Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khắp nơi đều là những lời tán thưởng không thể tin nổi.

 
“Chuyện này cũng quá là lợi hại rồi!”
 
“Người này là ai vậy, sao lại lạ mặt như vậy chứ?”
 
“Một tuyệt thế thiên tài kiếm thuật mới xuất hiện đó!”
 
“Hình như cảnh giới của hắn mới là Thiên Tôn! ”
 
“Trời ạ, đây không phải là lại càng lợi hại hơn rồi hay sao?”
 
“Năng lực của Thiên Tôn lại có thể chèn ép được nhiều Đạo Tôn như vậy, kiếm thuật thiên phú càng đáng sợ hơn rồi!”
 
Nghe thấy toàn bộ những tiếng ủng hộ reo hò như sấm thì Thành Ca có chút hơi sững sờ.

 
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Tại sao Ca lại giống như đã trở thành tiêu điểm chú ý của hàng vạn người, ánh đèn chiếu vào ngập tràn, hơn nữa còn như thể đang chào đón anh hùng chiến thắng trở về vậy?
 
Hắn cũng có hơi nghi ngờ liệu có phải mình đã rơi vào thử thách mới rồi hay không, ví dụ một hình ảnh nào đó xuất hiện ở trong ảo giác.

 
Hắn vội vàng mở hệ thống ra kiểm tra hồ sơ một chút.

 
Lúc này vừa mới nhìn thấy thì suýt chút nữa hắn đã không nhịn được hát vang một khúc ca.

 
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, thậm chí có một ít người còn nảy sinh sự sùng bái đối với hắn.

 
Sau khi chuyển đổi liên tiếp một loạt những con số dài đằng đẵng ở bên trong hệ thống giá trị thanh danh kia, đổi ra hết được một trăm chín lăm điểm tiên nguyên.

 
Đây là con số mà trước đây hắn “cố gắng” chiến đấu nhiều lần như vậy, ngoài ra còn cả cá cược nữa cũng không thể nào có được.

 
Mà bây giờ, chỉ là để lộ cái mặt ra mà lại nhận được nhiều đến như vậy.

 
Thật ra thì cũng rất bình thường.

 
Cuộc khảo hạch tuyển chọn của Đế Kiếm Tinh vốn đã là một chuyện cực kỳ trọng đại của toàn bộ Thiên Cung.

 
Ngoại trừ những bộ môn không cảm thấy quá hứng thú với việc chiến đấu thì phân nửa những người còn lại đều tới xem náo nhiệt.

 
Có khoảng hơn một triệu Tiên quan đang có mặt ở đây!
 

Mà trong số những Tiên quan này, phần lớn đều ở trên Tôn Giả, trung bình cũng đã đạt tới Thiên Tôn.

 
Sự hoảng sợ của nhiều người như vậy đương nhiên sẽ đưa ra một con số vô cùng cao.

 
Nhưng mà Thành Ca vẫn cảm thấy có một chút giống như tên Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu.

 
Tại sao bọn họ có thể phản ứng lớn đến mức như vậy chứ?
 
Chẳng lẽ vừa rồi mình mới làm màu sao?
 
Hoàn toàn không chuẩn bị gì cả mà!
 
“Đời người chính là như vậy, tràn ngập niềm vui bất ngờ ở khắp mọi nơi.


 
Lúc này Ca cũng đã trực tiếp bị chỉnh sửa thành hình mẫu của một nhà tư tưởng rồi.

 
Nhưng mà, trong đám người đang reo hò dần dần cũng có những âm thanh trái ngược.

 
“Chuyện này không đúng!”
 
“Người này không có ở trong hàng ngũ của hai trăm hai lăm vị cao thủ tham gia tuyển chọn sao?”
 
“Đúng vậy, trước đó cũng không nhìn thấy hắn vào trường, hắn là ai vậy?”
 
“Vốn dĩ hắn cũng không lọt được vào vòng khảo hạch cuối cùng nhỉ?”
 
“Người này nhìn lạ mặt quá, hắn từ đâu xuất hiện vậy?”
 
Nếu coi như lần tuyển chọn Tinh quân nhị đẳng này trở thành một cuộc tranh tài, vậy thì Khương Thành thuộc vào loại không đăng ký mà cứ thế dự thi.

 
Dưới tình huống này thì có lẽ thành tích của hắn là không có hiệu lực.

 
“Nhưng mà hắn thực sự là người đầu tiên lao ra đó!”
 
“Đúng vậy, thử thách thất trọng bên dưới cũng sẽ không vì chuyện không đăng ký mà bị công kích đâu.


 
“Hắn có thể xông lên, vậy rõ ràng là hắn còn lợi hại hơn so với hai trăm hai lăm cao thủ ở trong vòng thi rồi!”
 
“Đúng thật! ”
 
“Hừ! Trong chuyện này nhất định có vấn đề!”
 
“Người này chẳng qua mới chỉ là Thiên Tôn, thử suy nghĩ một chút mà xem, hắn không thể nào có thành tích kiếm đạo cao đến mức như vậy được.



 
“Đúng đấy, hắn không thể nào có được thành tích như vậy.


 
“Có bằng chứng không?”
 
Trong chốc lát, hai nhóm người cũng lại trở nên ầm ĩ, hơn nữa còn nhao nhao không thể tách rời ra nổi.

 
Thành Ca cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, dù sao thì hắn cũng đã đạt đến được mức độ hoảng sợ và sùng bái gì đó, điểm tiên nguyên cũng đã đổi rồi.

 
Hệ thống cũng sẽ không móc ngược trở lại.

 
Hơn nữa hắn vẫn là tiêu điểm của tất cả mọi người như cũ, ánh đèn vẫn lại chiếu ngập tràn vào hắn.

 
Chuyện này cũng là đủ rồi, hắn không quan tâm ủng hộ hay là chất vấn cái khỉ gió gì đó.

 
“Khương Thành?”
 
“Mẹ kiếp, Khương chưởng môn?”
 
Trong đám đông bỗng nhiên có không ít người hoảng hốt hét lên.

 
Sau đó có khoảng hơn một ngàn người từ bốn phương tám hướng bay tới, chạy thẳng về phía Khương chưởng.

 
Thành Ca định thần nhìn lại, thật ra là phần lớn đều không nhận ra được.

 
Nhưng vẫn có một vài người có ấn tượng.

 
Trong số những người này, có rất nhiều là năm đó từ Hạ Giới phi thăng cùng với nhau, cũng có người còn lại là Chuẩn Đế Tiên Vương lúc ở Cổ Tiên Giới.

 
Đối với hắn thì cũng coi như là gặp được người quen nơi đất khách quê người rồi.

 
“Ha ha ha, thì ra là các ngươi.


 
Vừa rồi mới được nhiều giá trị thanh danh như vậy, lúc này tâm tình của Ca đang rất tuyệt vời, gặp được những “người bạn cũ” này cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười thoải mái.

 

Mà những người này thì lại là không ngừng kích động.

 
“Ôi Chúa tôi, thật sự là lão nhân gia ngươi sao?”
 
“Trời ạ, đã không gặp nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ không biết ngươi đã đi đâu rồi.


 
“Sao ngươi vẫn còn là tu vi Thiên Tôn chứ?”
 
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã sánh vai gánh vác cùng với Thiên Đế rồi chứ.


 
Lời nói này làm cho Thành Ca cũng cảm thấy rất tổn thương.

 
Hắn cố ý nheo mắt lại, gương mặt tràn ngập khó chịu hỏi ngược lại: “Sao, cảnh giới của Ca bây giờ khiến cho các ngươi thất vọng sao?”
 
“Không có không có!”
 
Mọi người vội vàng lắc đầu xua tay, tỏ ý phủ nhận.

 
“Không dám không dám!”
 
Lão huynh này để lại cho bọn họ ấn tượng vô cùng sâu sắc, hoàn toàn không thể nào phai mờ được.

 
Cho dù là trong số bọn họ có vài người đã đến cấp bậc Chí Tôn thì cũng không dám láo xược ở trước mặt hắn, lại càng không dám có bất cứ cảm giác nào tự cho mình vượt trội hơn người khác.

 
“Cái Thiên Tôn này của Khương chưởng môn đương nhiên không phải là Thiên Tôn bình thường rồi.


 
“Là cực kỳ vô tận!”
 
Có mấy vị vạn vực ở Hạ Giới cùng tiến lên, lại càng gật gù đắc ý, tâng bốc hắn vô cùng thành thạo.

 
“Theo ta thấy thì không cần đến chiêu thứ hai Khương chưởng môn cũng có thể giết chết được Chí Tôn.


 
“Cái gì, vậy mà ngươi lại quá xem thường Khương chưởng môn như vậy sao?”
 
“Theo như ta thấy, Thiên Tôn như Khương chưởng môn cũng tương đương với Đạo Tôn của những người khác!”
 
“Phải đấy!”
 
“Vốn dĩ ta còn cảm thấy khó hiểu, làm sao một vị Thiên Tôn có thể chiếm được vị trí đầu tiên, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Khương chưởng môn, vậy thì chuyện đó lại quá là bình thường rồi!”
 
“Đúng đấy, lão nhân gia hắn ta làm ra điều gì kỳ tích thì cũng là chuyện đương nhiên.


 
“Khương chưởng môn xuất hiện ở khảo hạch lần này làm cho cả Đế Kiếm Tinh cũng trở nên vẻ vang rực rỡ rồi!”
 
Sự tâng bốc và nịnh hót quen thuộc như này, mặc dù không hoàn toàn đúng nơi đúng chỗ, nhưng đã khiến cho toàn thân Thành Ca trở nên thoải mái rồi.

 
Quả nhiên, vẫn là những người quen này hiểu rõ mình!

 
Chỉ là, bọn họ cảm thấy việc tâng bốc này vô cùng bình thường, nhưng lọt vào lỗ tai của một vị Tiên quan đang đứng ở quanh đó nghe thấy thì nó thật sự rất quái dị.

 
Cái trò đùa gì vậy?
 
Chỉ là Thiên Tôn mà thổi phồng cao đến mức như vậy sao?
 
Lại còn nói Chí Tôn tương đương với Đạo Tôn?
 
Làm thế nào các ngươi có thể khoác lác được ra những lời như vậy?
 
Quả thực không biết phải gọi là gì!
 
“Ha ha, ta cứ nói là ai, thì ra là ngươi cái tên Khương Thành này!”
 
“Vừa rồi ta còn tưởng mình nhận lầm người chứ.


 
Bỗng nhiên lại có một người xông ra từ phía sau đám người.

 
Chỉ có điều, giọng điệu của người này cũng không phải là vui mừng, mà là lộ ra sự quái gở kỳ lạ.

 
Thành Ca quay đầu nhìn lại, cũng lại là “người quen” - Văn Nhân Tư Hải.

 
Nhìn thấy cái tên thường xuyên đối đầu với mình lúc trước ở Gia Vương Đạo trường, nhưng mỗi lần đều “đưa lễ” cho cái loại phá của như mình, hắn lập tức trở nên vui vẻ.

 
“Ôi, Văn Nhân Bá Tổng ngươi được thả rồi sao”
 
Lần cuối cùng đó, Văn Nhân Tư Hải đã bị Thương La Chí Tôn cưỡng ép bắt vào Chấp Luật Tư.

 
Sau đó Thành Ca cũng chưa từng gặp lại hắn nữa.

 
Bây giờ nhìn thấy vài tên người hầu đi theo phía sau hắn, trong đó còn có hai gã Chí Tôn, xem ra năng lực của Văn Nhân gia vẫn còn rất mạnh.

 
Chẳng những đưa được thoát ra khỏi đại lao của Chấp Luật Tư, còn cứng rắn biến hắn trở thành một Tiên quan chính thức.

 
Nếu không, Văn Nhân Tư Hải cũng sẽ không có tư cách xuất hiện ở nơi này.

 
Nghe thấy hắn cái hay thì không nói, lại đi nói cái xấu, vốn dĩ Văn Nhân Tư Hải còn đang không ngừng cười mỉa mai thì đã suýt chút nữa tức giận đến mức gương mặt trắng bệch.

 
Cho đến bây giờ hắn vẫn còn đang mang hận thì về sự việc bị Chấp Luật Tư bắt đi kia.

 
“Khương Thành, không ngờ là đến bây giờ ngươi vẫn còn đang ở đây giả vờ giả vịt, người khác không biết ngươi đã trải qua những gì, những mà ta biết rất rõ!”
 
Hắn làm ra vẻ ta đã nắm được cái đuôi của ngươi làm cho Khương chưởng môn vô cùng khó hiểu.

 
Suốt chặng đường làm màu của Ca tới bây giờ từng có chuyện gì đen tối mà nhỉ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận