Mấy vị Thần Quân dùng vẻ mặt cạn lời nhìn đám người giỏi nịnh hót này.
Mẹ nhà nó chứ, tên tiểu tử này làm Ẩn Hoàng thế mà lại còn xứng đáng, thật chí danh quy?
Mắt của các ngươi bị mù từ bao giờ vậy?
Nhưng nghĩ kỹ thì, như thế này còn tốt hơn là bị chất vấn và phản đối, nếu không thì bản thân lại phải phí sức bịa lý do để giải thích tại sao hắn lại trở thành Ẩn Hoàng.
Hai tháng sau đó, Thành Ca không hề đi đâu, chỉ ở lại nơi náo nhiệt này làm một kẻ thích ăn uống, tiếp nhận sự tâng bốc, lấy lòng.
Hai thân phận Ẩn Hoàng và Thủ tọa Thiên Đan Tư, cũng theo sự truyền bá của đại hội lớn này, dần dần truyền khắp cả Thiên Cung.
Vô số Tiên quan đều biết đến sự tồn tại của hắn.
Nhất thời, Thành Ca cũng coi như đã nổi tiếng một cách triệt để.
Thậm chí, tình thế còn lấn át hết cả thế lực của Thu Vũ Tuyền!
Chuyện này khiến Thu Thần nữ rất chi là buồn bực.
Lần đại hội long trọng này của Đế Kiếm Tinh, nàng mới xứng đáng là vai chính có được không hả?
Cao cao tại thượng, chọn cho mình những cao thủ tinh anh đến từ khắp mọi nơi, tưởng chừng như muốn nổi bật bao nhiêu thì có bấy nhiêu nổi bật, muốn có thể diện bao nhiêu thì có bấy nhiêu thể diện.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, tất cả sự tập trung của mọi người đều đổ dồn vào Thành Ca.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận về tên này, ai nấy đều đang tìm cơ hội để kết giao với hắn, thậm chí còn sắp quên mất đây là một trận thi đấu tuyển chọn.
Mặc dù Thu Vũ Tuyền không thích làm màu như Thành Ca, trong từ điển cũng không có mấy từ như đèn chiếu sáng, năng lực làm màu, nhưng nàng vẫn rất không vui.
Đại hội to lớn long trọng của ta là tổ chức cho ngươi đấy hả?
Trong đầu nàng vẫn đang suy nghĩ những điều này, thì cuối cùng ở dưới thung lũng biển mây cũng có động tĩnh.
Có một bóng người bay thẳng lên trời, hệt như một thanh kiếm vương giả đã đạt đến trình độ chí cao vô thượng.
Ngay khi vừa mới xuất hiện, đã khiến những Tiên quan ở xung quanh dựng hết cả tóc gáy, toàn thân trở nên rét lạnh.
Đó là bởi vì ý cảnh kiếm đạo của người đó vẫn được duy trì, chưa hoàn toàn phân tán.
Mà trình độ kiếm đạo của hắn, càng làm tất cả mọi người kinh ngạc hơn.
“Ý cảnh kiếm đạo cửu trọng!”
“Ôi trời ơi, mạnh quá!”
“Không hổ danh là Con của Thiên Đế!”
“Lợi hại quá!”
“Đáng ở vị trí đầu tiên!”
Đến cả mười vị Thần Quân cũng chủ động đứng cả lên, bày tỏ sự chúc mừng với chàng thanh niên mặc áo bào tím, mày kiếm mảnh dài khẽ nhếch lên, dáng vẻ anh tuấn khí khái này.
Không có nguyên nhân gì khác, người này chính là con trai độc nhất của Tu Đế, một trong Thập Thiên Đế, Ngọc Lưu Đạo Tôn!
Lúc trước có rất nhiều người luôn phỏng đoán Thành Ca chính là con riêng của Thiên Đế, đó chỉ là nói chơi cho vui thôi.
Nhưng vị này, là hậu duệ thực sự của dòng dõi thiên tộc.
Mặc dù lúc ban đầu các Thiên Đế đã lập ra quy tắc, bất kỳ phẩm cấp chức vị nào đều không thể cha truyền con nối, Thiên Cung cũng không hề tồn tại Thái tử hay Hoàng tử gì đó, cố gắng ngăn chặn sự xuất hiện của các gia đình danh gia vọng tộc.
Nhưng có thân phận là Con của Thiên Đế, cho dù không cha truyền con nối, thì cũng không ai có thể xem nhẹ hắn được.
Bất luận là Thích Vương hay là Cảnh Vương, đều không dám không nể mặt vị này.
Huống hồ, bản thân Ngọc Lưu Đạo Tôn cũng đủ mạnh.
Thân là Con của Thiên Đế, lực chiến đấu thực sự của hắn đã thuộc vào đẳng cấp đỉnh nhất trong các Đạo Tôn rồi.
Thế giới kiếm đạo cửu trọng, thì càng là cấp độ mà một số vị Thần Quân cũng không thể đạt tới được.
Dựa vào thân phận và sức mạnh thiên phú của hắn, đến tham gia khảo hạch của Đế Kiếm Tinh này, cạnh tranh vị trí Tinh quân nhị đẳng, đều được bên ngoài coi là khiêm tốn, tự hạ thấp thân phận của mình.
Ngọc Lưu Đạo Tôn dùng ánh mắt thâm trầm chầm chậm quét qua tất cả mọi người, như ưng thị lang cố, ánh mắt sắc bén, tàn độc như ưng như sói, đem theo một sự kiêu căng ngạo mạn không ai sánh kịp.
Tựa như hắn chính là hóa thân của Thiên Đế, những người khác chỉ có thể nằm rạp ở bên dưới.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của hắn đột nhiên hơi cứng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một người, một người cởi hết quần áo, một nam nhân đang chạy băng băng vòng quanh y như một con quay.
Dù có dựa vào sự thông minh, Ngọc Lưu Đạo Tôn cũng không thể hiểu đã xảy ra chuyện gì ở đây.
Tiết mục văn nghệ à?
Sao trước đây không thấy nói gì cả?
Hắn nhắm tít mắt lại, giả vờ không quan tâm gì cả, tiếp tục hướng lên phía trên, đạp vào không trung mà lên.
Ở trên Tử Ngọc Đài, các chư vị Tiên quan và Tinh quân lần lượt đứng lên.
Chắp tay hướng về phía vị Con của Thiên Đế này hỏi thăm, chúc mừng.
“Ngọc Lưu Đạo Tôn, đúng là người tài hoa, kiệt xuất!”
“Ngọc Lưu Đạo Tôn, rất vinh hạnh được gặp ngươi, rất vinh hạnh được gặp ngươi!”
“Ngọc Lưu Đạo Tôn đến tham gia cuộc tuyển chọn này, đã khiến đẳng cấp của đại hội lớn này thăng hoa rồi! ”
“Hai vị trí Tinh quân nhị đẳng này, nhất định sẽ có phần của Ngọc Lưu Đạo Tôn, đây là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.
”
“Đó là đương nhiên, người đứng đầu lấy được vị trí, đây là lẽ đương nhiên!”
Nghe những lời nịnh hót này, sắc mặt của Ngọc Lưu Đạo Tôn chẳng hề thay đổi, vẫn uể oải lạnh lùng như cũ.
Từ bé đến lớn, hắn đã nghe nhiều lời nịnh nọt khen ngợi, nên đã trở thành thói quen từ lâu rồi.
Đối với những Tiên quan cao giai này, hắn căn bản là coi thường, đến ngoảnh đầu nhìn một cái cũng chẳng đáng.
Dẫu sao thì, cha của hắn cũng là Thiên Đế.
Mà cũng chính vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy mấy câu nghị luận bàn tán nho nhỏ.
“Người đứng đầu? Hắn là người thứ hai mới đúng chứ? Ngươi đầu tiên là Khương Thủ tọa! ”
“Mặc dù Khương Thủ tọa là ý cảnh kiếm đạo bát trọng, cũng không đăng kí trước, nhưng quả thực là người lên đầu tiên.
“Khương Thủ tọa là người phi phàm, vẫn nên không so sánh thì hơn.
”
Nghe thấy những lời này, Ngọc Lưu Đạo Tôn, người vừa nãy vẫn quen thói được tung hô, nịnh bợ, hơi dừng bước chân.
Người đứng thứ hai?
Những cuộc thi đấu mà hắn tham gia, không cần nghĩ cũng biết hắn luôn là người đứng đầu.
Lần này thế mà hắn lại đứng thứ hai?
Còn có chuyện như thế nữa sao?
Chuyện này rõ ràng là không thể bỏ qua được!
Hắn từ từ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như mũi tên bắn thẳng về phía mấy vị Tiên quan đó, dọa cho những Tiên quan đó câm như hến.
Thậm chí đến cả đám Tiên quan và Tinh chủ ở xung quanh, cũng vội vàng ngừng bàn tán.
Ánh mắt của Ngọc Lưu Đạo Tôn dừng lại trên người bọn họ ba giây, sau đó từ khoang mũi mới phát ra tiếng hừ lạnh lẽo.
Một đám chó nhà!
Thế mà lại dám nói xằng nói bậy?
Các ngươi đã quên mất Thiên Cung này là Thiên Cung của ai rồi à?
Sau khi khiến mọi người khiếp sợ một phen, hắn mới từ từ nâng cằm lên, nhìn về nơi cao nhất trên Tử Ngọc Đài.
Dựa vào thân phận Con của Thiên Đế này của hắn, sở dĩ hắn nguyện ý đến đây làm một Tinh quân nhị đẳng, ngoại trừ chủ tu kiếm đạo, tác dụng cực kỳ to lớn của Đế Kiếm Tinh với hắn ra, thì còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Thu Vũ Tuyền.
Ngọc Lưu Đạo Tôn cũng coi như đã qua lại với vô số các cô gái, bất luận là hậu duệ Thần Quân có xuất thân cao quý, hay là danh môn quý nữ quốc sắc thiên hương, hoặc là tiểu thư khuê các đoan trang thanh tú, hay là nữ tiên thiên tài xinh đẹp thoát tục, không dính bụi trần!
Hắn đều đã từng tiếp xúc qua.
Thậm chí đến cả “Yêu Nữ” của Tà Tiên giới, “Ma Nữ” của Đạo Tuyệt Chi Địa, hắn cũng đều đã tiếp xúc qua rất nhiều lần.
Đến cấp bậc này, cái gọi là nam hoan nữ ái, tình yêu nam nữ chỉ thoảng qua như mây khói, không ảnh hưởng đến tâm chí hắn được.
Nhưng Thu Vũ Tuyền đã phá lệ cũ này.
Ngọc Lưu Đạo Tôn tỏ ra, cả đời này hắn chưa gặp nữ nhân nào xinh đẹp hơn nàng, cũng chưa từng gặp bất kỳ sự tồn tại nào yêu nghiệt hơn thiên phú của nàng.
Thậm chí cô gái này còn chói mắt hơn Thiên Đế cùng độ tuổi.
Gần như ngay cái nhìn đầu tiên khi thấy Thu Vũ Tuyền, Ngọc Lưu Đạo Tôn đã bị đánh trúng rồi.
Hắn đương nhiên không muốn làm thuộc hạ cho người khác.
Còn về Thu Vũ Tuyền và Đế Kiếm Tinh, hắn đã có một kế hoạch hoàn chỉnh.
Đầu tiên là làm Tinh chủ nhị đẳng, kéo gần quan hệ với Thu Vũ Tuyền, sau đó dựa vào thân phận và mị lực của bản thân để chinh phục nàng.
Sau đó, hắn sẽ nghĩ cách đoạt lấy vị trí Tinh chủ từ tay nàng.
Đảo khách thành chủ, chim cư chiếm tổ chim khách, khiến nàng trở thành thuộc hạ của chính hắn!
Nếu như giết chết Thu Vũ Tuyền, vị trí Đế Kiếm Tinh chủ sẽ lại bị trống lần nữa.
Nhưng nếu như nàng “cam tâm tình nguyện” giao ra, thì vị trí Tinh chủ này cũng có thể chuyển giao để kế thừa.
Ngọc Lưu Đạo Tôn rất tự tin, hắn cảm thấy dựa vào thân phận con trai của Thiên Đế và mị lực của hắn, thì một thiếu nữ thiên tài trẻ người non dạ, chưa trải nhiều sự đời cũng không khó để tóm được.
Thậm chí hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến kế hoạch sau khi nắm được quyền kiểm soát Chủ tinh này luôn rồi.
Sau đó, hắn nhìn thấy Khương Thành, người đang dán vào cùng một chỗ với Thu Vũ Tuyền, người đến nhìn hắn một cái cũng chẳng thèm nhìn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...