Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Những lời bọn họ nói, đã khiến Thành Ca ngơ ra.

 
Bảo vật như thế này?
 
Hành động siêu vĩ đại?
 
Chỉ là chia cho mấy điếu thuốc mà thôi, như thế đã coi là rất hào phóng, rất có tầm nhìn rồi sao?
 
Mấy người này có phải là đã hiểu nhầm gì đấy rồi không?
 
Hắn nhất thời không hiểu rõ là đang xảy ra chuyện gì nữa.

 
Sau khi nhìn thấy bọn họ cầm lấy điếu thuốc, tất cả đều trân quý và coi trọng mà bỏ vào nhẫn trữ vật, dường như đang cất bảo vật dễ vỡ, hắn cảm thấy cảnh tượng này quả thực rất thần bí và huyền diệu.

 
“Các ngươi không định châm lên sao?”
 
Hắn còn chủ động lấy ra một cái hộp quẹt.

 
Dẫu sao cũng lần lượt giết chết bốn người nhà người ta đúng không?
 
Còn lợi dụng được tâm kiếp, nhận được một đợt thăng cấp.

 
Hắn cảm thấy! Phạm Lôi Đạo Tôn cũng miễn cưỡng xứng đáng để hắn châm thuốc cho một lần.

 
Nhưng đương sự lại vội vàng lùi về phía sau hai bước.

 
Cẩn thận từng li từng tí, dùng hai tay bảo vệ điếu thuốc đó.

 
“Không cần, không cần đâu, bây giờ ta không châm, đợi sau này có việc cần dùng thì châm.


 
Trong sự suy đoán và bàn bạc thảo luận trước đây của những người nắm quyền ở Thần Lôi Tư bọn họ, cách thức để khởi động bí bảo “Tín Hương” này chính là châm nó lên.

 
Một khi châm lên, thì tác dụng hấp thu tổn thương sẽ được mở hoàn toàn.

 
Nhưng bây giờ chẳng có ai tấn công hắn, thì khởi động bí bảo làm gì chứ?
 
Hơn nữa, bí bảo này là dạng bí bảo dùng một lần, châm lên rồi dùng hết sẽ vô tác dụng.


 
Những người khác cũng nháo nhào lắc đầu xua tay, từ chối “khởi động bí bảo” bây giờ.

 
“Không cần đâu, không cần đâu, bây giờ bọn ta vẫn chưa cần dùng đến.


 
“Bảo vật như thế này, vẫn nên dùng vào thời khắc mấu chốt thì hơn.


 
“Đúng thế, đúng thế.

Bây giờ dùng chính là lãng phí, không được phung phí của trời!”
 
Trong mắt bọn họ, trong thời khắc mấu chốt, bảo vật này có thể dùng để ngăn chặn những thương tổn không thể ngăn chặn được.

 
Có thể chặn được sự tấn công của Thiên Đạo trong lôi kiếp, lúc trước chỉ có Thiên Đạo Chí Bảo mới có thể làm được điều này, đúng không?
 
Đây là chuyện thần kỳ đến mức nào chứ?
 
Át chủ bài bảo vệ tính mạng quan trọng như vậy, bọn họ chỉ hận không thể đem về cúng bái, đồ tốt đương nhiên phải dùng vào chỗ cần thiết nhất!
 
Sau khi Phạm Lôi Đạo Tôn cất điếu thuốc đó xong, lại hơi mong đợi, xoa xoa tay, cười gượng hai tiếng.

 
“Hì hì, Khương Thủ tọa này, chuyện là! ”
 
“Ta thấy hình như bảo vật này ngươi vẫn còn phải không?”
 
Hắn vừa hỏi như thế, mắt những người khác cũng sáng lên.

 
“Đúng thế Khương Thủ tọa, một mình ngươi cũng không dùng hết nhiều như thế đúng không?”
 
“Hay là, ngươi xem xem! ”
 
Thứ đồ như át chủ bài bảo vệ tính mạng thế này, chẳng có ai chê nhiều đâu.

 
Bọn họ muốn kiếm thêm tí chút.

 
Khương Thành càng thêm hoang mang hơn.

 
Hắn thực sự không hiểu được suy nghĩ của đám người này.

 

Cho dù các ngươi chưa từng nhìn thấy thuốc đi chăng nữa, cũng có thể nhìn ra thứ đồ chơi này chỉ là một đồ vật bình thường, căn bản không đáng tiền chứ?
 
Hắn muốn dùng Độc Tâm Thuật một tí, nhưng lại không muốn lãng phí điểm Tiên Nguyên.

 
Nhưng những lời của đám người này, khiến hắn phát hiện ra “cơ hội kinh doanh” tới rồi.

 
“Khụ, cái này ấy mà, có, vẫn còn một ít hàng tích trữ, nhưng các người cũng biết thứ đồ này hiếm như thế nào, quý báu biết bao, lại quan trọng với ta như thế! ”
 
Mặc dù chính bản thân hắn cũng chẳng biết thuốc lá quý báu ở chỗ nào.

 
Một điểm điểm Tiên Nguyên có thể làm ra được cả một xe trong chớp mắt đó, có được không hả?
 
Nhưng Ca này cũng hiểu sâu sắc đạo lý đồ hiếm là đồ đắt, nói nó càng hiếm có khó tìm thì càng dễ tính giá cao.

 
Quả nhiên hắn vừa nói ra những điều này, từ Phạm Lôi Đạo Tôn trở đi, khoảng hai mươi bị Tiên quan quyền cao chức trọng của Thần Lôi Tư đều bắt đầu kích động
 
“Vẫn còn thật sao?”
 
“Khương Thủ tọa, ngươi lại cho ta một ít nữa đi mà!”
 
“Đúng thế, đúng thế.

một mình ngươi chắc chắn không dùng hết nhiều như thế đâu, hà tất phải độc chiếm một mình?”
 
Cho một ít?
 
Nghe thấy những lời này, Khương Thành tí nữa thì bật cười.

 
Mẹ nhà nó chứ, thực là không thể chịu nổi đám Thần Lôi Tư các ngươi.

 
Ta đã tặng cho mỗi người một điếu rồi, thế mà các ngươi lại còn muốn lấy miễn phí thêm?
 
“Năm đó, vì để có được lô bảo vật này, ta phải trải qua muôn vàn khó khăn và nguy hiểm, thập tử nhất sinh, phải trả cái giá vô cùng nặng nề.


 
“Nếu như công khai lấy ra bán ở bên ngoài, có thể bán được giá nào, chắc trong lòng các ngươi cũng biết rõ.


 
Nói thực lòng, bản thân hắn cũng chẳng biết thứ này có thể bán được giá nào cả.

 

Bởi vì cơ bản giá thành của nó bằng không.

 
Nhưng đám người của Thần Lôi Tư vừa nghe thấy những điều này, trong lòng đã tự động giúp hắn tính toán.

 
Vốn dĩ bí bảo đã cực kỳ quý giá.

 
Loại bí bảo này mặc dù là bí bảo có tính tiêu hao, nhưng có thể ngăn chặn được sự tấn công của lực Thiên Đạo trong thời khắc mấu chốt, nói ít đi cũng có thể ngăn chặn được Thần Quân trong mấy phút đồng hồ đúng không?
 
Như thế căn bản là vô giá!
 
Chỉ cần đem ra ngoài, là bên ngoài sẽ có gió tanh mưa máu.

 
“Những điều Khương chưởng môn nói vô cùng chính xác!”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn gật gật đầu.

 
“Thần Lôi Tư bọn ra nguyện ý trả giá để mua nó, không biết Khương Chưởng môn còn bao nhiêu?”
 
“Mua?”
 
Khương Chưởng môn thay đổi đề tài câu chuyện, từ chối luôn yêu cầu mua bán của bọn họ.

 
“Ta chưa từng có ý định bán, món đồ này quý báu như vậy, ta giữ lại tự mình dùng không phải tốt hơn sao, tại sao ta lại phải bán?”
 
Hả, chuyện này?
 
Các vị quyền cao chức trọng của Thần Lôi Tư không ngồi yên được nữa.

 
“Đừng mà Khương Thủ tọa, ngươi bán cho bọn ta một ít đi!”
 
“Không bán, không bán, thứ đồ này phải giữ lại tự mình dùng mới đúng, cái gì mà Nguyên Tiên Tinh, Đan dược, trang bị, thiên tài địa bảo, tất cả chỉ là phù du thôi! ”
 
Hai bên, một bên thì mãnh liệt thỉnh cầu hắn bán, một bên thì kiên quyết không nỡ bán.

 
Cứ như thế ngươi đến ta đi, cãi cọ tranh luận tận mười mấy phút đồng hồ.

 
“Khương Chưởng môn đừng từ chối dứt khoát như thế mà, chúng ta có thể thương lượng lại!”
 
“Đúng thế, ngươi có thể ra một cái giá thử xem! ”
 
Đến đây, Khương Thành biết độ hot cũng tạm được rồi.

 
“Được rồi, nể tình dáng vẻ hiên ngang, hình dáng bất phàm của các chư vị Thần Lôi Tư đây, Khương Thành ta sẽ kết bạn với các ngươi, nhịn đau bán ra số hàng tích trữ cuối cùng! ”
 
“Khương đạo hữu thật tuyệt vời!”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn tặng cho hắn mấy cái like to đùng ngay tại trận.

 

Sau đó lại hơi hơi thăm dò hỏi hắn: “Ngươi định ra giá cao bao nhiêu?”
 
“Ha ha ha, Phạm Lôi đạo hữu đúng là một người rất thẳng thắn, sao ta lại không biết ngại mà ra giá quá cao chứ! ”
 
Miệng thì Thành Ca nói như thế, nhưng trong lòng lại có cảm xúc vui sướng dâng trào mãnh liệt.

 
Bản năng nghiệp vụ bán ngọc trai ở chỗ Kỳ Lân Tộc ngày xưa, lại lần nữa bùng cháy rừng rực.

 
Nếu đợt này mà không khiến các ngươi biến thành bộ dạng nghèo khổ, coi như ta thua!
 
Bầu không khí ở đó, rất nhanh đã lên đến đỉnh điểm.

 
Mà những Đan sư ở Thiên Đan Tư cách đó không xa, đã bị cảnh tượng này làm cho mơ hồi rồi.

 
Không phải Thần Lôi Tư hận Khương Thủ tọa nhất à, không phải chỉ mong sao hắn phân thây vạn đoạn hay sao?
 
Không lâu trước đây còn kêu gào đòi đem hắn ra xử tử để đền mạng ngay tại chỗ nữa cơ mà.

 
Bây giờ lại gọi nhau là đạo hữu, còn nịnh bợ, lấy lòng lẫn nhau rồi sao?
 
Các ngươi làm thế này cũng quá thần bí ảo diệu rồi đúng không?
 
Trên thực tế, đây cũng là sự khác biệt lớn nhất của các Tư ở Thiên Cung với các tông phái thế gia cũ.

 
Khương Thành giết bốn người của Thần Lôi Tư, nếu như đổi thành các tông môn trước đây, thì tuyết đối là không chết thì không ngừng lại.

 
Không có khả năng còn có cơ hội mua bán, giao dịch với nhau.

 
Bởi vì trong tông môn đều là quan hệ sư phụ, sư thúc, sư huynh, sư đệ, coi như là người một nhà, quan hệ cành lá đan xen khó gỡ, rắc rối phức tạp.

 
Nhưng mỗi người trong Thần Lôi Tư! chỉ là đồng liêu được Thiên Cung được chỉ định đến cùng nhau làm việc mà thôi.

 
Giết một đồng liêu, bình thường đương nhiên là vô cùng tức giận, nhất định phải đòi lại được địa bàn.

 
Nhưng nếu như có chỗ lợi nào đó, thì cũng có thể lựa chọn tạm thời quên đi một lúc, sau này từ từ nói tiếp.

 
Lòng dạ Phạm Lôi Đạo Tôn cực thì thâm sâu, chắc chắn sẽ không vì Khương Thành chia cho hắn mấy cây “bí bảo Tín Hương”, mà thực sự coi hắn là bạn.

 
Lần này “có được tí lợi lộc”, nhưng nói không chừng tương lai lại trở mặt, ra tay với Khương Thành.

 
Mà trong lòng Khương Chưởng môn cũng hiểu rõ điều này, cho nên có đòi đám người này giá cắt cổ thì cũng chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui