Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Phía trước cửa chánh cung của Thiên Đan Tư kia có hơn mười Tôn giả gác cổng.

 
Đứng đầu là một tên Thiên Tôn.

 
Thật ra bọn hắn cũng là Đế đan sư.

 
Chỉ có điều tại thứ Thiên Đan Tư không thiếu nhất chính là luyện đan, bình thường trình độ kém hơn sẽ phải làm một số việc lặt vặt.

 
Thông thường đám người gác cổng đối với một số Tiên quan qua đường đều dùng cằm để nhìn người.

 
Nhưng lần này Khương Thành dẫn theo ba người con gái kia đi qua, vị Thiên Tôn dẫn đầu giống như bị nướng mông, trực tiếp nhảy dựng lên.

 
Sau đó hoang mang lo sợ xông đến bên ngoài.

 
“Khương, Khương chưởng môn!”
 
Hắn kích động khoa tay múa chân, hận không thể lập tức mở rộng vòng tay ôm chặt Thành Ca.

 
“Trời ơi, thật sự là ngươi sao?”
 
“Ngươi lại có thể còn sống! ”
 
Vị này là một trong số các đệ tử của Lưu Duyên Đan sư năm đó, tên là Hàn Kì, cũng từng là Hạ giới vạn vực đi lên.

 
Sư tôn Lưu Duyên của hắn, năm đó tại Trung Tiên giới cũng từng có một khoảng thời gian đi theo bên cạnh Thành Ca, đương nhiên đã gặp qua rất nhiều lần.

 
Chỉ có điều vào lúc đó, hắn cũng không có cơ hội để nói ra.

 
Chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một bên ngửa mặt trông lên Khương chưởng môn hào quang rực rỡ giữa đám đông.

 
Sau khi nhìn thấy hắn đi đến Thượng Tiên giới, vẫn tàn sát tứ phương như cũ, vẫn đè bẹp tất cả như cũ, cho đến khi lật đổ tam đại Chân giới giới Âm, Dương, Hỏa mới đột nhiên mất đi tin tức!
 
Hạt giống ngưỡng mộ đã sớm trở thành đại thụ cao ngút trời.

 
Hiện tại lại nhìn thấy khuôn mặt thân quen đó sau nhiều năm, không cần nghĩ cũng biết sẽ kích động biết chừng nào.


 
“Ha ha ha, ngươi là ai ai ai đấy nhỉ?”
 
Thành Ca nhận ra hắn là đệ tử của Lưu Duyên nhưng không biết tên.

 
Trước khi đến đây, hắn thật sự không thể chắn chắn mình có người quen nào trong Thiên Đan Tư này hay không.

 
Dù sao thì bây giờ cũng đã xoay chuyển được một chút tư cách làm màu.

 
Thậm chí hắn còn không nhịn được mà quay lại phía sau nhướng nhướng mày với bọn người Yên Dĩ và Nguyệt Chỉ.

 
Ý nghĩa chính là các ngươi đã nhìn thấy chưa hả, Ca thật sự là quen biết rộng rãi, ở đâu cũng có người quen đó!
 
“Khương chưởng môn, ta là Hàn Kì, ngươi năm đó cũng không chú ý đến ta đâu há ha ha ha! ”
 
Hàn Kì Thiên Tôn một chút cũng không xem đấy là hành động ngang ngược, thân phận của Khương chưởng môn ra sao, nếu như có thể nhớ được tên của hắn thì đấy mới là chuyện kỳ quặc.

 
Có thể vừa gặp mặt đã nhận ra hắn cũng đủ khiến hắn vui mừng đến lo sợ rồi.

 
Khương chưởng môn rất vui vẻ vỗ lên bả vai hắn.

 
“Rất tốt, rất tốt!”
 
Biểu cảm của Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên ở phía sau đã lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

 
“Quá tốt rồi.


 
Hai người cực kì vui mừng, phấn khích không thôi.

 
“Hóa ra Khương chưởng môn có người quen tại Thiên Đan Tư.


 
“Lần này Nguyệt Dao tỷ được cứu rồi!”
 
Yên Dĩ ở phía sau thật sự không thể chịu được nữa.


 
“Chẳng qua chỉ là một tên gác cổng mà thôi, đắc ý cái gì chứ?”
 
“Chỉ dựa vào thân phận kia của hắn cũng không thể cứu người ra được.


 
Nghĩ cũng đúng, cho dù là môn phái hay là gia tộc, người gác cổng đều có thể xem là cấp thấp nhất, không có quyền lên tiếng nào.

 
Quan hệ cấp bậc này không hề có ý nghĩa gì.

 
Tuy nhiên, một vài Tôn giả đứng phía sau Hàn Kì Thiên Tôn không thể nhịn được nên đã vượt lên phía trước.

 
“To gan!”
 
“Lại dám bất kính với Hàn Kì Thiên Tôn?”
 
“Lang nữ ngươi còn thật sự nghĩ hắn chỉ là gác cổng?”
 
“Hàn Kì Thiên Tôn đường đường là một Đế đan sư Lục phẩm!”
 
“Cái gì?”
 
Đừng nói đến Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên, ngay cả Yên Dĩ cũng giật nẩy người.

 
“Hắn vậy mà lại là Đế đan sư lục phẩm?”
 
Nghĩ đến Hoằng Thanh Thiên Tôn tại Gia Vương đạo trường cũng là Đế đan sư ngũ phẩm mà đã nhận được sự tôn trọng của toàn bộ đạo trường, đến cả Quý Thương và Khê Vũ Chí Tôn cũng phải khách sáo với hắn.

 
Nghĩ cũng biết Đế đan sư lục phẩm tại Nguyên Tiên giới khó khăn biết bao nhiêu, địa vị càng cao quý bấy nhiêu.

 
Đan dược mà trước đây Thành Ca lấy được từ Đạo Tôn bên đó, phần lớn cũng là Đế đan lục phẩm.

 
“Nhân tài của Thiên Đan Tư các ngươi đông đúc đến mức độ này sao?”
 
Yên Dĩ có chút không thể hiểu rõ.

 
“Đế đan sư lục phẩm lại chỉ được dùng để gác cổng?”

 
“Cái gì dùng để gác cổng?”
 
Một tên Tôn giả bên cạnh nghiêm nghị nói: “Hàn Kì Thiên Tôn đường đường là một Tiên quan lục phẩm, không cùng cấp bậc với bọn ta đâu!”
 
Tiên quan của Thiên Đan Tư, bình thường chỉ nhìn vào trình độ luyện đan, không nhìn vào thực lực chiến đấu.

 
Lại có một tên Tôn giả khác nói: “Chỉ vì lần trước luyện đan không cẩn thận xảy ra sơ xót, làm nổ mất một đan lô lục phẩm và toàn bộ đan trận quý giá mới bị phạt ra bên ngoài coi giữ cổng ba năm.


 
“Có thể gặp mặt lão nhân gia hắn ở đây chính là vận may của các ngươi!”
 
“Qua giai đoạn này, lão nhân gia hắn sẽ không ở lại đây nữa.


 
Lời này của hắn khiến Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên suýt chút nữa nghẹn không nói nên lời, cũng khiến cho Khương chưởng môn không còn sức chửi bậy.

 
Hàn Kì Thiên Tôn trực tiếp làm nổ bếp lò và đan trận mà chỉ bị phạt gác cổng ba năm.

 
Đối với Tiên nhân mà nói thì loại nghiêm phạt này và phạt ba cốc rượu cũng có gì khác nhau đâu?
 
Mà tỷ của Nguyệt Chỉ là Nguyệt Dao trong lúc truyền tiên lực luyện đan có một chút sơ xuất, dẫn đến chế luyện đan dược thất bại mà đã bị phạt trấn áp một trăm triệu năm.

 
So sánh hai người với nhau, sự khác biệt trong cách đối đãi thật khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.

 
“Nói bậy cái gì vậy, vận may gì chứ?”
 
Hàn Kì Thiên Tôn không dám có bất cứ thái độ nào, thậm chí hắn còn hung hăng đạp hai tên Tôn giả kia một cái.

 
Sau đó cúi xuống gật đầu với Thành Ca.

 
“Có thể gặp được Khương chưởng môn mới là vận may của ta!”
 
“Chẳng trách mấy ngày qua ta luôn cảm thấy Tử Hồng Tinh chuyển động, sẽ có chuyện tốt sắp đến, hóa ra là lão nhân gia ngươi sắp đến đây.


 
“Thật sự quá tốt rồi! ”
 
 Hắn vui đến mức hoa chân múa tay, miệng cười sắp đến mang tai.

 
Vị này đường đường là Đế đan sư lục phẩm đó, phiền ngươi có phong độ của đại sư một chút đi được không?
 
Sao ở trước mặt của tên này lại giống như một kẻ nịnh bợ vậy?
 
Có cần phải như vậy không?
 

Một vài Tôn giả canh giữ cổng của Thiên Đan Tư đứng phía sau cũng âm thầm cau mày.

 
Vào ngày thường, một số Tiên quan của các bộ phận khác có chuyện nhờ đến Thiên Đan Tư, cho dù Chí Tôn có đến, thường cũng sẽ nói lời hay ý đẹp để nịnh bợ bọn hắn.

 
Thói xấu ngạo mạn không xem ai ra gì cũng được hình thành.

 
Đối với Thành Ca có chút chống lại.

 
“Đại sư, vị này là ai vậy, xem ra cũng chỉ là một Đế cảnh cửu trọng, cũng không giống Đế đan sư.


 
“Đúng vậy, hắn xứng đáng được đại sư như ngươi xem trọng như vậy sao?”
 
“Ta thấy hắn cũng không xứng để đại sư kết giao xem như ngang hàng đâu chứ?”
 
Bốp! Bốp! Bốp!
 
Lời nói của bọn hắn vừa dứt, ba cái tát nhanh như tia chớp liền giáng xuống.

 
Ba tên Tôn giả vừa tỏ ý xem thường Thành Ca đã bị đánh cho đầu óc choáng váng mắt nổ đom đóm.

 
Sau đó không những bọn hắn không dám giậm chân, ngược lại còn lập tức quỳ xuống dập đầu không thôi.

 
“Đại sư tha tội! ”
 
“Đại sư bớt giận!”
 
Hàn Kì Thiên Tôn thu tay phải về, ở trước mặt Thành Ca thì giống như một tên nịnh hót nhưng khi ở trước mặt của đám người kia lại vô cùng uy nghiêm.

 
Chỉ nhìn thấy vẻ tức giận đùng đùng trên khuôn mặt của vị Đế đan sư lục phẩm này.

 
“Các ngươi là cái thá gì mà lại dám khinh thường Khương chưởng môn?”
 
“Hắn không xứng kết giao xem như ngang hàng với ta?”
 
Cho dù trước mắt Thành Ca chỉ là cảnh giới Tôn giả, nhưng vào năm đó Khương chưởng môn chém giết kẻ thù vượt qua hắn năm sáu cấp hắn đã được thấy qua vài lần.

 
Trong suy nghĩ của hắn, Thành Ca vừa xuất hiện thì Thiên Đế cũng phải tránh qua một bên.

 
Chỗ dựa to lớn như vậy khó khăn lắm mới xuất hiện, làm gì có lý do nào lại không ôm cho chắc chắn?
 
“Nói thật với các ngươi, người không xứng chính là ta đó!”
“Năm đó có thể làm thuộc hạ của lão nhân gia hắn chính là vinh hạnh lớn nhất của ta, các ngươi thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, tức chết ta rồi! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui