Năm đó khi trừng phạt Nguyệt Dao, trấn áp nàng bên dưới Đan trận, Bích Anh Thiên Tôn căn bản không xem chuyện này ra gì.
Qua nhiều năm như vậy, thậm chí bản thân hắn cũng sắp quên luôn rồi.
Lúc đó hắn nằm mơ cũng không ngờ đến sẽ ra nông nổi sau này chuyện này sẽ ồn ào đến Tiên quan tam phẩm.
Cuối cùng bây giờ hắn cũng có trực giác đụng phải họa rồi.
Trong tiếng ầm ầm, từng luồng ánh sáng vàng loang ra xung quanh, cuối cùng Đan trận cũng mở ra.
Đám người chăm chú nhìn sang, thoạt nhìn đã thấy năm bóng người được phân bố lộn xộn bên trong.
Toàn thân của năm người này đều bị cấm chế xiềng xích hư ảo quấn lấy, hoặc đứng hoặc ngồi, không thể động đậy.
Nhìn vẻ ngoài của năm người này rất ốm yếu, thần khí còn yếu ớt hơn rất nhiều, giống như người đang mắc bệnh tình nguy kịch.
Nghiêm trọng nhất là một thanh niên đế cảnh cửu trọng, toàn thân chảy mủ, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
Sau khi Đan trận mở ra, trong năm người chỉ có hai người khó khăn mở mắt.
Vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhìn mọi người cũng vô cùng mơ màng.
Cần phải biết, bọn hắn sớm đều đã vượt qua Chân Tiên không biết bao nhiêu đại cảnh giới.
Đến được cấp độ này, Tiên thể sớm đã không thể mắc bệnh không thể vướng vào tai ương, nếu không đến gần thời hạn cuối cùng của tuổi thọ thì dáng vẻ cũng không thể trở nên thê thảm đến mức gần như tàn tạ như vậy.
Mà sở dĩ trở nên như vậy, rõ ràng là do khi bị trấp áp bên dưới đã phá hoại căn cơ của bọn họ một cách nghiêm trọng.
Đừng nói đến Thành Ca, ngay cả những Đế đan sư như Lưu Duyên, Thanh Hoán đã nghe nói về phong cách của Dịch Đan Lưu từ lâu cũng trở nên vô cùng đau lòng.
“Bích Anh! Ngươi thật sự không xứng là người!”
“Tỷ! ”
Khi Nguyệt Chỉ vừa nhìn thấy Nguyệt Dao, nước mắt không thể kìm được tôn trào.
Nàng không còn quan tâm đến chuyện tại đây có nhiều Tiên quan cấp cao, thương xót hét lên một tiếng liền nhảy vào bên trong Đan trận giống như một chiếc lá rơi.
“Tỷ, bọn ta đến cứu ngươi đây!”
Bạch Nguyên sớm cũng đỏ cả hai vành mắt.
“Nguyệt Dao tỷ!”
“Bọn ta tới rồi, ngươi không sao nữa rồi!”
Nguyệt Dao được bọn nàng ôm chặt, bị trấn áp dưới Đan trận cũng đã hai mươi triệu năm, là người vào đây muộn nhất trong số năm người.
Vì vậy tình hình cũng được xem là tốt nhất.
Nhưng vẫn phải qua nhiều phút sau, cuối cùng mới chậm rãi thở ra một hơi.
“Nguyệt Chỉ, Bạch Nguyên! Ta đang nằm mơ sao! Hay là đã chết rồi?”
Nhìn thấy một đám lớn người ở trước mắt, sắc mặt nhợt nhạt của nàng lộ ra vẻ mờ mịt.
Cho đến khi nàng nhìn thấy Bích Anh Thiên Tôn mới đột nhiên giật mình, nỗi sợ hãi ngay lập tức bị thay thế toàn bộ cảm xúc.
“Thiên, Thiên Tôn! Ta, ta! ”
Bích Anh Thiên Tôn vẫn đang lạnh mặt, mặt mày ngạo mạn nham hiểm.
Thái Hành Đạo Tôn cũng không thể chịu nổi nữa.
Ánh mắt của hắn như có điện, hung hăng quét qua Kim Phi và Chính Hư cùng đám cấp cao ở phía đối diện.
“Dịch Đan Lưu các ngươi đã dạy dỗ ra loại hàng này sao?”
Kim Phi Chí Tôn ở phía đối diện một chút xấu hổ cũng không thể nhìn thấy trên khuôn mặt.
Ngược lại không rõ ràng trả lời: “Dịch Đan Lưu bọn ta làm việc từ trước đến nay đều là như vậy, đây đã được coi là bớt phóng túng rất nhiều lần rồi.
”
Chính Hư Chí Tôn cũng thản nhiên nói: “Bây giờ người bọn ta cũng đã thả rồi, chuyện này bọn ta nhận sai, không cần thiết phải tiếp tục nói nhiều như vậy đúng không?”
Hàm ý là ít nhiều gì những người này vẫn còn sống không phải sao?
Các ngươi nên vừa lòng đi!
Thái Hành Đạo Tôn luyện đan cả một đời, cho đến lúc này, quả thật không thể nhịn được cơn giận dữ.
Hắn chỉ tay vào đám người đối diện, mạch máu run lên vì tức giận.
“Làm Đế đan sư ngang hàng với các ngươi, cùng sống chung dưới Thiên Đan Tư thật sự là nỗi nhục của bọn ta!”
Vừa dứt lời, không trung truyền đến một nụ cười khẩy uy nghiêm đáng sợ.
“Hừm! Thái Hành, uy phong của ngươi cũng lớn thật!”
Tiếp sau đó, một đám sương mù xám nhanh chóng ngưng tụ hóa thành một lão giả áo xám thân hình gầy gò.
Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người tại đó lại một lần nữa cảm nhận được áp lực nặng nề trên vai, đó là đến từ áp chế của giai vị.
Lại là một vị Đạo Tôn!
“Lão tổ tông, ngươi lại có thể đến đây?”
Kim Phi Chí Tôn cùng đám người kia vui mừng khôn xiết.
“Tham kiến Dịch Nguyên Đạo Tôn!”
Tiếp sau đó tất cả đều trực tiếp quỳ xuống, cộp cộp cộp dập đầu ba cái.
“Tham kiến tổ sư gia!”
“Ha ha, lão tổ đến rồi, xem Cổ Đan Lưu các ngươi làm sao kiêu ngạo được nữa!”
Phản ứng của bọn hắn hết sức nhanh nhẹn.
Trước tiên cướp chặn phía trước, ngăn trở Đan trận kia ở phía sau.
Lúc này, không chỉ Nguyệt Dao, đến cả Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên cũng đều bị chặn ở bên dưới, rõ ràng không thể quay lại được.
Mà Thái Hành Đạo Tôn và Lưu Duyên cùng đám người ở phía bên này cũng cùng lúc nhíu mày.
“Phiền phức rồi.
”
“Dịch Nguyên Đạo Tôn kia, là một trong những nhân vật cấp Tổ sư đã kiến lập Dịch Đan Lưu, đồng thời cũng là Đế đan sư bát phẩm, Tiên Quân nhị phẩm!”
“Chuyện này, lại sắp sinh ra khó khăn rồi! ”
Nghe thấy bàn bạc của bọn hắn, miệng của Thành Ca cũng co giật, nhịn không được muốn chửi bậy.
Bên trái một tên, bên phải một tên, một lúc thì bên này chiếm ưu thế, một lúc thì bên kia mạnh thế hơn, các ngươi là đã hẹn trước rồi hay sao vậy?
Bao giờ mới kết thúc vậy? Có thể đến đông đủ một lần được không?
“Tổ sư gia, bọn hắn hiếp người quá đáng, làm nhục Dịch Đan Lưu chúng ta, chính là đánh vào mặt của ngươi đó! ”
Lần này đến lượt Kim Phi và Chính hư Chí Tôn bước lên tố cáo.
Thêm mắm thêm muối này, Thái Hành Đạo Tôn nghe đến nhíu chặt mày.
“Dịch Nguyên Đạo Tôn, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?”
Dịch Nguyên Đạo Tôn ở phía đối diện vuốt vuốt vài sợi râu còn sót lại dưới cằm, cười mỉa một tiếng.
“Người bình thường như Thái Hành ngươi còn có thể nhúng tay vào, lão tổ như ta tại sao lại không thể?”
Hắn lạnh nhạt nhìn ba người con gái đang run rẩy ở phía sau, giống như nhìn xuống ba con dế.
“Ta sẽ đặt những lời này tại đây, hiện tại chuyện này có liên quan đến thể diện của Dịch Đan Lưu bọn ta.
”
Theo lý mà nói, Nguyệt Dao chỉ là một Tiên quan cửu phẩm, trình độ luyện đan không cao, trên người cũng không có gì đặc biệt.
Đối với loại cấp cao như bọn hắn mà nói, căn bản không có chút giá trị nào.
Thả cũng thả được.
Nhưng vấn đề là người ta tranh nhau ở cái thế.
Trong mắt Dich Nguyên Đạo Tôn, chuyện này đã diễn biến thành cuộc “Chiến tranh” giữa Dịch Đan Lưu và Cổ Đan Lưu.
Chỉ cần kiên trì không thả người, vậy sẽ thể hiện cho việc Dịch Đan Lưu chèn ép Cổ Đan Lưu một cái đầu.
Nếu thả người, vậy sẽ thể hiện cho việc Dịch Đan Lưu chịu thua.
Ý nghĩa rất quan trọng!
“Vì vậy, ngày nào còn lão tổ ta đây thì các ngươi cũng đừng trông mong thả ngươi.
”
Hắn lạnh lùng nói: “Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, bọn ta sẽ giao xác của các nàng ấy cho các ngươi.
”
Sau khi hắn nói lời này, Kim Phi và Chính Hư cùng các cấp cao khác của Dịch Đan Lưu ở phía sau đã sôi nổi reo hò ầm ĩ.
“Ha ha ha, tổ sư gia nói rất đúng!”
“Muốn bọn ta thả người, nghĩ đến ở trong mơ đi!”
Bích Anh Thiên Tôn phải chịu “kinh sợ” trước đó, bây giờ có lão tổ chống lưng lại lập tức cảm thấy bản thân khỏe lại rồi.
Hắn chống nạnh hai tay, trực tiếp điên cuồng mắng chửi Thái Hành và Lưu Duyên cùng những Tiên quan cấp cao khác.
“Nếu như biết được tiện tỳ Nguyệt Dao kia là người của các ngươi thì trước đó ta đã chú trọng chăm sóc một chút rồi.
”
Vài tên Tiên quan ngũ phẩm của Dịch Đan Lưu sau lưng hắn cũng có thái độ kỳ lạ nói: “Bây giờ chăm sóc cũng không muộn đâu! ”
“Ha ha ha!”
Bích Anh điên cuồng cười lớn.
“Đúng đúng, bây giờ còn có thêm hai người nữa!”
“Chính là muốn nhốt các nàng từ từ hành hạ, các ngươi có thể làm gì chứ?”
“Nếu như các ngươi không phục thì có thể tìm Thần Quân bên kia để tố cáo, thật sự không được nữa thì có thể tìm Thiên Đế ra mặt.
”
“Ngược lại muốn xem xem Thiên Đế có vì một tiện tỳ nhỏ bé mà đến trừng trị lão tổ của ta hay không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...