đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận