Nam Chước và một nhóm cao thủ của Thần Lôi Tư cuối cùng vẫn bị Chấp Luật Tư bắt về.
Sau khi bọn hắn rời đi, ánh mắt của vài tên Tiên quan đang vây xem nhìn Thành Ca giống như nhìn một đại lão.
Trước khi Phong Liễm Chí Tôn đến tập kích, bọn hắn chỉ dùng ánh mắt thờ ơ để xem náo nhiệt, lo sợ khi đến gần sẽ bị liên lụy.
Bây giờ thì khác rồi.
“Khương đạo hữu, thật may mắn khi gặp được ngươi, thật may mắn!”
“Chúc mừng Khương đạo hữu được rửa sạch oan khuất! ”
“Khương đạo hữu oai hùng phi thường, là tấm gương cho thế hệ của ta!”
Đùa gì vậy, một người có thể kết thân với Tiên quan tam phẩm như Chấp Luật Tư thì ai lại không muốn nịnh bợ một chút chứ.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh Thành Ca đã bị đầy người quay quanh.
Đối với sự tâng bốc của bọn hắ, Khương Thành chỉ “khiêm tốn” đón nhận tất cả.
Nhưng đối với ý muốn kết giao của bọn hắn, Ca đây có rất ít hứng thú, hoàn toàn không quan tâm đến.
Gió chiều nào theo chiều đó thì hắn vẫn còn phân biệt được.
Đuổi được nhóm người đấy đi hắn mới cười híp mắt nhìn Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ cùng các Tiên Nữ khác.
Đắc ý nhíu nhíu mày: “Thế nào, Ca đã nói Thần Lôi Tư chả là cái thá gì cả, hoàn toàn có thể che đậy được.
”
Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ đã phục rồi.
“Trời à, ngươi làm sao làm được vậy?”
“Lẽ nào Phong Lẫm Đạo Tôn kia thật sự có giao tình với ngươi?”
Câu hỏi này của nàng đến cả Yên Dĩ cũng rất tò mò.
Vốn nghĩ cuối cùng Khương Thành sẽ phải dựa vào cuộc đánh cược kia với Tà Tiên giới mới có thể được đối xử khoan hồng.
Nhưng vừa rồi Khương Thành có thể thuận lợi thoát tội, rõ ràng không phải vì nguyên nhân đó.
Lẽ nào hắn thật sự quen biết Đạo Tôn của Thiên Cung?
Điều này làm sao có thể?
Tên này không phải là lần đầu tiên đến Thiên Cung, không hề có xuất thân hay sao?
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy tò mò của các nàng ấy, Thành Ca hơi hơi mỉm cười: “Giao tình? Ta đương nhiên không có giao tình với hắn rồi.
”
“Vậy hắn! ”
“Hắn là thuộc hạ của ta.
”
Phụt!
Yên Dĩ ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tay lên nghe suýt chút nữa phun ngụm nước ra ngoài.
Nàng không thể chịu nổi thói “Nói khoác đầy mồm” của tên này nữa.
“Ngươi có thể có liêm sĩ một chút được không vậy?”
“Kia là Đạo Tôn, còn là thuộc hạ của ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai hả, Thần Quân chắc?”
Nghĩ đến Yên Mục là cha nàng cũng là Đạo Tôn.
Ngươi còn là cấp trên của Đạo Tôn, sao ngươi không lên trời luôn đi?
Đừng nói đến nàng, Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ cùng các Tiên Nữ khác cũng không tin, chỉ có điều ngại nói ra mà thôi.
“Ca có quen biết rộng rãi tại Thiên Cung cũng cần phải nói trước với các ngươi hay sao?”
Khương Thành thuận miệng hỏi: “Hơn nữa Ca thân là Ẩn Hoàng, có vài tên thuộc hạ là Đạo Tôn vốn hợp tình hợp lý không đúng sao?”
Đối với chức vị Ẩn Hoàng không có thật kia của hắn, Yên Dĩ khịt mũi xem thường.
“Ngươi vừa đến còn chưa được mấy ngày, quen biết rộng rãi?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi nói khoác, trong mắt của các cấp cao Thiên Cung thì ngươi cũng chỉ là một công cụ để đánh cược mà thôi, còn không thể xem là khách qua đường, một trăm ngàn năm sau sẽ không còn giá trị nữa.
”
Yên Dĩ dồn hết sức mình để đã kích hắn như vậy, chủ yếu là vì muốn làm tan rã “Thiên Tâm” của Khương Thành, làm giảm bớt mức độ trung thành của hắn đối với Thiên Cung.
Mặc dù nàng không hề biết, Thành Ca căn bản không hề có Thiên Tâm.
“Ca thật sự quen biết rộng rãi, dám cược không?”
Yên Dĩ không phải ngốc, vết xe đỗ thua cược trước đây của Thu Vũ Tuyền đã chắn trước mặt nàng.
“Ta không đánh cược với một người đến cả quan ấn cũng không có, rất nhàm chán.
” Nàng cố ý xem thường nói.
Thành Ca cười giễu cợt.
“Tù binh nhỏ bé ra vẻ cái gì chứ?”
Yên Dĩ mở miệng nhưng khong thể nói được lời nào.
Nàng thật sự là tù binh của Khương Thành.
Trước khi kỳ hạn một trăm triệu năm kết thúc, thân phận này thật sự không thể thay đổi được.
Cũng do đó, em gái này oán hận đến mức ngực cũng đau râm ran.
Trên thực tế, câu nói đấy của nàng cũng chạm đến chỗ mẫn cảm của Khương chưởng môn.
Vốn dĩ Ca đây không hề biết quan ấn là gì cả.
Nhưng vừa rồi Phong Lẫm Đạo Tôn lấy ra “Sát Phục ấn” kia khiến hắn cũng có chút mất cân bằng.
Tiên quan tam phẩm như hắn đều có đại sát khí mạnh mẽ như vậy.
Ta đường đường là Ẩn Hoàng lại không có?
Cái này có chút không hợp lý à!
Hắn đang tính toán sau này làm sao để tìm cấp cao của Thiên cung yêu cầu một cái đại ấn giống như vậy thì đột nhiên Nguyệt Chỉ ngập ngừng đi đến.
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, gần như có điều muốn nói nhưng lại không dám.
Sao vậy, em gái như ngươi bị Ca hấp dẫn nên muốn tỏ tình tại đây hả?
Trong lòng Thành Ca rất mong chờ.
Do vậy nên mỉm cười nhìn vào mắt của nàng ấy, cũng không nói gì.
Nguyệt Chỉ bị hắn to gan nhìn chằm chằm nên đã di dời tầm mắt, ánh mắt nhìn xuống giày của mình, cứ thế đến nửa ngày cũng không nói ra một chữ.
Các Tiên Nữ ríu rít cũng chú ý đến, không ai bảo ai cùng nhau đứng lại bàn chuyện phiếm, tất cả đều nhìn sang bên này.
Điều này khiến cho Nguyệt Chỉ càng thêm e lệ rụt rè, thật chút có chút dáng vẻ muốn rút lui.
Thành Ca không kiềm được lo lắng thay cho nàng.
Em gái như ngươi cứ yên tâm dũng cảm tỏ tình đi!
Không cần phải cảm thấy không xứng với Ca.
Ca rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ bị gục ngã có hiểu không?
Đặt gánh nặng trong lòng xuống, đặt áp lực xuống!
Có lẽ là lời nói trong lòng của hắn bị nghe thấy nên cuối cùng Nguyệt Chỉ cũng lấy hết dũng khí, mở miệng nói.
“Khương, Khương tiền bối! ”
Thành Ca cười híp mắt khoát khoát tay: “Gọi Khương tiền bối xa lạ quá, ta ở Tu Tiên giới cũng không già lắm, gọi Khương đại ca là được rồi!”
“À, chuyện này, chuyện này không thích hợp lắm nhỉ?”
Nguyệt Chỉ hơi được sủng ái nên sinh ra lo sợ.
Dù sao Khương Thành là người giết được Chí Tôn, theo phép tắc của Tu Tiên giới thì nàng gọi là tiền bối cũng là chuyện bình thường.
“Không hợp lý gì chứ, chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm mà.
”
Thành Ca nói như vậy, cuối cùng nàng mới trở nên thả lỏng.
“Khương đại ca! Ngươi có thật sự quen biết rộng rãi tại Thiên Cung, biết được rất nhiều Đạo Tôn không?”
Hóa ra không phải là tỏ tình à, điều này khiến Thành Ca có hơi thất vọng.
Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt to tràn đầy mong đợi của em gái này, hắn vẫn rất nghiêm túc gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi, ta rất được hoan nghênh tại Thiên Cung.
Ngươi có việc gì cần ta giúp cứ nói ra là được!”
Câu nói này của hắn suýt chút nữa đã dẫn đến sự trêu chọc của Yên Dĩ.
Nguyệt Chỉ lại bừng lên ngọn lửa hy vọng.
“Vậy, ngươi có thể nói giúp tỷ tỷ của ta giúp nàng rút ngắn thời hạn thi hành án một chút được không?”
“Sao chứ? Tỷ tỷ của ngươi? Thời hạn thi hành án gì?”
Thành ca có chút không theo kịp tiết tấu.
Tu Tiên nhiều năm như vậy rồi hắn còn chưa thấy qua hình phạt nào.
“Khương đại ca, là như thế này! ”
Một số Tiên Nữ khác hiển nhiên đã biết chuyện này từ lâu, do vậy đã sôi nổi giúp giải thích.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thành Ca cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nguyệt Chỉ vẫn còn một tỷ tỷ tên Nguyệt Dao cũng là Thiên Tôn, nhưng mà không ở Cầm Lạc Tư mà là ở Thiên Đan Tư làm Tiên quan cửu phẩm.
Đó là vị trí hấp dẫn mà vô số Tiên nhân bất chấp tất cả cũng muốn làm.
Dù sao thì cho dù là Hạ giới hay là Tiên giới của lúc đầu, Đan dược là thứ rất cần thiết.
Nhiệm vụ mà Nguyệt Dao làm tại Thiên Đan Tư, chính là giúp đỡ một vị Thượng cấp Đế đan sư lục phẩm luyện đan, bình thường cũng hay ra tay giúp đỡ.
Sỡ dĩ nàng bị kết án, nghe đâu là do có một lần khi giúp đỡ đại sư luyện đan, lúc truyền Tiên lực vào luyện chế đại trận chậm mất một nhịp, làm cho Đế đan quý giá trực tiếp bị hỏng.
Dưới cơn tức giận đại sư đã trị tội nàng, giam vào bên trong Đan trận, hóa thành trận hình người trấn giữ mắt trận đại trận một trăm triệu năm.
Nghe thấy loại nghiêm phạt đó, biểu hiện của Thành Ca rất kinh ngạc.
Cho hắn tu luyện mười năm hắn còn không thể chịu nổi huống chi là trở thành hình người mắt trận cái gì, sống trong mù mịt tăm tối hơn trăm triệu năm.
“Đây, con mẹ nó cũng biết cách sáng tạo quá đi chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...