Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Bây giờ Nhân Hồi Chí Tôn thà rằng bản thân không thể hiện, cũng muốn nhìn thấy Khương Thành bị lật xe trước.

 
Đợi sau khi tên tiểu tử này thất bại mất hết mặt mũi rồi, hắn mới long trọng xuất hiện, cố gắng xoay chuyển tình thế, hiệu quả há chẳng phải là càng tốt hơn sao?
 
Đến lúc đó lại sỉ nhục hắn một trận nặng nề.

 
Tước cái chức vụ “người bảo vệ” gì gì đó của hắn, hùng hồn tuyên bố: “Lão tử đây đếch cần mông chó bảo vệ gì gì đó, lão tử đây còn mạnh hơn ngươi!”
 
Sự ấm ức, bực bội tích tụ của mấy năm gần đây, khiến cho lần rèn luyện này trở lại đúng nhịp điệu “nên có” của nó!
 
Mà đám người ở đối diện cũng hiểu ngầm trong lòng, nhìn rõ hắn có ý đồ muốn Khương Thành phạm sai lầm, làm trò cười cho thiên hạ.

 
“Một kẻ không biết tự lượng sức mình, dám khoe khoang trước mặt Nhân Hồi Chí Tôn, ngươi không biết đó chính là tự phô ra cái xấu hay sao?”
 
“Đúng thế, ngươi cứ lên đi!”
 
Thành Ca dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ một cái, hắn không hiểu tại sao bọn họ lại đột nhiên kích động như thế.

 
“Nếu như các ngươi đã thỉnh cầu mãnh liệt đến như thế, thì ta đành phải lên rồi.


 
Lúc hắn nói xong câu này, trên trời cũng đổ xuống năm hạt mưa.

 
Trong đó có một hạt, màu sắc của nó không phải là màu đen, cũng chẳng phải là màu trắng, mà là màu xám.

 
Chính là hạt mưa chứa đứng Sinh Diệt kiếm tâm.

 
Thành Ca không có bất cứ do dự nào, hạt mưa mà hắn nhắm đầu tiên chính là hạt mưa xám này.

 
Đối với hắn mà nói, kiếm tâm nào cũng chẳng khác nhau.

 
Dù sao mười năm môn kiếm tâm của hắn đều là cấp cao nhất.

 
Mà khoảnh khắc mũi kiếm của hắn tiếp xúc với hạt mưa đó, Nhân Hồi Chí Tôn đã lo lắng sợ hãi đến mức tim dâng lên tận họng.

 
Bởi vì mấy năm nay hắn đã phải nhịn quá nhiều, thực sự không thể nào nhịn nổi nữa.

 

Thậm chí hắn còn không kìm được mà hét lớn trước.

 
“Ha! Quả nhiên là ngươi không làm được! ”
 
Hắn còn chưa dứt lời, hạt mưa xám đã vỡ tan.

 
Khương Thành thuận lợi chọc thủng khảo nghiệm ý cảnh ở trong Sinh Diệt Kiếm tâm, sau đó, thanh kiếm giống như một cuồng long cuốn sạch tất cả, mấy hạt mưa còn lại cũng ào ào vỡ tan.

 
Lạch cạch!
 
Kiếm của hắn đã trở lại bao.

 
Mà mãi đến tận lúc này, Đồng Nhân Chí Tôn mới vừa nói xong nửa câu còn lại.

 
“! vẫn nên để ta làm đi!”
 
Tất cả những người khác trơ như phỗng, im lặng đến mức hơi kỳ dị.

 
Giọng nói của Nhân Hồi Chí Tôn vẫn còn đang vọng lại khắp trốn.

 
Cổ họng hắn giống y như đột nhiên bị bóp chặt, đến mức khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ bừng.

 
Người ta đã nhẹ nhàng qua ải rồi.

 
Cản bản không cần ngươi phải ra tay.

 
Bàn tay kích động run rẩy không ngừng của hắn, cùng với câu nói buột miệng kia hoàn toàn dư thừa.

 
Đây là chuyện vô cùng xấu hổ.

 
Mà cằm của những người khác ở đó, cũng sắp chạm xuống tận đất rồi.

 
Chuyện này!
 
Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?
 
Sinh Diệt kiếm tâm đã bị một tên tiểu tử lạ mặt không biết chui ra từ xó xỉnh nào này làm vỡ mất rồi?
 

Vỡ một cách dễ như trở bàn tay, lại còn vô cùng vi diệu như thế?
 
Đó là Sinh Diệt kiếm tâm đó!
 
Gặp phải nó chỉ có chấp nhận số phận, để cho phiến lá của mình có thêm một cái lỗ của Sinh Diệt kiếm tâm thôi.

 
Chắc là giả thôi đúng không?
 
Bọn họ cứ thế rơi luôn vào trong trạng thái hoài nghi nhân sinh, rất rất lâu sau cũng không có cách nào định thần lại.

 
Người đầu tiên tỉnh táo lại, vẫn là Lăng.

 
Thiếu nữ mặc váy xanh mấy năm nay vẫn ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền, cho dù có gặp phải mưa trắng cũng chỉ ngồi ngay tại chỗ khua khua kiếm này, lần đầu tiên đứng dậy.

 
“Wow, lợi hại quá!”
 
Nàng theo thường lệ, tặng cho Thành Ca những tiếng hoan hô reo hò và khen ngợi ca tụng.

 
Mà ngữ khí lần này, cũng coi như đã trở nên chân thành thật tâm hơn.

 
“Thế mà ngươi lại có cả Sinh Diệt kiếm tâm à?”
 
Nhìn những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái này, năng lực làm màu của Thành Ca nhận được sự thỏa mãn cực kỳ to lớn.

 
“Thao tác cơ bản, nàng cứ bình tĩnh.


 
“Không phải lúc đầu ta đã nói là có thể gánh được tất cả mọi người hay sao, một Sinh Diệt kiếm tâm cỏn con cũng chẳng có gì đặc biệt cả, đương nhiên phải trấn được nó rồi!”
 
Hắn cố ý xua xua tay, mặt mang vẻ khiêm tốn kèm theo nghi hoặc.

 
“Tại sao các ngươi lại ngạc nhiên như vậy?”
 
Tựa như đánh vỡ Sinh Diệt kiếm tâm cũng chỉ đến thế thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến.

 
Cứ như người lúc trước yêu cầu Lăng hoan hô cổ vũ ca tụng không phải là hắn vậy.


 
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt cạn lời.

 
Ai chả biết là tên này đang làm màu, ra vẻ.

 
Vấn đề là, đây là làm màu có thực lực thật sự, khiến cho người ta khó mà không phục.

 
Dựa  vào sự thông minh lanh lợi của Lăng mà cũng bị ca này làm cho khóc không được, cười cũng chẳng xong.

 
Nhưng ở tận sâu trong đáy lòng, nàng đã sông biển đảo lộn, thay đổi hoàn toàn suy nghĩ từ lâu.

 
Lúc ban đầu, Thành Ca nói hắn rất được hoan nghênh ở Thiên Đạo kiếm hải này, muốn dẫn dắt mọi người, nàng cũng chỉ coi hắn như một kẻ vô tri, dốt nát, nói khoác không biết ngượng mồm mà thôi.

 
Ai có thể ngờ, những lời khoe khoang khoác lác mà một kẻ nhìn như gà mờ, chẳng có tí chuyên nghiệp này nói lúc đó! thế mà tất cả đều là thật.

 
Không có một tí phóng đại, nói quá nào.

 
Người này có tất cả mười năm môn kiếm tâm, đây là chuyện khó tưởng tượng nhường nào chứ?
 
Hơn nữa, tất cả đều đã trên cấp bát giai rồi!
 
Hắn tuyệt đối là người xứng đáng nhất Thiên Đạo kiếm hải.

 
Ở trong vùng biển này, không có ai có thể vững vàng hơn hắn được nữa.

 
Hắn hoàn toàn có tư cách dẫn dắt bất kỳ người nào!
 
Đây là chuyện hoang đường đến mức nào?
 
Dựa vào sự hiểu biết của nàng, thật sự cảm thấy chuyện này có phải hơi thần thánh quá mức không?
 
Nhân Hồi Chí Tôn đần ra, hắn cảm thấy chuyện này không đúng.

 
Hoàn toàn không đúng!
 
Chẳng lẽ không phải là một kẻ không biết tự lượng sức mình đang khoe khoang khoác lác ở đó, còn hắn thì ở bên cạnh thì cầm con át chủ bài cấp cao nhất, thuận tiện dùng ánh mặt chế giễu âm thầm nhìn hắn đạt được chút thành tựu cỏn con đã đắc ý!
 
Đợi đến lúc bò đến mức cao nhất, thì hắn sẽ đứng ra táng cho Khương Thành ngã xuống.

 
Để cho hắn biết thế nào gọi là sức mạnh ẩn giấu, thế nào gọi là đại lão khiêm tốn thực sự, sau đó khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên một phen.

 
Kích bản phải như thế mới đúng chứ?
 
Bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, hắn vẫn chưa thể hiện Sinh Diệt kiếm tân, tuyệt chiêu lớn nhất của hắn trước tất cả mọi người nữa, thế mà đã kết thúc rồi?
 
Mà cái tên bị hắn coi như trò cười kia, lại cười đến cuối cùng một cách vi diệu như thế?

 
Lúc này, bảy người ở trên chiếc thuyền đối diện cũng định thần lại rồi.

 
Mặc dù lúc nãy vẫn còn chế giễu Khương Thành, nhưng bây giờ bọn họ đã cấp tốc thay đổi lập trường.

 
“Wow, lại có một đại lão có Sinh Diệt kiếm tâm nữa?”
 
“Ôi trời ơi, lợi hại quá đi ấy chứ?”
 
“Cao nhân, đây là cao nhân thực thụ!”
 
“Quả thực như thế, Nhân Hồi Chí Tôn có ba môn kiếm tâm là Sinh Diệt và Thủy, Hỏa kiếm tâm, còn vị đại lão này không chỉ sở hữu Sinh Diệt kiếm tâm, mà vừa nãy còn một mình đánh vỡ nhiều hạt mưa như thế, chắc ít nhất cũng phải có hơn mười môn kiếm tâm đúng không?”
 
“Chân nhân bất lộ tướng, người giỏi thực sự sẽ không để lộ tài năng của mình!”
 
“Chắc chắc hắn mới là người bảo vệ của chiếc thuyền đó, lợi hại quá!”
 
“Cao thủ, vừa nãy là bọn ta có mắt như mù đã mạo phạm đến ngươi rồi! ”
 
Đối diện với một người sở hữu Sinh Diệt kiếm tâm, quá trình bọn họ chuyển thành một đám nịnh nọt, bợ đỡ diễn ra vô cùng suôn sẻ, không hề trải qua bất kỳ quá trình đấu tranh tâm lý nào.

 
Đối với việc nịnh hót, Thành Ca đương nhiên là cứ theo danh sách số lượng mà nhận hết.

 
“Ha ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà, khiến mọi người chê cười rồi! ”
 
Nhìn bộ dạng khoe khoang đắc ý của hắn, Nhân Hồi Chí Tôn không thể nào nhịn được nữa.

 
“Ta không tin!”
 
“Sao ngươi lại có thể biết Sinh Diệt kiếm tâm được?”
 
“Vừa nãy chắc chắn là nhìn nhầm, tuyệt đối không thể nào như thế được!”
 
Bảy người ở trên chiếc thuyền đối diện không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, ánh mắt của ai nấy đều mang theo một chút tế nhị.

 
Bọn họ cũng đâu có ngu, làm gì mà không nhìn ra tâm trạng của Nhân Hồi Chí Tôn đã suy sụp rồi.

 
Đây là không chịu chấp nhận hắn đã thua rồi.

 
“Ta muốn đấu với ngươi một trận ngay tại đây!”
 
“Lên đi, chúng ta so kiếm tâm!”
 
“Một đấu một, đừng ai khuyên can, thế mới biết ai có bản lĩnh thực sự!”
 
Nhân Hồi Chí Tôn nâng luôn Thí Sinh Kiếm đã thêm quy tắc kiếm và Sinh Tử trong tay lên.

 
“Ta phải khiến ngươi hiện nguyên hình ngay tại đây, cũng để cho tất cả các ngươi thấy, thế nào gọi là Sinh Diệt kiếm tâm thực sự!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui