Dịch Nguyên Đạo Tôn hiểu rõ Tiên Khí Lưu Ảnh có tác dụng gì.
Hơn nữa đầu của hắn cũng suy nghĩ rất nhanh.
Ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Sự hoảng loạn nhanh chóng lấp đầy ý thức của hắn, khiến hắn không dám nói chuyện, mà lựa chọn truyền âm cho Khương Thành.
“Đồ đê tiện, ngươi muốn làm cái gì?”
Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Không cần phải nói, những gì được lưu trữ trong Tiên Khí Lưu Ảnh chắc chắn là cảnh ngày đó, trong Tiếp Dẫn Tư, một đám Đạo Tôn quỳ xuống dập đầu gọi gia gia.
Thành ca khẽ cười.
“Quy tôn, ngươi tốt nhất nên chú ý đến lời nói của mình.
”
“Nếu không, ta sẽ chiếu một đoạn phim trên màn hình lớn cho ngươi xem ngay bây giờ, đảm bảo tất cả mọi người trong Thiên Đan Tư đều có thể thưởng thức cảnh nào đó.
”
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dịch Nguyên Đạo Tôn một cách nghịch ngợm và hài hước.
“Vì đây là sân nhà của ngươi nên ta sẽ đặc biệt chiếu cố, sẽ cho ngươi xem vài cận cảnh.
”
“Để hình ảnh của ngươi càng trở nên rõ ràng và phong phú trong sự cảm nhận của đám đồ tử đồ tôn dưới trướng ngươi, thuận tiện lưu lại một cảnh rực rỡ trong lịch sử Thiên Đan Tư của ngươi!”
“Ngươi cũng không cần phải cảm kích ta, từ trước đến nay ta đều phục vụ rất chu đáo.
”
Đây dường như đã không còn là ngôn ngữ của con người nữa.
Nghe hắn uy hiếp một cách trắng trợn như vậy, Dịch Nguyên Đạo Tôn hận giận đan xen, suýt nữa đã giết hắn ngay tại chỗ.
Nếu cảnh dập đầu gọi gia gia ngày đó bị công khai phát ra thì hắn không cần phải làm người nữa.
Lúc này nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là hủy diệt Tiên Khí Lưu Ảnh.
Chỉ tiếc, Thái Hành Đạo Tôn đang đứng bên cạnh Khương Thành, cơ hội thành công của hắn rất mỏng manh.
“Ngươi lại dám lưu trữ cảnh tượng ngày đó, đồ gian trá giảo hoạt ti tiện, sao ngươi không chết đi!”
Hắn chỉ có thể dùng giọng điệu căm hận cực điểm mà tiếp tục truyền âm chửi bới.
Khương Thành vô tội nhún vai.
“Ta hiếm khi mới được nhìn thấy có nhiều Đạo Tôn như vậy nên tâm tình kích động mới lưu lại cảnh đó.
Tương lai lấy nó ra để khoe khoang với bằng hữu rằng ta đã được thấy nhiều cao thủ như vậy.
Đây không phải là tâm lý rất bình thường sao?”
Bình thường cái rắm!
Dịch Nguyên Đạo Tôn tự nói trong lòng người khác có thể vì nhìn thấy Đạo Tôn mà kích động.
Còn ngươi, tỉnh lại đi.
Ngay cả Thần Quân ngươi đều đã gặp qua vài người rồi còn gì!
Nhìn thấy Khương Thành xảo trá như vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn đưa ra uy hiếp.
“Trong ngày đó, Đạo Tôn có khoảng mười lăm vị, còn có rất nhiều Chí Tôn và Tiên quan Tiếp Dẫn, nếu bọn họ biết ngươi lưu lại trò hề của bọn họ, ngươi đoán bọn họ sẽ làm gì?”
Ý của hắn là “ghi hình” của ngươi rất nhạy cảm và nguy hiểm, một khi bị đám Đạo Tôn biết được, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn, bất chấp hậu quả mà giết người diệt khẩu!
Dù sao một khi cái ghi hình này bị công khai, đó sẽ là hiện trường giết chóc vô cùng lớn, sống tiếp cũng còn ý nghĩa gì đâu.
Trong đám Đạo Tôn kia, có lẽ sẽ có người kiêng kị Ẩn Hoàng mà không thể giết, nhưng không có nghĩa là người nào cũng không dám xuống tay.
“Ngươi dám tung ra thử xem.
”
“Chỉ cần ngươi tung ra, đó chính là ngày chết của ngươi!”
Hắn hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không giao Tiên Khí Lưu Ảnh cho ta, ta sẽ lập tức thông báo cho đám người Ưng Trì Đạo Tôn.
”
“Ta muốn xem xem bọn họ sẽ giết ngươi như thế nào!”
Khi nói những lời này, vẻ thẳng thừng trong ánh mắt của hắn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Thử thì thử!”
Khương Thành giống như hoàn toàn không nghe hiểu lời uy hiếp của hắn.
Hắn giống như một tên làm xằng làm bậy mà giơ tay chuẩn bị mở Tiên Khí Lưu Ảnh ra.
“Dừng tay, có chuyện gì thì hãy bàn bạc lại đã!”
Dịch Nguyên Đạo Tôn đang định đếm ngược ba số thì ngay lập tức trở nên luống cuống, hắn vội vàng duỗi tay ngăn cản.
“Ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách với ta?”
Hắn tức muốn hộc máu mà truyền âm rít gào.
“Ngươi không biết cò kè mặc cả à? Ngươi chưa từng đàm phán với ai sao?”
“Nếu thật sự tung ra cảnh ngày đó thì ngươi được lợi gì?”
“Ngươi cho rằng sau khi tung ra, ta sẽ tha cho ngươi? Bọn Ưng Trì sẽ tha cho ngươi?”
“Đây là muốn làm cho sự việc không có cách nào vãn hồi, thuận tiện đoạn tuyệt luôn đường sống của chính mình!”
“Ngươi ngu à?”
Một hồi chửi mắng không dứt của hắn làm cho Thành ca ngây người.
Lão đầu, ngươi không cùng phe với ta, vậy mà lại muốn dạy ta?
Những người khác ở hai bên, lúc này tất cả đều đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Bọn họ không nghe được bất cứ cái gì, nhưng bọn họ biết hai người này đang truyền âm để thương lượng gì đó.
Nội dung thương lượng không có người thứ ba biết, cho nên mọi người đều vô cùng tò mò.
Cái Tiên Khí Lưu Ảnh kia là cái gì?
Tại sao một người có thân phận cao thượng như Dịch Nguyên Đạo Tôn lại sẽ kiên nhẫn truyền âm hồi lâu cho một tên Đế Cảnh cửu trọng?
Hắn xứng sao?
“Hoá ra ngươi muốn cò kè mặc cả, sao không nói sớm!”
Khương Thành bừng tỉnh đại ngộ mà tắt Tiên Khí Lưu Ảnh - thứ chuẩn bị tung ra cảnh ngày đó.
“Tại sao cứ nói loanh quanh lòng vòng, cứ nói một cách trực tiếp không phải tốt hơn sao?”
Dịch Nguyên Đạo Tôn suýt nữa đau tim đưa tay lên xoa ngực, lúc này mới lại lần nữa cắn chặt răng, tiếp tục truyền âm.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì mới bằng lòng giao Tiên Khí Lưu Ảnh cho ta?”
Khương chưởng môn chậm rãi giơ lên ba ngón tay.
Lần này, Dịch Nguyên Đạo Tôn lại vô cùng dứt khoát.
“Thả ba Tiên quan nữ kia đi đúng không, có thể, ta đáp ứng.
”
Lúc trước hắn còn nghĩ, nhất định không được thả người, thả người thì đồng nghĩa với việc Dịch Đan Lưu bị Cổ Đan Lưu hạ thấp.
Nhưng hiện tại, việc này lại liên quan đến “cái chết mang tính xã hội” của hắn, tranh khẩu khí gì đó đã không còn quan trọng nữa.
Dù sao Nguyệt Chỉ, Nguyệt Dao, Bạch Nguyên cũng chỉ là ba tên nữ tiên bình thường, lại không phải là hi thế trân bảo.
Nhưng mà, Khương Thành lắc đầu.
“Ngươi nghĩ hay quá rồi.
” Hắn cười nhạo nói.
Dịch Nguyên Đạo Tôn biến sắc.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý của ta là, ta có ba cái điều kiện.
” Khương Thành thản nhiên nói.
Dịch Nguyên Đạo Tôn giận dữ.
“Ngươi muốn chết sao? Vậy mà lại muốn dùng công phu sư tử ngoạm!”
Khương Thành lại lần nữa lấy ra Tiên Khí Lưu Ảnh.
“Xem ra người nào đó không muốn nói chuyện, vậy được thôi! ”
“Dừng lại!”
Dịch Nguyên Đạo Tôn không thể không cắn răng mà nhận sợ.
“Nói điều kiện đi!”
“Điều thứ nhất, tất cả bảy người trong trận đan ở phía sau ngươi, tất cả đều phải được thả ra, giao cho bọn ta.
”
Trong đan trận kia, lúc này trừ bỏ Nguyệt Chỉ, Nguyệt Dao, Bạch Nguyên ra, còn có bốn gã tiên nhân khác bị trấn áp lâu hơn, thê thảm hơn.
Thành ca nghĩ dù sao bản thân mình cũng đã tới đây thì không bằng cứu tất cả ra cho rồi.
Thả thêm bốn người, đối với Dịch Nguyên Đạo Tôn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Hắn không nghĩ suy gì mà gật đầu ngay lập tức.
“Có thể!”
“Thứ hai, những tên đồ tử đồ tôn của Dịch Đan Lưu, bao gồm cả Tiên quan tam phẩm, nhất định phải xin lỗi bảy người kia, trịnh trọng mời bọn họ ra ngoài!”
“Mặt khác, phải bồi thường cho bảy người, mỗi người mười ngàn bình đế đan lục phẩm, một trăm bình đế đan thất phẩm! Đặc biệt là tên Bích Anh kia, nhất định phải quỳ trên mặt đất, ba quỳ chín lạy với mỗi người bọn họ!”
“Ngươi nằm mơ đi!”
Dịch Nguyên Đạo Tôn tức quá hoá cười, một điều kiện này của ngươi sao lại nghe như thể có nhiều cái điều kiện thêm vào vậy?
“Bảy người kia có thân phận gì? Bọn ta có thân phận gì? Bọn họ xứng sao?”
“Còn một trăm bình đế đan thất phẩm, ngươi biết nó có giá trị gì sao?”
“Bán cả bảy người bọn họ cũng không có giá trị bằng một viên nữa!”
Thành ca cũng không cãi lại hắn.
Mà chỉ gật đầu rồi ngay sau đó lại một lần nữa móc Tiên Khí Lưu Ảnh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...