Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Đám người Thiên Lâm Đạo Tôn và Phạm Lôi Đạo Tôn tỏ ra bọn họ đã bị kinh ngạc đến đần độn luôn rồi.

 
Kẻ này thế mà lại dám chỉ thẳng vào mũi của Thích Vương, chửi hắn thành cháu mình luôn.

 
Mà Thích Vương lại chỉ có thể chịu đựng.

 
Đây là chuyện gì vậy trời?
 
Ẩn Hoàng?
 
Vậy rốt cuộc là cấp bậc gì?
 
Vốn dĩ bọn họ vẫn còn chút bất mãn, phản đối Khương Thành, bây giờ coi như đã nhìn ra rồi.

 
Lai lịch của tên này, thực sự là lớn đến mức không tưởng tượng nổi.

 
Ngay cả cái nhìn của bọn họ đối với Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên, cũng thay đổi một chút rồi.

 
Ít nhất cũng không dám coi bọn họ là đám Tiên quan cấp thấp có thể tùy ý lăng nhục nữa.

 
Thành Ca cũng không ngờ được rằng, một hành động đơn giản như vậy thôi, hắn lại nhận được một đợt giá trị thanh danh do tất cả mọi người có mặt ở đó cung cấp.

 
Hai người bọn họ dựa theo nghi lễ đặc biệt, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hai người bọn họ sẽ cùng bước vào trong lối vào thứ tám của Tiên lô.

 
Sau khi trải qua cảnh tượng Thích Vương bị chỉ vào mũi mà mắng nhiếc ban nãy, lần này chẳng có ai dám châm chọc, khiêu khích Thành Ca nữa.

 
Đến cả sắc mặt của Phạm Lôi Đạo Tôn thuộc Thần Lôi Tư cũng trở nên nghiêm trọng.

 
Hắn phát hiện, Thành Ca dường như không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn.

 
Căn bản không phải là người hắn muốn dẫm đạp là có thể dẫm đạp.

 
Nhưng, điều này cũng không hề cho thấy rằng bọn họ vì chuyện này mà đánh giá cao việc Khương Thành có thể thắng bài thi khảo nghiệm so tài này.

 

Còn Thành Ca sau khi bước vào lối vào thứ tám, không ngoài dự liệu, lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng không gian so tài tương tự như lần trước.

 
Vẫn là hai tòa đài cao như lần trước, hai bộ Đan lô, Đan trận.

 
Nhưng chỗ khác với lần trước, chính là lần này ở đài cao đối diện có một người xuất hiện - Dịch Nguyên Đạo Tôn.

 
Hai người đứng đối diện nhau từ xa.

 
Ở chính giữa hai người, có một chiếc đồng hồ cát màu vàng khổng lồ đứng sừng sững như một dãy núi cao vút.

 
Thiên Đạo vẫn đang săm soi ở trên đỉnh đầu, đảm nhiệm vai trò trọng tài.

 
Còn hơi thở của căn nguyên đan cũng quanh quẩn khắp bốn phía, như thể có mặt ở khắp mọi nơi.

 
Lúc ở bên ngoài, Dịch Nguyên Đạo Tôn vẫn mang dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay.

 
Nhưng sau khi thực sự bước vào nơi này, sắc mặt của hắn lại đầy vẻ nghiêm trọng, thậm chí còn không thèm nhìn Khương Thành.

 
Mà nhìn chằm chằm vào khoảng đen kịt trên không ở phía trước.

 
Bây giờ đề thi vẫn chưa xuất hiện.

 
Nếu như đề thi của cuộc so tài lần này là một đan dược ít được chú ý mà hắn chưa từng thấy qua, thì biểu hiện của hắn chắc chắn sẽ rất tệ.

 
Đến lúc có có bị Thiên Đạo trừng phạt hay không còn chưa chắc.

 
Hai người bọn họ đứng trên đài cao, khoảng hư không màu đen tỏa ánh sáng rực rỡ, như thể mọc lên một mặt trời chói chang.

 
Những tia sáng chói lóa của mặt trời chói chang ấy dần dần biến mất, một thứ có hình dạng giống như bảo tháp, chỉ có điều, màu sắc là ngũ sắc sặc sỡ, lộng lẫy, thêm vào đó là một hư ảnh đan dược lớn hơn rất nhiều lần chính thức hiện ra trước mắt hai người bọn họ.

 
Sau khi nhìn thấy viên Đế đan bát phẩm này, Dịch Nguyên Đạo Tôn, người vẫn đang căng thẳng, lo lắng như thể đang đợi tòa tuyên án đột nhiên nhảy dựng lên.

 

“Ha ha ha ha ha!”
 
“Bát Chuyển Phong Lôi Đan, vậy mà lại là viên đan dược này, ha ha ha ha! ”
 
Hắn vui sướng đến mức khoa tay múa chân ngay trên đài cao, giống y như đang phát bệnh động kinh.

 
“Đúng là trời cao có mắt mà!”
 
“Cái gì gọi là số mệnh, đây chính là trên người đã có số mệnh sẵn!”
 
Lão già này chỉ hận không thể cất cao giọng ca vàng của mình.

 
“Chao ôi! Đế Đan sư bát phẩm đầu tiên trải qua sự chứng nhận của căn nguyên sắp xuất hiện rồi!”
 
Thời khắc này, hắn chỉ hận xung quanh chẳng có khán giả nào khác.

 
Không thể cùng chia sẻ toàn bộ quá trình ra đời của khung cảnh mang tính lịch sử này cùng với hắn.

 
“Ha ha ha ha, lão già Thiên Lâm, đợi đến lần khảo nghiệm này, để xem ngươi ngẩng đầu lên kiểu gì trước mặt ta!”
 
“Dịch Nguyên ta mới chính là Đế Đan sư số một của Thiên Đan Tư!”
 
Biểu hiện điên khùng, rồ dại này của hắn, làm cho thành ca suýt chút nữa đã cạn hết cả lời.

 
Hắn cũng nhìn ra được, Bát Chuyển Phong Lôi Đan này chắc là đan dược mà bản thân Dịch Nguyên Đạo Tôn biết luyện, nắm khá chắc, nên mới làm ra cái bộ dạng y như trúng thưởng như vậy.

 
Nhưng, vấn đề là, bây giờ đã ăn mừng có phải là hơi quá sớm rồi không?
 
“Lão huynh à, người đừng có vui quá rồi lại ngất bất tỉnh nhân sự ra đấy.


 
Thành Ca coi như vẫn rất “tốt bụng”.

 
“Tốt xấu gì cũng bình phục tâm trạng một tí, tránh cho tí nữa trạng thái luyện đan lại không ổn định.


 
“Giữ tâm trạng bình tĩnh? Trạng thái không ổn định?”

 
Mãi đến khi hắn lên tiếng, cuối cùng Dịch Nguyên Đạo Tôn mới nhớ ra trong trận thi đấu so tài này, đối diện với hắn vẫn còn một kẻ là Khương Thành nữa.

 
Nụ cười của hắn có thu cũng chả thu lại được, chẳng qua là lần này lại biến thành một nụ cười khinh thường, coi rẻ.

 
“Ngươi nghĩ ta là ai? Một Đế Đan sư bát phẩm lại mắc phải loại sai sót cấp thấp như thế sao?”
 
“Nói thật cho ngươi biết, Bát Chuyển Phong Lôi Đan này, vừa hay lại là loại mà ta đây biết rõ!”
 
Khương Chưởng môn đã đoán ra từ lâu rồi, chẳng qua là vẫn phối hợp với hắn, cố ý biểu đạt một chút sự kinh ngạc.

 
“Ố ồ, thế thì thật là quá trùng hợp rồi.


 
Bởi vì giọng điệu của hắn quá bình tĩnh, biển hiện cũng bình tĩnh hết sức, nên Dịch Nguyên không nghe thất bất kỳ sự kinh sợ nào, ngược lại còn nghe thấy sự qua loa, miễn cưỡng lấy lệ.

 
Điều này khiến hắn vô cùng không hài lòng.

 
“Ngươi có biết, ta học được cách luyện này lúc nào không?”
 
Thành Ca thành thành thật thật lắc đầu: “Ta không biết.


 
Dịch Nguyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Mười lăm tỷ năm trước, khi ta lần đầu tiên luyện ra Đế đan bát phẩm, chính thức trở thành Đế Đan sư bát phẩm.


 
“Mà viên đan ta luyện ra lần đó, chính là Bát Chuyển Phong Lôi Đan!”
 
Bởi vì vui mừng quá mức, vẻ mặt của hắn nhăn nheo hết cả lên, giống như một đóa hoa cúc già cỗi nở nhanh như gió vậy.

 
“Ha ha ha ha, đây rõ ràng chính là ý trời!”
 
“Có tổng cộng hơn 5000 loại Đế đan bát phẩm được biết đến, thực ra ta chỉ biết có 47 loại mà thôi, nhưng lần này lại cứ nhất nhất ra đúng loại mà ta biết!”
 
“Như thế thì cũng chẳng có gì, trong thời gian mười lăm tỷ năm, đan dược mà ta luyện nhiều nhất cũng chính là Bát Chuyển Phong Lôi Đan!”
 
“Loại Đế đan này, ta nhắm mắt cũng có thể luyện ra được! ”
 
Câu nói này hiển nhiên là khoa trương, cho dù có thuần thục hơn đi chăng nữa cũng sẽ có tỉ lệ thất bại, chẳng qua là tỉ lệ nắm chắc lớn hơn mà thôi.

 
“Cái gì gọi là số trời định sẵn?”
 
“Đây chính là số trời định sẵn!”
 
Vẻ mặt hớn hở, mặt tươi như hóa đó của hắn, khiến Khương Thành nhìn cũng vui theo luôn.


 
Hắn cố ý người nhạo: “Ngươi tự tin như vậy sao? Không sợ bị lật xe, hy vọng càng lớn thất bại càng nhiều à?”
 
Dịch Nguyên khinh thường đáp: “Ngươi cho ta lý do để ta không tự tin đi?”
 
“Nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ đứng trước mặt ta là Thiên Lâm, Thái Hành, hay là mấy vị Đế Đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa đi chăng nữa, thì cũng chẳng thắng nổi ta đâu!”
 
Hắn hếch cằm đầy kiêu ngạo, cuồng ngạo đến mức như thể không ai bì nổi.

 
“Trong lĩnh vực Bát Chuyển Phong Lôi Đan này, nếu Dịch Nguyên ta mà là số hai, thì không ai dám xưng là số một!”
 
“Đây chính là Đế đan độc quyền của ta!”
 
“Ngươi nói cho ta xem ta thua kiểu gì được?”
 
“Hôm nay không ai có thể ngăn cản ta chiến thắng, càng không ai ngăn cản nổi ta trở thành Đế Đan sư bát phẩm đầu tiên nhận được sự chứng nhận của căn nguyên.

 
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn, Thành Ca không kìm được mà lộ ra ánh mắt yêu thương, quan tâm.

 
Dịch Nguyên sẽ vĩnh viễn không biết được rằng, đối thủ của hắn là hệ thống, soạt một cái là có thể 100% luyện ra Bát Chuyển Phong Lôi Đan mà hắn được mệnh danh là giỏi nhất, sở trường nhất.

 
Chuyện này cũng giống như lúc chơi bài ba lá so lớn nhỏ, hắn bắt được ba con K, ông trời đã cho hắn hy vọng thắng lợi gần như cực kỳ cao rồi.

 
Nhưng bản thân Thành Ca lại bắt được ba con A!
 
Mệnh trời đã định ở đâu chứ, đây rõ ràng là thiên sát cô tinh, xui xẻo đầy mình.

 
Cũng chính vào lúc này, Đan lô của hai người cùng sáng lên, trận khảo nghiệm này chính thức bắt đầu.

 
Cùng lúc với điều này, cái đồng hồ cát màu vàng ở chính giữa trung tâm cũng bắt đầu khởi động.

 
Một dòng cát mịn từ từ chảy xuống, như tro tàn lại giống như sương mù.

 
Khương Thành nhìn một lúc, muốn cát trong cái đồng hồ này chảy hết, không có hơn ngàn năm thì cũng chẳng xong được.

 
Cũng có nghĩa là, kỳ hạn của lần khảo nghiệm này là khoảng một ngàn năm.

 
Đây là thời gian do Thiên Đạo và căn nguyên đan định ra.

 
Chỉ cần trong vòng một ngàn năm luyện ra Bát Chuyển Phong Lôi Đan, đồng thời nhanh hơn đối thủ, là có thể nhận được sự chứng nhận của căn nguyên đan.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui