Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Thu Vũ Tuyền có chút không dám tin.

 
Người đó cứ thế mà chết rồi?
 
Mặc dù nàng vô cùng căm thù, chán ghét, bất mãn với Khương Thành, nhưng thực ra, nàng cũng không thể không thừa nhận, đây là kỳ phùng địch thủ lớn nhất cuộc đời nàng.

 
Là người duy nhất được nàng coi trọng.

 
Cho dù cùng đưa Thập Thiên Đế và Khương Thành đến trước mắt nàng, bắt nàng chọn ra người nàng kiêng nể nhất, người nàng không có tự tin vượt qua nhất, nàng sẽ chẳng hề do dự mà chọn Khương Thành.

 
Một người như thế, sao có thể chết đi một cách dễ dàng như vậy?
 
Hơn nữa, lại còn là chết do tự sát.

 
Chuyện này hoàn toàn không nên như thế!
 
Cái tên đê tiện, vô liêm sỉ, nham hiểm và xảo quyệt đó, sao có thể tự sát được?
 
Hắn cũng đâu có giống một người kiên cường khí khái như thế đúng không?
 
Nàng bắt đầu hơi nghi ngờ có phải Khương Thành lại chơi trò lừa đảo nữa hay không.

 
Ví dụ, bề ngoài nhìn thì như nhảy xuống đó, nhưng thực ra chỉ là dùng huyễn thuật nào đó mê hoặc nàng.

 
Nhưng đáng tiếc nàng cũng không cảm nhận được rốt cuộc trong Thiên Đạo kiếm hải đó có những gì.

 
Thế là nàng đợi rồi lại đợi.

 
Đợi rất lâu, vẫn không đợi được Khương Thành xuất hiện một lần nữa.

 
Cuối cùng, vẫn là Lăng phá vỡ sự yên lặng.

 
“Không cần đợi nữa, hắn thực sự đã nhảy xuống đó rồi.


 
Lúc này Thu Vũ Tuyền mới chuyển lực chú ý của mình sang nàng.

 
Kẻ “khác loài” cũng không bị dọn ra ngoài như Khương Thành.


 
“Cho nên, ngươi cũng cảm thấy hắn chết chắc rồi?”
 
Nàng không hề quan tâm Lăng là ai, thậm chí không hỏi một câu về thân phận của Lăng, bởi vì trong mắt của nàng, việc Thành Ca rơi xuống biển mới là quan trọng nhất.

 
Mặc dù chuyện quan trọng này là bởi vì hắn cố ý.

 
Lăng rất thành thật lắc lắc đầu: “Ta không biết.


 
“Thế là có ý gì?”
 
Lăng cười ha ha: “Lúc ta đụng độ với hắn lần đầu tiên, hắn đang vui đùa thỏa thích trong Thiên Đạo kiếm hải, nơi này đối với hắn mà nói cũng giống như nước biển thông thường mà thôi.


 
Đôi đồng tử xinh đẹp của Thu Vũ Tuyền hơi co lại.

 
Bây giờ nàng cũng có thể sống sót ở trong Thiên Đạo kiếm hải là bởi vì nàng đã trở thành Đế Kiếm Tinh chủ.

 
Nhưng trừ nàng ra, chắc chỉ còn Thập Thiên Đế chấp chưởng Thiên Đạo Chí Bảo mới có thể làm được chuyện này.

 
Tại sao! Khương Thành lại làm được điều đó?
 
Nhất là, đến Thiên Tâm hắn cũng chẳng có, vốn dĩ phải là đối tượng mục tiêu tiêu diệt đầu tiên của Thiên Đạo mới đúng chứ?
 
Quả nhiên, kẻ này vẫn còn rất nhiều nội tình bên trong mà bản thân nàng không thể nào tưởng tượng được.

 
Tuyệt đối không được đánh giá quá thấp hắn!
 
“Những hắn vẫn rất khó có thể sống tiếp được.


 
Lăng mang theo một sự tiếc nuối nhàn nhạt lắc đầu.

 
Thu Vũ Tuyền thông minh đến mức nào chứ, đương nhiên là vừa nghe đã hiểu.

 
“Ở dưới Thiên Đạo kiếm hải này, còn nguy hiểm và phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều?”
 
“Đúng thế, sự nguy điểm đó đã không còn chỉ là sự đáng sợ như lực của hình chiếu Thiên Đạo nữa rồi.



 
Lăng âm âm u u thở dài: “Năm xưa, lúc Đế Kiếm Tinh vừa xuất hiện, Không Đế, Chiến Đế và Tu Đế đã cùng bắt tay nhau xông vào nơi sâu thẳm dưới Thiên Đạo kiếm hải.


 
“Sau đó thì sao?”
 
Thu Vũ Tuyền biết, ba vị Thiên Đế đó không hề chết.

 
Nàng cũng hơi tò mò, lúc đó ba người bọn họ đã gặp phải chuyện gì.

 
Đây là khu vực mà một Đế Kiếm Tinh chủ như nàng cũng không có cách nào thăm dò tra xét được.

 
“Không Đế người có thể thay đổi tuổi thọ của muôn người, Tu Đế người có thể sử dụng tất cả các quy tắc, Chiến Đế người có thể làm chấn động tất cả mọi thứ, cuối cùng đã lựa chọn biết khó mà lui.


 
Thu Vũ Tuyền lặng im.

 
Thiên Đế lựa chọn biết khó mà rút lui, chứng tỏ bọn họ đã gặp phải chuyện nguy hiểm đủ để uy hiếp đe dọa đến tính mạng.

 
Cho nên mới không thể không rút lui.

 
Vậy còn Khương Thành, một người chỉ có cảnh giới Thiên Tôn thì sao?
 
Ở nơi sâu thẳm dưới Thiên Đạo kiếm hải, Khương Chưởng môn lặn một mạch xuống dưới.

 
Càng xuống phía dưới, hắn có thể cảm nhận được áp lực càng ngày càng lớn hơn.

 
Loại áp lực đó không phải là áp lực của nước gì gì đấy, mà là bởi vì ở đây không phải là hình chiếu Thiên Đạo nữa, mà càng ngày càng gần với Thiên Đạo thực sự hơn.

 
Trên thực tế, năm đó, ba vị Thiên Đế bị ép phải dừng lại ngay tại chỗ này.

 
Mặc dù bọn họ có được Thiên Đạo Chí Bảo, nhận được sự che chở của Thiên Đạo, thậm chí có thể chấp chưởng một phần lực Thiên Đạo, nhưng bọn họ cũng không thể vượt qua được lá chắn phong tỏa của Thiên Đạo.

 
Có thể làm đến mức này, chỉ có người hợp đạo được Thiên Đạo công nhận mà thôi.


 
Mỗi người trong Thập Thiên Đế chỉ là người chấp chưởng một phần lực Thiên Đạo, bọn họ muốn làm đến mức đó, trừ phi tập hợp đủ mười bốn bộ Thiên Đạo Chí Bảo bao gồm cả Bà Sa Ngọc nhân ở trong đó.

 
Nhưng, chuyện này đối với Khương Thành mà nói, cũng chỉ như thế thôi.

 
Dẫu sao cũng là một người đã từng lăn qua lộn lại điên cuồng ở trong không gian Thiên Đạo, Thiên Đạo cũng chẳng có tí cớ nào để bắt hắn.

 
Không biết là lặn bao lâu, phía trước hắn đột nhiên không còn “nước biển” nữa.

 
Hắn đã xuyên qua lá chắn phong tỏa của Thiên Đạo, đến vị trí trung tâm nhất của Đế Kiếm Tinh.

 
Nếu là một vì tinh tú bình thường, thì chỗ này chắc được coi là vị trí của tinh hạch.

 
Thứ xuất hiện trước mắt hắn, là một “mặt trời” cực kỳ nóng bức.

 
“Hóa ra là căn nguyên kiếm!”
 
“Ta còn tưởng ở dưới này có cái gì hiếm lạ cơ.


 
Một “mặt trời” to lớn khổng lồ gần như vô biên như vậy.

 
Khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác, rằng nó không phải nằm ở bên trong của Đế Kiếm Tinh, mà là chứa đựng toàn bộ Nguyên Tiên giới.

 
Hắn có chút nghi hoặc, có phải bản thân hắn đã thoát khỏi phạm vi của Đế Kiếm Tinh, sau đó bị truyền tống tới đây một cách vô cùng kỳ lạ.

 
Bởi vì trước mặt nó, địa vị của Đế Kiếm Tinh thực sự quá thấp.

 
Bên trong căn nguyên rực rỡ giống như mặt trời chói chang đang sục sôi không ngừng, bập bềnh dập dờn những chí lý kiếm thuật huyền bí.

 
Chỉ nhìn nó một cái, Khương Thành suýt nữa thì ngất đi.

 
Điều này cũng chỉ có hắn, người chấp chưởng mười năm môn kiếm tâm đồng thời tất cả đều là cấp cao nhất, nên mới có thể gắng gượng duy trì mạng sống.

 
Nếu như đổi lại là người khác đến đây, chỉ sợ là ngay giây phút đầu tiên đã chết đến bã cũng chẳng còn.

 
Ở mép của căn nguyên kiếm, có rất nhiều đóa lưu hỏa đang không ngừng quanh quẩn bung nở.

 
Giống như hoa nham thạch nóng chảy rừng rực, quấn lấy nhau rồi vẩy tung tóe ra xung quanh.

 
Sau khi những lưu hỏa rực rỡ óng ánh lại cương quyết, bướng bỉnh đó lao đến lá chắn phong tỏa của Thiên Đạo, nhanh chóng tách thành vô số hạt nhỏ hơn, đồng thời cũng nhanh chóng trở nên nguội hơn, dịu dàng ngoan ngoãn hơn.


 
Những hạt nhỏ li ti này lại tiếp tục phóng về phía bên ngoài, lao ra khỏi phạm vị của Thiên Đạo kiếm hải.

 
Khương Thành mờ mờ ảo ảo hiểu ra.

 
Hóa ra những hạt mưa mực kiếm tâm lúc trước, chính là đến như thế này.

 
Hoa chí lý kiếm thuật mà căn nguyên kiếm vẩy ra, dưới sự phân tách và làm loãng của Thiên Đạo, biến thành từng hạt từng hạt mưa ý cảnh có thể được các Tiên nhân tiếp nhận?
 
Nếu như không ngoài dự liệu của hắn, chắc vẫn còn rất nhiều hạt li ti trực tiếp lao ra khỏi Đế Kiếm Tinh.

 
Sau đó lại bị phân tách và làm loãng lần nữa, cuối cùng hóa thành những quy tắc kiếm được những Tiên nhân ở bên ngoài tìm hiểu.

 
Cái gọi là Đế Kiếm Tinh chủ, cũng chỉ là người chấp chưởng một phần hạt mưa đã bị làm loãng ở giai đoạn trung gian mà thôi.

 
Lúc Thành Ca nhận ra điều này, suy nghĩ của hắn đột nhiên trở nên linh hoạt.

 
“Những hạt mưa không ngừng bị Thiên Đạo làm loãng có uy phong và bản lĩnh mạnh như thế! ”
 
“Nếu như ta trực tiếp cảm ngộ lưu hỏa chưa chịu sự ảnh hưởng của Thiên Đạo thì sao?”
 
“Như thế sẽ có hiệu quả thế nào?”
 
Trái tim như ngựa thần lướt gió tung mây của hắn, không thể nào kìm nén được nữa.

 
Đây thực sự là cơ duyên hiếm có khó tìm, ngàn năm khó gặp.

 
Nói thật, cũng chỉ có hắn mới nảy ra được cái suy nghĩ này.

 
Nếu đổi lại là người khác, cho dù có là Thiên Đế cũng chẳng dám nghĩ như thế.

 
Căn nguyên lưu hỏa chưa bị Thiên Đạo trung hòa và cải tạo, thực sự quá nguyên sơ, hoàn toàn không giống với kiếm thuật trong hiểu biết của tất cả mọi người hiện nay, thậm chí không được gọi kiếm thuật.

 
Đó căn bản không phải là thứ mà Tiên nhân có thể hiểu được.

 
Hơn nữa, ai có thể sống sót được trong khảo nghiệm của lưu hỏa chứ?
 
Nếu như Thập Thiên Đế có Vô Đạo kiếm, có lẽ vẫn còn chút hy vọng.

 
Nhưng rất đáng tiếc, lúc Tiên mẫu phân phát mười bộ Thiên Đạo Chí Bảo, không bao gồm Vô Đạo kiếm.

 
Thanh binh khí siêu mạnh, sát phạt vô song, có thể cắt đứt tất cả mọi thứ tồn tại trên thế gian này, bây giờ rốt cuộc đang ở đâu, vẫn là một bí ẩn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận