Không chỉ riêng Thích Vương, mà cả Lư Vương và Dực Vương cũng đều có cùng một tư thế như muốn ăn luôn Khương Thành.
“Cái đồ con sâu làm rầu nồi canh nhà ngươi!”
Vài vị Thần Quân xông đến trước mặt Thành ca, hận không thể trực tiếp ra tay.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, bọn họ ngược lại đã đạt đến mức chung nhận thức với Thanh Long Đại Đế trước đây.
“Có phải là ngươi tưởng rằng bọn ta thật sự không dám giết ngươi?”
“Liên tiếp giết hại Tiên quan chính thức, ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản à?”
“Nói cho ngươi biết, sức nhẫn nại của bọn ta có giới hạn!”
“Đừng tưởng rằng ngươi thật sự có được Kim bài miễn tử ! ”
Là Thần Quân, bọn họ bình thường không hề có cùng quan điểm.
Nhưng đối với chuyện khó chịu với Khương Thành này, thái độ của bọn họ thống nhất chưa từng có.
Cảnh tượng này, khiến cho những Đế Đan sư ở hiện trường đều xem đến ngốc luôn.
Đặc biệt là đám người Kim Phi và Chính Hư trước mặt càng ngẩn người hơn.
Mặc dù đám Thần Quân này là chỉ vào mũi của Khương Thành gầm gừ, nhưng cũng đã để lộ ra rất nhiều sự thật đáng sợ.
Cái tên Khương Thành này đã từng giết Tiên quan.
Hắn không bị xử tử, cũng không bị trị tội.
Hơn nữa, mấy Thần Quân dường như cũng không có cách nào tóm hắn.
Nếu thật sự có thể trừng trị hắn, cũng sẽ không nói mấy câu gì mà “sức nhẫn nại của bọn ta có giới hạn” này rồi.
Thần Quân đối mặt với Đế cảnh cửu trọng hèn mọn này, cần dùng đến nhẫn nại?
Tên này chẳng lẽ là con riêng của Thiên Đế?
Bọn họ cũng nảy ra loại suy đoán này, nếu không thì căn bản không thể giải thích rõ ràng được!
Mà đương sự là Khương Thành bị chỉ trích thì lại tỏ ra bối rối.
“Lão huynh, người này không phải ta giết, được chứ?”
“Nếu như đó thật sự là chiến công của ta, ta sẽ không thừa nhận sao?”
“Không phải là ngươi giết?”
Thích Vương sớm đã tức giận rồi, trực tiếp chỉ trích đến trước mặt Khương Thành.
“Hả, không phải ngươi giết thì còn có thể là ai?”
Lư Vương và Dực Vương cũng kích động đến mức nước bọt bay tứ tung.
“Mấy trăm triệu năm gần đây không hề có một Tiên quan nào chết trong phạm vi Thiên Cung, ngươi mới đến có vài ngày, đã chết tận hai người!”
“Còn nói không phải ngươi, ngươi còn dám ngụy biện! ”
“Khụ!”
Dịch Nguyên Đạo Tôn như sắp không còn cảm giác tồn tại ở bên cạnh yếu ớt dơ tay lên.
“Bích Anh là do ta giết.
”
Hắn không phải là phẩm giá cao quý gì cả, chỉ là người chứng kiến lên đến hơn nghìn người, giấu cũng không giấu nổi.
Còn không bằng sớm thừa nhận.
Thích Vương, Dực Vương, Lư Vương vốn dĩ còn đang kịch liệt gào thét tất cả đều tạm dừng lại rồi.
Mấy vị Thần Quân há hốc miệng, nhìn biểu cảm của Dịch Nguyên Đạo Tôn, đúng thật là muốn bao nhiêu đặc sắc thì sẽ có bấy nhiêu.
Đúng là trở tay không kịp.
Cũng có khó mà tin được.
Còn có một chút oán hận trong lòng.
Bọn ta đang ở đây dạy bảo, ngươi lại đột nhiên nhảy ra đính chính, đây chẳng phải là vả vào mặt bọn ta sao?
Như vậy bọn ta làm sao có thể xuống dưới đài?
Cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh, bầu không khí đó kỳ dị và lại còn khó xử.
Dù gì cũng không có mấy người dám cười nhạo Thần Quân đúng không?
Nhưng mà hiển nhiên là không bao gồm Thành ca.
“Ha ha ha!”
Cái tên Thành ca này dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng.
“Ôi trời, đã nói là không phải ta rồi, ai kia còn muốn đổ tội lên đầu ta.
”
“Xem ra đường đường là Thần Quân cũng có lúc mắt bị đui nhỉ!”
“Không được, chuyện này chưa xong đâu, ta bị hiểu nhầm khiến tâm hồn của ta phải chịu tổn thương! ”
Hắn không phải thật sự muốn làm rõ phải trái, chỉ là không có chuyện gì làm nên thêm chút “niềm vui cuộc sống” cho các Thần Quân mà thôi.
Đám người Thích Vương và Dực Vương hận không thể một chưởng đập chết cái con sâu làm rầu nồi canh này.
Những chuyện xấu hổ mọi người đều không nhắc đến, cũng cứ như thế mà qua đi.
Kết quả Thành ca náo loạn như vậy, trên mặt bọn họ càng thêm thiếu sắc, xấu hổ đến mức ngón chân còn có thể móc ra một tòa thành trì luôn rồi.
Mấy người chỉ có thể ngầm ăn ý mà lựa chọn phớt lờ hắn.
“Sao lại có thể là ngươi?”
Thích Vương tức giận nhìn Dịch Nguyên Đạo Tôn vừa mới chủ động nhận tội.
“Đang yên đang lành ngươi giết chết Bích Anh Thiên Tôn làm cái gì?”
“Nếu ta nhớ không nhầm, hắn có lẽ còn là hậu bối của Dịch Đan Lưu các ngươi phải không?”
Thân phận của người này quả thật không giống với người khác.
Nếu như đổi lại là người khác làm, Thích Vương và Lư Vương sớm đã ra tay tóm lấy đối phương, áp giải đến Chấp Luật Tư định tội xử tử rồi.
Nhưng mà Dịch Nguyên Đạo Tôn là Đế Đan sư bát phẩm, bọn họ đều cần phải cố gắng duy trì sự tồn tại của mối quan hệ tốt đẹp.
Thực sự không thể tùy tiện đắc tội, bắt buộc phải duy trì được đủ sự tôn trọng.
Dịch Nguyên tự khắc sẽ không nói ra sự thật.
Chỉ có thể lóng ngóng nói: “Cái tên nghiệt súc Bích Anh đó muốn phản bội Thiên Cung, ta chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, xử tử hắn ngay tại chỗ!”
“Chuyện này bọn họ đều tận mắt chứng kiến, có thể làm chứng.
”
Đám người Kim Phi và Chính Hư dám không làm chứng cho tổ sư gia của mình sao?
Chỉ có thể gật đầu làm theo.
“Hoá ra là như vậy! ”
Thích Vương và Lư Vương biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Vậy thì có thể hiểu được rồi.
”
Thực ra trong lòng đều đang chửi rủa.
Hiểu cái lông gì!
Bích Anh đang sống tốt, sao lại đi phản bội Thiên Cung rồi?
Đặc biệt lần này Khương Thành cũng ở đó.
Chuyện này có thể dùng trùng hợp để giải thích sao?
Đằng sau chuyện này nhất định có rất nhiều ẩn tình.
Chỉ là trong lòng bọn họ cũng không muốn trừng trị Dịch Nguyên Đạo Tôn, cho nên biết thời biết thế, cũng giả vờ như không biết chuyện gì cả, cứ như vậy mà cho qua.
“Không ngờ rằng Bích Anh Thiên Tôn kia vậy mà lại có ý định phản bội, không thể tha thứ được.
”
“Dịch Nguyên Đạo Tôn giết hay lắm, bảo vệ được sự yên ổn của Thiên Cung!”
“Chỉ là sau này những chuyện lớn như vậy, tốt nhất vẫn nên báo lên bên trên trước đã! ”
Dịch Nguyên Đạo Tôn chắp tay ngầm hiểu trong lòng.
“Đây là sơ suất của ta, lần sau nhất định sẽ chú ý.
”
Thành ca ở bên cạnh xem chỉ bĩu môi, sự phối hợp này của các ngươi còn có thể giả hơn chút nữa không?
“Con mẹ nó, ta giết Tiên quan chính là muốn tìm cái chết, muốn tạo phản đó.
”
Hắn vẻ mặt xem thường lướt nhìn mấy vị Thần Quân đó một vòng.
“Hắn giết Tiên quan thì lại không có chuyện gì, còn bảo vệ được sự yên ổn của Thiên Cung.
”
“Các ngươi còn có thể yêu cầu tiêu chuẩn kép hơn chút nữa không?”
Mấy vị Thần Quân mặt đầy khinh thường.
“Ngươi là ai, có thể so sánh với Đế Đan sư bát phẩm sao? Còn thật sự tự coi Ẩn Hoàng đó của mình lớn lắm rồi đúng không?”
“Sao nào, phẩm giai của ta còn cao hơn các ngươi.
”
Thành ca đắc ý nhướn mày.
“Thần Quân nhỏ bé, còn dám láo xược trước mặt ta, đúng là không hiểu một chút lễ độ nào!”
Những Đế Đan sư khác ở bên cạnh đã bị khinh ngạc đến phát ngốc rồi.
Cái gì cái gì?
Tên này thế mà lại tự xưng là mình có phẩm giai cao hơn cả Thần Quân?
Khẩu khí lớn như vậy?
Điên rồi à?
Bọn họ đang đợi lời phản bác và sự phẫn nộ của các Thần Quân, kết quả sững sờ không đợi được.
Mấy vị Thần Quân mặc dù vẫn đang tranh cãi với Khương Thành, nhưng không hề phủ nhận chuyện về phẩm giai này.
Điều này khiến cho những Đế Đan sư ở bên cạnh kia hoàn toàn nhốn nháo cả lên.
“Khương Thành, ngươi đủ rồi đấy!”
Thích Vương cảm giác nếu còn tiếp tục tranh cãi với tên này, địa vị của mình cũng sẽ theo đó mà thấp đi mất.
“Chuyện lần trước Thần Lôi Tư Thương Liễm Chí Tôn đó, bọn ta còn chưa tìm ngươi tính sổ! ”
Lời này của hắn vừa mới nó ra, Thủ toạ Tiên quan phía sau Thần Lôi Tư, Phạm Lôi Đạo Tôn liền hét lớn một tiếng.
“Ngươi chính là Khương Thành?”
“Tên hung thủ sát hại Thương Liễm Chí Tôn?”
Hắn đột nhiên xông đến trước mặt Khương Thành, dữ tợn đập xuống một chưởng.
Thành ca sẽ không tự sát, như vậy hệ thống sẽ không hồi sinh.
Liền vẫy phất trần lên nghênh tiếp ngay tại chỗ.
Căn nguyên băng giống như ba nghìn sợi của cây phất trần, va chạm vào cùng một chỗ với công kích của Phạm Lôi Đạo Tôn kia!
Răng rắc!
Thế giới xung quanh bỗng nhiên đóng băng!
Khoảnh khắc này, tiên lực mà Phạm Lôi Đạo Tôn tỏa ra lại trực tiếp bị đóng băng, tạo thành từng tác phẩm điêu khắc băng tuyệt đẹp nhưng lại khiến cho người ta lạnh lẽo run rẩy.
Mà đường đường là Phạm Lôi Đạo Tôn, sau một kích vậy mà đã lùi lại vài bước, binh khí và hai tay đều đã nhuộm băng sương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...