Ngọc Lưu Đạo Tôn không ngờ Khương Thành lại dám chủ động công kích trước.
Vừa rồi hắn nghe nói, Khương Thành chỉ có ý cảnh kiếm đạo Bát trọng
Mà ở chỗ này, so sánh cơ bản chính là mức độ ý cảnh kiếm đạo.
Dưới tình huống tiên lực tu vi chênh lệch không lớn, người nào có kiếm đạo trọng cao hơn, người đó sẽ có thể áp chế đối phương.
Một người có ý cảnh kiếm đạo Bát trọng, dám chủ động tấn công một ý cảnh kiếm đạo Cửu trọng?
Chẳng lẽ hắn cảm thấy đánh bất ngờ như vậy có thể lập được kỳ tích?
Quả thực là buồn cười!
Sau đó, hắn rút Kiếm đạo Cửu trọng của mình ra.
Kiếm đạo của Ngọc Lưu Đạo Tôn do Trường Minh, Đại Nhật, Lăng Tinh, Cực Lạc, Cuồng Bạo, Kim, Mộc, Thổ, Hỏa chín hệ kiếm tâm này tạo thành.
Cuối cùng tạo thành một ý cảnh kiếm đạo huy hoàng rực rỡ như mặt trời chói lọi.
Đã được chính hắn đặt cho cái tên là “Hoàng Cực kiếm đạo”.
Một khi thi triển, thực sự sẽ có ý cảnh hung hãn như đế vương đến thế gian, áp xuống mạnh như vũ bão!
Ngọc Lưu Đạo Tôn nhanh chóng thấy được thế mạnh áp đảo.
Nhưng lại là đối phương ở thế mạnh, còn Hoàng Cực kiếm đạo của hắn đang nhanh chóng tan vỡ, hóa thành từng điểm sáng.
Sáng tối hóa thành âm dương hòa lẫn trước mắt hắn.
Mặt trời, mặt trăng chiếu rọi trên trời cao, khí tức Tịch Diệt tràn ngập bao phủ khắp trên thế giới Ngũ Hành tế toàn.
Tia sáng trắng mang theo lạnh lẽo cực hạn, cứ vậy mà nhẹ nhàng nổ tung thế giới Kiếm đạo Cửu trọng mà hắn vẫn lấy làm tự hào.
Vào lúc thế giới kia lâm vào hắc ám cực hạn, Ngọc Lưu Đạo Tôn đã mất đi cảm giác về thế giới bên ngoài.
Hắn chỉ có thể điên cuồng vung kiếm, cố gắng chống đỡ đến khi ý cảnh này kết thúc.
“Không! ”
“Không thể như vậy được!”
Trong lòng hắn đang điên cuồng gào thét, hắn không thể nào chấp nhận được, hắn vô cùng ghen tỵ!
Không phải người này chỉ có Kiếm đạo Bát trọng thôi sao?
Sao lại biến thành Thập nhất trọng rồi?
Hơn nữa còn bao hàm năm hệ Kiếm tâm cao giai Trường Minh, Vĩnh Dạ và Nhật Nguyệt Tinh này!
Cho dù Khương Thành sử dụng Kiếm đạo Thập trọng, hắn vẫn có thể dựa vào ưu thế tiên lực tu vi của cấp bậc Đạo Tôn bù vào một chút.
Thập nhất trọng, có hơi vượt sức của hắn rồi.
Người này làm sao lại xứng có được ý cảnh kiếm đạo “Hoàn mỹ ưu tú” như vậy?
Kiếm đạo như thế chỉ có mình mới xứng!
Hắn té xuống, mang theo ý nghĩ này trong đầu.
Sau khi Thành Ca thu kiếm vào vỏ, hiệu quả của Kim Ngân Kiếm Ly vẫn còn tồn tại
Suy cho cùng trận chiến này diễn ra quá nhanh, không thể nói là thoải mái dễ chịu, nên nói là chết trong vòng một nốt nhạc.
Nhóm Tiên Quan và Tinh Quân bên ngoài vốn dĩ còn lo lắng Khương Thủ Tọa bị giết, bây giờ toàn bộ đều mắt chữ A miệng chữ O.
Thập đại Thần Quân đã ngưng công kích hàng rào, tất cả đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Khương chưởng môn.
“Kiếm đạo Thập nhất trọng?”
Thích Vương đeo kiếm sau lưng, lần đầu tiên đứng lên lắp bắp nói chuyện.
“Ngươi, ngươi vậy mà đã đạt tới ý cảnh kiếm đạo Thập nhất trọng?”
Thành Ca rất hài lòng với phản ứng của hắn.
Hắn cười híp mắt hỏi ngược lại một câu.
“Ý cảnh kiếm đạo Thập nhất trọng không phải là rất bình thường sao? Không đến nổi phải kinh ngạc như vậy chứ?”
Thích Vương vừa thầm mắng trong lòng: “Chết tiệt, lại để hắn làm màu rồi!” Vừa cố gắng đè nén cảm giác chấn động trong lòng.
Hắn cũng có ý cảnh kiếm đạo Thập nhất trọng.
Nhưng vấn đề là! Hắn là Thần Quân còn mạnh hơn Đạo Tôn!
Là một trong những người mạnh nhất Thiên Cung.
Ngay từ đầu hắn đã không thèm nhìn tới Khương Thành, vẫn luôn cảm thấy rằng hắn chỉ là một tên nhờ vào vụ đánh cược mà có giá.
Cho dù về sau phát hiện hắn có thể giết thiên tài chiến đấu của Chí Tôn, thì cũng chỉ dùng ánh mắt tiền bối cao nhân nhìn xuống hắn, coi hắn như một hậu bối thiên tài tuyệt thế.
Thiên tài tuyệt thế không cách nào sống đến cuối cùng, cũng chỉ thế mà thôi.
Còn bây giờ, tư tưởng trên cao nhìn xuống này của hắn đã không còn sót lại chút nào.
Kiếm đạo là hạng mục trước giờ hắn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Vậy mà hạng mục này cứ thế bị một Thiên Tôn vượt qua.
Điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy không thể tin nổi, ngũ vị tạp trần.
Thực ra thì mấy vị Thần Quân khác cũng có tâm trạng giống như vậy.
Đến giờ khắc này, bọn họ không thể không bắt đầu nhìn nhận lại Khương Thành.
Còn những người khác, đã bị làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
Con của Thiên Đế! Bị giết rồi?
Sao lại có thể đơn giản như chỉ giết chết một Tiên Quan như vậy?
Việc này chính là chọc đến trời!
Nhưng bọn họ lại không chú ý, mười vị Thần Quân tại đây không hề lộ ra vẻ lo lắng.
Thiên Đế rất khó sinh con, là con trai độc nhất của Tu Đế, thủ đoạn bảo vệ tính mạng của Ngọc Lưu Đạo Tôn tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Quả nhiên, một khắc sau, thi thể bị Kiếm đạo Thập nhất trọng bêu đầu kia đột nhiên run rẩy dữ dội.
Ngay sau đó hóa thành một Ngọc thiêm bị chém đứt.
Ngọc thiêm chỉ dài bằng một ngón tay, trông rất bình thường.
Nhưng rất nhiều Tinh Chủ và Tiên Quan lại bắt đầu kêu lên.
“Đó là thứ gì?”
“Vậy mà có thể chắn được một kích Kiếm đạo Thập nhất trọng?”
“Là loại bảo vật gì?”
“Chắc chắn là Tu Đế chuẩn bị cho hắn!”
Còn bóng dáng của Ngọc Lưu Đạo Tôn, cũng lần nữa hiện lên trong Kim Ngân Kiếm Ly.
Khí sắc cả người hắn trồng cũng không tệ lắm, trừ quần áo bị tổn hại mấy chỗ, chảy chút máu!
Thấy cảnh này, đám Tiên Quan có phần bình tĩnh, nhíu chặt hai hàng lông mày, chậm rãi lắc đầu.
“Không, không thể đơn giản như vậy được! ”
“Nếu chỉ là bảo vật phòng ngự, thì không nên có hiệu lực ở nơi này mới đúng.
”
Thực sự thì, Thành Ca cũng có chút kinh ngạc.
Bí bảo phòng ngự thật ra không có tác dụng ở nơi này lắm, bởi vì đây chính là Đế Kiếm Tinh.
Trừ Quy tắc kiếm, bất kỳ quy tắc nào khác đều không có chỗ phát huy tác dụng.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó là Tinh Chủ Thu Vũ Tuyền.
Những người khác bất luận là ai, hay là binh khí, hộ giáp, tiên bảo gì, đều không thể thi triển ra bất cứ uy lực nào ngoại trừ quy tắc kiếm.
Tất cả các loại bảo vật phòng ngự, phần lớn đều là các loại gia tăng hiệu quả quy tắc hệ Thổ, hệ Thủy, trì hoãn, phản chấn!
Những quy tắc này đều không cách nào thi triển ở Đế Kiếm Tinh.
Huống chi, đả kích của ý cảnh kiếm đạo như thủy ngân lỏng, vô khổng bất nhập, không thể nào phòng ngự chu toàn.
Dưới đòn tấn công của mình, đối phương đáng lẽ không nên có cơ hội và thời gian lấy bí bảo ra mới đúng.
Nếu không có gì ngoài dự đoán, Ngọc thiêm kia hẳn là một bí bảo chết thay.
Nó không dùng lực quy tắc, mà là dùng lực thiên đạo đặc biệt.
Ngay vào lúc Ngọc Lưu Đạo Tôn chết, Ngọc thiêm đã mạnh mẽ hoán đổi với hắn, thay hắn nhận lấy thương tổn, chết mất một lần.
Rất nhiều người ở đây cũng nhìn thấu điểm này.
Trong đó kích động nhất, không ai qua được Phạm Lôi Đạo Tôn.
Theo như hắn thấy, Ngọc thiêm này và “Tín hương” hắn mua từ chỗ Khương Thành có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!
Cũng là loại bí bảo có thể thay mình chịu thương tổn, vào thời khắc mấu chốt giữ lại cho mình một mạng!
Loại bí bảo thần kỳ này, mặc dù có là Ngọc Lưu Đạo Tôn thì cũng chỉ có một cái thôi đúng không?
Còn mình có cả hai mươi lăm cái!
Nhìn ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, hắn chỉ hận không thể lôi ra khoe khoang đã đời một phen.
“Ngươi dám giết ta?”
Ngọc Lưu Đạo Tôn mới sống lại không nhắc đến Kiếm đạo Thập nhất trọng, mà vừa lên tới đã lập tức hưng sư vấn tội.
“Còn làm hại ta lãng phí một cây Hóa Nguyên Thiêm quý giá!”
“Ngươi có chết vạn lần cũng không đủ để đền tội!”
Thành Ca có chút không hiểu bộ não này của hắn.
Ngươi bị ta giết một lần, mà vẫn còn dám kiêu ngạo như vậy?
Chẳng lẽ Hóa Nguyên Tiêm gì gì kia của ngươi, có hiệu quả bất bại sao?
“Chẳng lẽ không giết được ngươi sao?”
Hắn vô cùng hứng thú hỏi ngược lại một câu.
“Chẳng lẽ nãy giờ ngươi và ta đang giao đấu hữu nghị hay gì?”
Ngọc Lưu Đạo Tôn giơ kiếm lên lần nữa, đánh về phía Khương Thành.
“Ngươi cho rằng ngươi có tư cách giết ta à! ”
Lời còn chưa kịp dứt, hắn đã bị bao phủ bởi ý cảnh kiếm đạo đang mãnh liệt đánh tới
Thành Ca đã khởi động công kích lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...