“Uy danh của Nhân Hồi Chí Tôn, bọn ta đã nghe như sấm bên tai rồi!”
“Thất kính thất kính!”
Trên con thuyền đó còn có một Đạo Tôn nữa, nhưng đối mặt với Chí Tôn có cảnh giới thấp hơn mình, cũng chủ động chắp tay.
“Nhân Hồi Chí Tôn, hân hạnh hân hạnh!”
Mà thanh niên áo đen bên Thành ca này, lại cao ngạo hất cằm.
Bình thản mà ừ một tiếng.
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Khương Thành cùng thuyền, muốn nhìn xem phản ứng của hắn.
Thành ca không phản ứng gì nhiều.
Hắn cũng đâu phải là không có Sinh Diệt kiếm tâm.
Hắn có chút kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc vì Nhân Hồi Chí Tôn có Sinh Diệt kiếm tâm.
Mà là kinh ngạc tên này vậy mà lại nổi tiếng như vậy.
Cảnh giới cũng chỉ là Chí Tôn, dựa vào một Sinh Diệt kiếm tâm, thì đã có thể được hoan nghênh ở Thiên Cung như vậy sao?
Mà biểu cảm hơi hiện vẻ bình tĩnh này của hắn, khiến cho Nhân Hồi Chí Tôn rất không hài lòng.
Ngươi ra vẻ cái gì?
Ta có Sinh Diệt kiếm tâm, ngươi không nghe thấy à?
Người duy nhất ở Thiên cung lĩnh hội được Sinh Diệt kiếm tâm, biết điều đó có nghĩa là gì không?
Ngươi lại chỉ phản ứng như vậy?
Mau kinh hãi cho lão tử, kinh hãi đến tè ra quần cúi đầu bái trăm lạy!
Nhưng mà thật đáng tiếc, hắn không thể nào đợi được tới cảnh đó.
“Nhân Hồi Chí Tôn, bọn ta có một yêu cầu quá đáng.
”
Vị Đạo Tôn duy nhất trên chiếc thuyền đối diện kia mặt đầy tươi cười, một lần nữa chắp tay về phía niên áo đen.
“Không biết có thể mời ngươi gia nhập cùng bọn ta không?”
Lời này vừa được nói ra, sáu người còn lại ở bên đó đều bắt đầu phấn khích.
Ý nghĩa này vô cùng quan trọng.
Phàm là người đi vào Thiên Đạo kiếm hải rèn luyện, đều là trăm cay nghìn đắng cơ duyên tình cờ mới đạt được Đế Kiếm Phù, ai cũng không muốn sớm rút lui khỏi đó.
Nhưng chuyện này không thể theo ý bọn họ được.
Một khi trên phiến lá có quá nhiều lỗ thủng, “con thuyền” tổn hại quá nghiêm trọng, vậy thì không muốn rút cũng sẽ phải rút thôi.
Trước đó, bọn họ đã gặp Sinh Diệt kiếm tâm năm lần, dẫn đến trên phiến lá nhiều thêm năm cái lỗ nhỏ.
Nếu như Nhân Hồi Chí Tôn gia nhập, vậy sau này gặp phải Sinh Diệt kiếm tâm sẽ không còn bất cứ nguy hiểm gì nữa rồi.
Đội của bọn họ có thể liên tục rèn luyện, không cần phải lo lắng về vấn đề hao mòn của phiến lá nữa.
“Nhân Hồi Chí Tôn đến, khiến cho bọn ta thật là vinh hạnh!”
“Bọn ta vô cùng vinh hạnh!”
“Chào mừng Nhân Hồi Chí Tôn!”
“Chỉ cần ngươi qua bên này, ngươi chính là thủ lĩnh của bọn ta, bọn ta đều nghe ngươi hết!”
“Đúng vậy đúng vậy, lão phu cũng sẽ nghe ngươi!”
Người duy nhất ở Thiên Cung có được Sinh Diệt kiếm tâm, ở Thiên Đạo kiếm hải này, quả thật chính là báu vật quý giá nhất.
Nhân Hồi Chí Tôn đương nhiên sẽ không qua đó.
Bởi vì hắn còn có một chủ thượng “Lăng” ngồi ở mũi thuyền nữa.
Chỉ là đối mặt với lời mời nhiệt tình của mọi người, hắn cũng không lập tức từ chối, mà cố ý nhìn Khương Thành một cái nữa.
Thế nào, lần này đã nhìn thấy sự lợi hại của ta chưa?
Biết khoảng thời gian này ngươi ở cùng thuyền với một người có cùng cấp độ chưa?
Còn không mau kích động ngửa mặt lên mà kêu gào kinh hãi cho ta?
Hắn định trước là sẽ phải thất vọng.
Thành ca thậm chí còn không thèm nhìn hắn, chỉ kinh ngạc hỏi thăm người đối diện.
“Sinh Diệt kiếm tâm thật sự được ngưỡng mộ như vậy?”
Đầu óc kinh doanh của Ca này nhanh chóng hoạt động, bừng bừng hứng thú hỏi: “Nếu như một người nào đó có Sinh Diệt kiếm tâm, vậy tổ đội của các ngươi có cho thêm phí xuất trận không?”
Chỉ tiếc là, đám người đối diện không biết hắn, càng không hề coi hắn ra gì.
“Nhân Hồi Chí Tôn, hai người này là ai?”
“Bọn họ đúng là quá may mắn rồi, có thể được đi cùng thuyền với ngươi.
”
“Đúng vậy, hai người không có tiếng tăm gì, vậy mà lại có thể nhận được sự dẫn dắt của Nhân Hồi Chí Tôn, đúng thật là Thiên đại cơ duyên!”
Câu nói này khiến sắc mặt của Nhân Hồi Chí Tôn thay đổi.
Hắn vội vàng lắc đầu xua tay.
“Đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
Hắn không hề giới thiệu thân phận của Lăng cho những người này biết.
Mà Lăng dường như cũng không hề có hứng thú nói chuyện với những người này.
Nhưng mà đối với Khương chưởng môn lại không như vậy.
Nhân Hồi Chí Tôn cố ý chỉ về phía Khương Thành, giả vờ ngoài mặt tươi cười nói: “Vị này là nửa đường lên thuyền, hắn rất ghê gớm đấy, trên đường còn nói to sẽ bảo vệ bọn ta.
”
Hắn cố ý nói như vậy, chính là vì để Thành ca xấu mặt.
Đám người đối diện đưa mắt nhìn nhau, sau đó quả nhiên đồng thời cười vang lên
“Ha ha ha ha! ”
“Bảo vệ Nhân Hồi Chí Tôn?”
“Gã này là chui từ chỗ nào ra thế, lại không tự mình biết mình như vậy?”
“Nhân Hồi Chí Tôn có Sinh Diệt kiếm tâm, tùy tiện kết giao với ai, đó đều là trung tâm của đội ngũ, ai lại có tư cách bảo vệ hắn?”
“Chưa từng thấy người nào không biết tự lượng sức mình như vậy, đúng là người không biết gì thì sẽ không biết sợ!”
Sở dĩ bọn họ dám cười nhạo Thành ca như vậy, là bởi vì đã nghe ra ý châm biếm của Nhân Hồi Chí Tôn.
Dù sao trong lòng bọn họ cũng thật sự cảm thấy điều này rất vô lý.
Cho nên vui vẻ hùa theo hắn, lấy lòng hắn một chút.
“Ta nói sẽ bảo vệ ngươi lúc nào?”
Thành ca không thể không đứng ra, cắt ngang tiết tấu thực hiện của bọn họ.
“Đính chính một chút, người ta muốn bảo vệ là Lăng mỹ nữ, ngươi chỉ là đi kèm mà thôi.
”
Nhân Hồi Chí Tôn vốn dĩ còn dương dương đắc ý, cười trên nỗi đau của người khác, nay mặt lập tức trở nên tím như gan lợn.
Ngượng đến tột đỉnh của sự xấu hổ, căn bản không nén được giận.
Hắn trừng mắt nhìn Khương Thành, lạnh giọng quát: “Ngươi có ý gì?”
Thành ca liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Không có ý gì, chỉ là nhắc nhở ngươi, đừng có mà tự mình đa tình, thiếp vàng lên mặt mình nữa.
”
“Ngươi!”
Phì!
Lăng trực tiếp cười thành tiếng.
Nàng cười như vậy, Nhân Hồi Chí Tôn vốn dĩ còn muốn lớn tiếng mắng chửi, liền lập tức nén lời lại, một lần nữa trở nên im lặng.
Nhưng mà, đám người đối diện kia lại xem không hiểu mấu chốt của vấn đề trong đó.
Bọn họ lập tức nhảy ra ra mặt cho Nhân Hồi Chí Tôn.
“Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy?”
“Vậy mà lại dám nói chuyện như vậy với Nhân Hồi Chí Tôn? Ngươi là cái thá gì chứ?”
“Phiền ngươi giữ thái độ tôn kính nên có đối với người có Sinh Diệt kiếm tâm, đây là thái độ đúng mực mà một kiếm tu nên có!”
“Nói ngươi có hiểu Sinh Diệt kiếm tâm không vậy?”
“Ta thấy tiểu tử ngươi chính là một thằng ngốc, căn bản không hiểu được ý nghĩa trong đó! ”
Bọn họ đang chịu quát mắng, thì trên trời lại một lần nữa tối sầm lại.
Mưa đen xuất hiện ngay trên đầu ba người Thành ca, chứng tỏ là nhằm vào bọn họ mà tới.
Đợt mưa đen này còn chưa rơi xuống, sắc mặt của tất cả mọi người đã đều thay đổi rồi.
Bởi vì bọn họ sớm đã cảm nhận được một luồng khí tức giữa sống và chết đang xen lẫn.
Bảy người đối diện kia lớn tiếng kinh hãi gào lên.
“Sinh Diệt kiếm tâm!”
“Trong tầng mây này có giọt mưa của Sinh Diệt kiếm tâm!”
Trước khi những giọt mưa khác tiếp xúc với nhau, không có ai biết được bên trong là kiếm tâm gì?
Chỉ có Sinh Diệt kiếm tâm là ngoại lệ.
Kiếm tâm chí cao độc nhất vô nhị này, trước khi xuất trận sẽ toả ra khí tức mãnh liệt trộn lẫn giữa sống và chết, không thể rõ ràng hơn được nữa!
“Nguy hiểm!”
“Nguy hiểm cái gì chứ, đối diện đã có Nhân Hồi Chí Tôn ở đó rồi!”
“Đúng vậy! Thời khắc biểu diễn của mình Nhân Hồi Chí Tôn đến rồi!”
Cho dù đợt mưa này không liên quan gì đến thuyền của bọn họ, nhưng bảy người vẫn rất hưng phấn kích động.
Cảnh tượng giọt mưa của Sinh Diệt kiếm tâm bị vỡ, bọn họ chưa từng thấy qua, cũng khá là mong chờ.
Nhân Hồi Chí Tôn suýt chút nữa xúc động đến rơm rớm nước mắt.
Đến rồi!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Sinh Diệt kiếm tâm bản thân đã mong mỏi bao nhiêu năm, sân khấu biểu diễn thuộc về riêng mình, cuối cùng cũng đợi được rồi!
Nhưng mà thật sự đến khoảnh khắc này, hắn lại cố ý hai tay ôm lấy kiếm, không hề có ý ra tay.
Ngược lại mặt giễu cợt mà nhìn về về phía Khương Thành.
“Không phải ngươi rất lợi sao, không phải nói sẽ bảo vệ bọn ta sao?”
“Ngươi lên đi chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...