Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Dịch Nguyên Đạo Tôn đau lòng nhức óc, Thích Vương và Dực Vương đứng ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.

 
Đối với sự xảo trá, quỷ quyệt của Thành Ca, bọn họ đã được lĩnh hội một cách sâu sắc.

 
Đi đến chỗ nào là bẫy đến chỗ đó.

 
Cho dù chuyện thông qua khảo nghiệm bát phẩm nghe thì rất hoang đường, hoàn toàn không có tí khả năng thành công nào.

 
Nhưng đổi thành tên tiểu tử này, có quỷ mới biết là hắn sẽ dùng biện pháp gì để biến nó thành sự thật?
 
Tuyệt đối không thể bị hắn lừa được!
 
Chỉ đáng tiếc là Thiên Lâm và Bắc Hà lờ đi, không thèm tin.

 
“Kẻ nham hiểm, gian tà như Dịch Đan Lưu nhà ngươi, còn có mặt mũi nói người khác xảo quyệt à?”
 
“Bọn ta có tin ai cũng không thèm tin ngươi!”
 
“Càng huống hồ, hắn không có khả năng thông qua khảo nghiệm bát phẩm đâu!”
 
“Nếu thực sự thông qua được, thì đó cũng là bản lĩnh của hắn.


 
Bọn họ hoàn toàn không hề lo lắng việc Khương Thành thật sự sẽ thành công.

 
Từ lúc Thiên Đan Tư thành lập đến này, chưa từng xuất hiện chuyện như thế này bao giờ.

 
“Ngươi, các ngươi! ”
 
Dịch Nguyên Đạo Tôn cảm thấy không thể nào lay chuyển được hai tên “đồng đội heo” này.

 
Đành phải tự mình ra trận.

 
“Nếu đã như thế, thì ta muốn khảo nghiệm cùng với ngươi!”
 
“Để ta xem xem, tên tiểu tử nhà ngươi ở ngay dưới tầm mắt ta còn gian lận kiểu gì!”
 
“Cái gì? Ngươi cũng muốn tham gia?”
 
Người khác vẫn chưa nói gì, Thái Hành Đạo Tôn vẫn luôn ung dung tự tại đột nhiên nhảy dựng lên.

 
“Chuyện này tuyệt đối không được!”
 
“Ta không đồng ý!”
 
Chuyện này khiến Thành Ca cũng có chút tò mò.


 
Dịch Nguyên tham gia khảo nghiệm, thì có liên quan gì đến hắn chứ?
 
Nếu hắn đã muốn tìm chết, thì cần gì phải cản hắn chứ?
 
Đám người Lưu Duyên và Thanh Hoán ở bên cạnh vội vội vàng vàng phổ cập khoa học cho vị huynh đài này.

 
Khảo nghiệm Tiên lô có hai chế độ.

 
Một loại chính là loại giống như lúc trước Khương Thành khảo nghiệm, đối thủ là căn nguyên đan.

 
Còn có một loại khác, thì là hai người cùng vào.

 
Trong tình huống như thế, căn nguyên đan sẽ không ra tay, mà sẽ cùng với Thiên Đạo làm trọng tài để phân định kết quả cuộc so tài giữa hai người.

 
Cuộc so tài này chỉ có một người thắng cuộc!
 
Nếu như cả hai người đều thông qua khảo nghiệm thành công, thì chỉ có người có biểu hiện xuất sắc hơn mới có thể nhận được sự chứng nhận của căn nguyên đan mà thôi.

 
Còn người còn lại, cho dù có luyện ra đan dược được chỉ định trong thời gian quy định đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị phán thua như cũ.

 
Thậm chí còn bị Thiên Đạo trừng phạt nghiêm khắc.

 
Phải gọi là vô cùng tàn khốc.

 
Nhưng cũng tương ứng như thế, nếu như hai người cùng thất bại, đều không nhận được sự chứng nhận của căn nguyên đan, thì người có biểu hiện tốt hơn cũng có thể được miễn trừng phạt.

 
Chế độ khảo nghiệm theo loại hình thi đấu so tài này, dường như có kẽ hở.

 
Chỉ cần có một người cố ý thua, thì người còn lại sẽ không bị phạt, có thể không bị thương mà tham gia khảo nghiệm nhiều lần.

 
Khảo nghiệm mấy lần liền, nói không chừng có thể thành công nhận được sự chứng nhận của căn nguyên.

 
Nhưng từ khi Thiên Đan Tư thành lập đến nay, gần như chưa từng có ai làm thế cả.

 
Một mặt, việc gặp được đề sở trường của mình là cực kỳ thấp, có khả năng thi hơn ngàn lần cũng chẳng thành công nổi.

 
Mặt khác, ai sẽ liều mạng mạo hiểm cả căn cơ bị tổn hại, thậm chí bị giết để đi thành toàn cho người khác cơ chứ?
 
“Tuyệt đối không được!”
 
Không chỉ Thái Hành Đạo Tôn, mà đám người Lưu Duyên và Quế Linh cũng kịch liệt phản đối.

 

“Khảo hạch này là của Khương Chưởng môn, ngươi sáp đến xem náo nhiệt cái gì?”
 
“Ta thấy là ngươi muốn phá đám thì có!”
 
“Như thế không công bằng!”
 
Thực ra trong lòng bọn họ cũng không tin tưởng vào Thành Ca lắm, chỉ sợ dây cà ra dây muống, lại xảy ra bất trắc gì đấy.

 
Dẫu sao, Dịch Nguyên cũng Đế Đan sư bát phẩm có tiếng tăm.

 
Có sự tham gia của hắn, cho dù Thành Ca có thành công, thì chỉ cần chậm hơn hắn, cũng sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

 
Nếu như thất bại, thì càng đừng nhắc tới.

 
Nhìn thấy bọn họ phản đối như vậy, suy nghĩ Dịch Nguyên càng kiên định hơn.

 
“Ha ha ha, lẽ nào các ngươi không có lòng tin với tên tiểu tử này?”
 
“Không phải nói hắn có thể làm Thủ tọa hay sao?”
 
“Đến ta cũng chẳng thắng nổi, thì còn làm Thủ tọa cái gì nữa?”
 
Hắn chế giễu như vậy, bè đảng của Dịch Đan Lưu cũng nháo nhào đánh trống phụ họa ầm ỹ theo.

 
“Đúng thế, thế này đã không dám thi rồi?”
 
“Về nhà uống sữa mẹ đi, chứ còn làm Thủ tọa cái gì nữa?”
 
“Đã nói từ đầu rồi, vừa nãy là hắn gian lận.


 
“Nếu như có tài năng thực sư, thì kiểu gì cũng dám, có đúng không?”
 
“Thiên Lâm, Bắc Hà, hai ngươi thấy thế nào?”
 
Dịch Nguyên Đạo Tôn phớt lờ luôn ý kiến của Thái Hành Đạo Tôn.

 
Mà hai vị đại lão của Tịnh Đan Lưu chỉ suy nghĩ cân nhắc mấy giây đồng hồ, đã không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

 
“Bọn ta tán thành!”
 
“Hoặc là hai người các ngươi cùng tham gia khảo nghiệm, hoặc là Khương Thành không được phép tham gia khảo nghiệm bát phẩm!”
 
Tiên lô này ở Thiên Đan Tư, người quyết định ở đây là bọn họ.

 
“Ha ha ha!”

 
Dịch Nguyên Đạo Tôn mặt mày hớn hở nói: “Thế nào, đã có ba người tán thành rồi, cho nên bắt buộc phải sử dụng phương thức khảo nghiệm so tài này.


 
“Nếu như tên tiểu tử ngươi sợ bị bại lộ không dám thi, thì nhân còn sớm mà rút lui đi! ”
 
“Ai nói ta không dám?”
 
Thành Ca sắp không khống chế nổi biểu cảm của mình nữa rồi, cũng che không nổi nụ cười của hắn nữa.

 
Sau khi hiểu rõ tình hình của khảo hạch so tài này xong, hắn suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng rồi có được không hả?
 
Dịch Nguyên Đạo Tôn nhà ngươi có lợi hại đi hơn nữa thì cũng có thể lợi hại hơn hệ thống được à?
 
Còn muốn cố ý định bẫy ta?
 
So tài với hệ thống, ngươi thật sự không phải là cố chấp loại bình thường đâu!
 
Vốn dĩ khảo nghiệm cũng chỉ là chuyện của một người.

 
Tên này lại cứ nhất định phải sáp đến, nhất định phải tự mình kiếm cho Khương Thành một sự trừng phạt nghiêm khắc cấp Thiên Đạo, nếu không thành toàn cho hắn thì thật là có lỗi với tấm thịnh tình này rồi.

 
“Thi thì thi!”
 
Hắn cố ý bày ra bộ dạng liều lĩnh và bốc đồng.

 
Dịch Nguyên Đạo Tôn còn tưởng rằng hắn bị kế khích tướng của mình làm cho kích động rồi cơ, phải nói là vô cùng đắc ý.

 
“Ha ha, đây là ngươi nói đấy nhá, đừng có hối hận!”
 
Phạm Lôi Đạo Tôn cũng ngay lập tức phụ họa.

 
“Nếu như ngươi hối hận, thì chính là kẻ hèn nhát số một Nguyên Tiên giới.

 
Còn đám người Thái Hành và Lưu Duyên thấy Khương Chưởng môn đã đồng ý rồi, lập tức lùi về phía sau, quyên cũng không hề khuyên một câu nào.

 
Bọn họ yên tâm rồi.

 
Nếu như Khương Chưởng môn đã nắm chắc, thế thì còn cần lo lắng vô ích làm gì?
 
Năng lực làm màu của lão nhân gia nhà bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn rất ổn định.

 
Chỉ đáng tiếc là, những người khác không đoán được suy nghĩ của bọn họ.

 
Tiếng bàn tán rầm rộ, chế giễu và cười trên nỗi đau của người khác của nhóm người Tịnh Đan Lưu và Dịch Đan Lưu mãi không dứt.

 
“Đây đúng là tự mình tìm đường chết mà.


 
“Loại người như thế này mà còn muốn làm cấp trên của chúng ta?”
 
“Thật là nực cười, thế mà vừa mới kích đểu một tí đã vào tròng rồi.



 
“Vậy mà còn muốn so tài với Dịch Nguyên Đạo Tôn, hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm.


 
Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên cùng Nguyệt Dao là lo lắng cho Thành Ca thôi.

 
“Khương đại ca đừng bốc đồng.


 
“Chuyện này quá nguy hiểm, bọn họ hình như là muốn hại ngươi! ”
 
“Bọn họ còn chưa nói hết câu, đã bị Thích Vương lạnh lùng ngắt lời.

 
“Ở đây có chỗ cho các ngươi lên tiếng sao?”
 
“Hai người các ngươi là thân phận gì? Bọn họ là thân phận gì?”
 
“Chuyện lớn như thế, đến lượt Tiên quan cấp thấp như hai người các ngươi chõ mõm vào sao?”
 
Hắn không hề hy vọng trận so tài này thất bại đâu.

 
Nụ cười trên gương mặt Thành Ca biến mất.

 
Hắn chầm chậm bước đến trước mặt Thích Vương, chỉ vào mũi hắn, thờ ơ lạnh lùng nói: “Các nàng ấy là bạn của ta, có chuyện gì sao?”
 
Đây là lần đầu tiên trong đời Thích Vương bị người khác chỉ vào mũi.

 
Cảnh tượng này đừng nói bản thân hắn, đến những người khác có mặt ở đó cũng rất kinh ngạc.

 
Đây là một vị Thần Quân đó.

 
“Là bạn của ngươi thì đã sao? Ngươi thực sự coi bản thân mình là nhân vật lớn rồi?”
 
Thích Vương, người phải chịu sự khiêu khích vô cùng nghiêm trọng này, cảm thấy thật nực cười, như thể bị loại giun dế cấp thấp khiêu khích vậy.

 
“Chẳng qua chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, không có thực quyền mà thôi, thế mà lại dám bất kính với ta! ”
 
Khương Thành ngắt lời hắn.

 
“Cho dù ta chỉ là một kẻ không có thực quyền thì cũng cùng đẳng cấp với Thiên Đế, ngươi mà cũng xứng nói bốn từ bất kính với ngươi sao? Ngươi muốn ngự trị cả Thiên Đế?”
 
Thích Vương đương nhiên không dám ngự trị, đàn áp Thiên Đế, như thế chính là đại bất kính thực sự.

 
Nhất thời vừa tức vừa nóng ruột, nhưng một chữ cũng chẳng thốt ra được.

 
“Quản cho tốt cái miệng của ngươi, ngươi là cái thá gì chứ, việc của ta mà cũng đến lượt ngươi chõ mõm vào?” Khương Thành chẳng hề khách khí, đem hết những lời hắn vừa nói trả lại cho hắn.

 
Sau đó đẩy hắn ra, nhìn về phía Dịch Nguyên Đạo Tôn ở cách đó không xa.

 
“Xuất phát thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui