Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Nhìn thấy mười vị Thần Quân chẳng hề có phản ứng gì, rất nhiều người không thể ngồi yên được nữa.

 
Thế này là thế nào vậy?
 
Loại chuyện hoàn toàn không hiểu quy tắc, vi phạm kỷ cương, phép tắc cực độ như thế này, mà các Thần Quân đều không quản nữa à?
 
Cứ như thế mãi, thì còn gì là thể thống của Thiên Cung nữa?
 
Địa vị của mấy Tiên quan bọn họ ở nơi nào?
 
Ngay sau đó, có hai vị Hạ vị Tinh quân, hai vị Tiên quan tam phẩm đứng ra.

 
Trong bốn vị này, có ba vị là Đạo Tôn, một vị là Chí tôn.

 
Lúc bọn họ đứng lên, cả bốn người bọn họ đều không hẹn mà cùng nhau quan sát phản ứng của của các Thần Quân, xem thái độ của bọn họ thế nào.

 
Nếu như bọn họ lộ ra vẻ mặt không vui, thì có nghĩa là không cho phép bốn người bọn họ tự tiện ra mặt.

 
Nếu như sắc mặt của các vị Thần Quân bình tĩnh, thì có nghĩa là đã ngầm cho phép bọn họ làm như vậy.

 
Nhưng điều mà bọn họ nhìn thấy! là ánh mắt đem theo sự cổ vũ của Cảnh Vương và Thích Vương.

 
Nhìn thấy ánh mắt đó, bốn người bọn họ lập tức uống được viên an thần.

 
Bọn họ cảm thấy các vị Thần Quân cũng định ra tay, chỉ là không thèm tự mình ra tay mà thôi, nước cờ này của bọn họ không hề đi sai.

 
Thậm chí rất nhiều Tiên quan bắt đầu hối hận.

 
Biết trước thì bọn họ đã đứng dậy rồi, như thế còn có thể để lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt các vị Thần Quân.

 
Nhất là Dực Vương, thậm chí hắn còn chủ động âm thầm lặng lẽ truyền âm cho bốn người bọn họ.

 
“Cho hắn một bài học sâu sắc, khiến trí nhớ của hắn tốt lên tí, nhưng đừng giết chết hắn.


 
Mặc dù không thể giết Khương Thành, nhưng bọn họ cũng chỉ mong sao tên tiểu tử này đen đủi phải chịu một vố thiệt thòi thật lớn.

 
Không phải ngươi có vụ cá cược với Văn Nhân Tư Hải kia sao?
 
Thế thì bọn ta khiến ngươi thua là được rồi.

 

Hại ngươi phải cởi truồng chạy vòng quanh một năm, khiến ngươi mất hết thể diện, chẳng còn mặt mũi gặp người khác!
 
Nghe thấy câu này của Dực Vương, bốn người bọn họ càng phấn khích như cắt tiết gà.

 
Lập tức hào hứng chắn trước mặt Khương Thành.

 
“Đồ đần độn nhà ngươi, thế mà lại dám đứng ở đây? Ai cho ngươi lên đây?”
 
“Đây là chỗ mà ngươi có thể đến à?”
 
“Ngươi cũng không tự nhìn xem thân phận của mình là gì, mắt mù rồi à!”
 
Bốn người bọn họ vừa nói, vừa định ra tay luôn.

 
Dù sao thì các Thần Quân cũng nói rồi, chỉ cần không giết chết hắn là được, đánh bị thương cũng chẳng sao.

 
Văn Nhân Tư Hải ở phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này, vui đến mức vỗ tay.

 
“Ha ha ha ha, đáng đời!”
 
Vừa nãy, nhìn thấy Khương Thành lên trên đó nhưng không bị Thần Quân giết chết, hắn còn tưởng là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi cơ.

 
Bây giờ nhìn thấy Thành Ca bị bốn vị cao thủ bao vây, hắn lập tức yên tâm hẳn.

 
Như thế này mới đúng chứ, như thế này mới là kết cục bình thường chứ!
 
“Không phải ngươi kiêu căng ngạo mạn lắm sao, bây giờ đã biết sự lợi hại rồi chứ?”
 
“Cho dù ngươi có muốn xuống, cũng chẳng còn cái cơ hội ấy nữa rồi!”
 
“Để ta xem ngươi chết thế nào!”
 
Mà những Tiên quan khác ở xung quanh, cũng đánh trống reo hò ầm ỹ theo.

 
“Quả nhiên, đó không phải là nơi mà hắn nên bước lên.


 
“Ta đã nói trước với ngươi rồi, nhưng ngươi đâu có thèm nghe, bây giờ thì xong rồi đúng không?”
 
“Tùy tiện xông linh tinh vào vị trí mà bản thân không nên đứng, thì sẽ phải trả cái giá đau đớn thê thảm.


 
“Chỉ là một Tiên quan cửu phẩm cỏn con, đúng là chẳng biết tự lượng sức mình  gì cả!”
 
“Xem ra Đế Kiếm Tinh Chủ thực sự chẳng có giao tình gì với hắn, cũng chẳng thèm nói đỡ cho hắn! ”
 
Khắp mọi nơi đều là những lời bàn tán nghị luận sôi nổi.


 
Khương Thành đương nhiên là có thể nghe được.

 
Nhưng hắn cũng lười chẳng thèm để ý, chỉ nhìn bốn người kia với ánh mắt sâu xa.

 
“Các ngươi quen biết ta sao? Cứ thế nhảy ra ra mặt như thế này?”
 
“Hừ, đồ vô danh tiểu tốt như ngươi, lại còn cần phải quen biết à?”
 
Vị Tiên quan tam phẩm dẫn đầu rút Đạo khí của mình ra.

 
Đó không phải là kiếm, mà là một cây quạt.

 
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, đã đến bước đường này rồi, mà vẫn còn cố ra vẻ huyền bí à?”
 
“Nếu ngươi đã xông lên đây, thì nhất định phải trả giá đắt cho hành động đó.


 
Ba người còn lại thậm chí còn cảm thấy chẳng cần phải rút binh khí ra.

 
Ba người bọn họ là Đạo Tôn, đối phó với một Thiên Tôn lại còn cần binh khí, thế há chẳng phải là mất hết cả thân phận hay sao?
 
Tên tiểu tử đó có đức hạnh, có bản lĩnh gì chứ?
 
Hắn cũng không xứng!
 
Chỉ cần chặn hết đường lui của Khương Thành, đề phòng hắn bỏ trốn.

 
“Thật như thế sao?”
 
“Tay của Thành Ca cũng chầm chậm sờ lên trên chuôi kiếm.

 
Trước khi ra tay, hắn còn cố ý nhìn về phía đám người quen cũ là Thích Vương, Dực Vương và Lư Vương ở phía đối diện một cái.

 
“Các ngươi xác định là không quan tâm?”
 
Mấy vị Thần Quân nhắm hai mắt lại, giả vờ không quen biết hắn.

 
Tuyên bố không thèm chống lưng cho hắn, ngồi đợi hắn bị tẩn.

 
“Hừ! ”
 
Thành Ca khẽ thở dài.


 
“Thế thì cho các ngươi toại nguyện vậy.


 
Sau đó, hắn đột nhiên rút kiếm ra.

 
Hắn không hề dùng kiếm đạo hoàn mỹ thập ngũ trọng.

 
Cũng không dùng ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng.

 
Mà chỉ dùng ý cảnh kiếm đạo bát trọng.

 
Không phải là hắn khinh địch, mà là! thế này là đã đủ rồi.

 
Trong tình huống thông thường, Khương Thành đối mặt với ba vị Đạo Tôn một vị Chí tôn, cho dù có giải phóng hoàn toàn sức mạnh cũng rất khó giành được thắng lợi.

 
Nhưng đây là Đế Kiếm Tinh.

 
Ở đây chỉ có thể dùng quy tắc kiếm, chỉ có thể liên kết với căn nguyên kiếm.

 
Ở nơi này, ưu thế của Đạo Tôn cũng chỉ có Tu vi Tiên lực và cấp độ Thần hồn.

 
Nếu như Đạo Tôn đó không tu luyện quy tắc kiếm, thì thậm chí lực chiến đấu của hắn còn chưa chắc đã vượt qua được một thiên tài kiếm tu cấp Chí tôn.

 
Đây chính là điểm mạnh của Thượng vị chủ tinh.

 
Cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Thu Vũ Tuyền có thể ngồi vững ở vị trí Đế Kiếm Tinh Chủ.

 
Người khác bị suy yếu và hạn chế, ngược lại nàng lại chấp chưởng Tinh lực và quy tắc của Đế Kiếm Tinh, nghĩ thôi cũng biết là có hiệu quả gì.

 
Bốn người mà Khương Thành phải đối mặt, có hai người dùng kiếm, nhưng trình độ của quy tắc kiếm rất thấp.

 
Bọn họ không phải là kiếm tu chuyên nghiệp, đến đạo kiếm nhị trọng cũng không có.

 
Chưa kể! bọn họ còn không hề rút kiếm.

 
Thế là, lúc Khương Thành vừa rút ý cảnh kiếm đạo bát trọng ra, kết quả đã được xác định trước rồi.

 
Thế giới kiếm đạo óng ánh rực rỡ vụt sáng rồi biến mất trong tích tắc, bốn bóng người đã ngã xuống.

 
Trên Tử Ngọc Đài, đã phảng phất bay lên mùi máu tanh nồng nặc.

 
Với tư cách là Đạo Tôn, vốn dĩ bọn họ cũng không đến mức không chịu đựng được, phản ứng cũng không chậm đến mức như thế.


 
Trước lúc sắp chết, thực ra ba vị Đạo Tôn đã phát động tấn công rồi.

  
Bọn họ đều thúc giục Thần hồn theo bản năng, mưu toan hòng nghiền chết Thiên Tôn cỏn con này.

 
Nhưng rất đáng tiếc, Thần hồn của Khương Thành là Tử Hồn, cùng đẳng cấp với Thần Hồn của bọn họ.

 
Mặc dù vẫn phải chịu một chút ảnh hưởng, nhưng không hề làm gián đoạn đến việc thi triển Thế giới kiếm đạo.

 
Thế là trong một kiếm, bốn người đồng thời bị giải quyết nhanh gọn.

 
Nhìn dòng máu tươi chảy cuồn cuộn cạnh chân hắn, nhìn thi thể vẫn còn ấm của hai vị Tinh quân và hai vị Tiên quan tam phẩm, khung cảnh ồn ào náo động đột nhiên yên tĩnh như gà.

 
Keng!
 
Khương Thành thu kiếm vào bao, nhìn về phía mười vị Thần Quân, lộ ra nụ cười tủm tỉm giễu cợt.

 
“Xem ra, các ngươi phải tìm mấy người đến thay thế vị trí của bọn họ rồi.


 
Ầm!
 
Cảnh Vương là người đầu tiên tức giận đập bàn đứng dậy.

 
Ngay sau đó, tất cả chín vị Thần Quân khác cũng đứng lên.

 
Trong mắt mỗi người đều mang theo sự kinh ngạc và phẫn nộ mãnh liệt.

 
Phẫn nộ đương nhiên là bởi vì tên này giết mất bốn nhân vật quan trọng!
 
Bốn vị này, có hai người là Hạ vị tinh chủ, hai người là Tiên quan tam phẩm.

 
Hơn nữa trong đó còn có ba người là Đạo Tôn.

 
Đối với Thiên Cung mà nói, cái chết của bọn họ, là sự tổn thất cực kỳ to lớn!
 
Thiên Cung tranh đấu với Tà Tiên giới nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có lần đại chiến nào chịu tổn thất vô cùng thê thảm như lần này.

 
Còn kinh ngạc, thì là bởi vì Khương Thành chỉ có cấp độ Thiên Tôn, thế mà lại có thể giết ba vị Đạo Tôn và một vị Chí Tôn chỉ trong chớp mắt.

 
Đây là chuyện khó tin đến mức nào chứ?
 
“Ý cảnh kiếm đạo bát trọng!”
 
Có một tia phấn khởi thích thú vô cùng khó tin lóe qua trong mắt Thu Vũ Tuyền.

 
Đôi mắt xinh đẹp của nàng không hề nhìn về phía bốn thi thể kia, mà nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đã trở về trong bao của Khương Thành, tựa như thanh kiếm ấy có một ma lực đặc biệt nào đó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận