Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Thương Liễm Chí Tôn ngay từ đầu còn không cho là vậy.

 
Dù sao cảnh giới của Khương Thành chỉ là Đế cảnh cửu trọng hậu kỳ.

 
Sự khác biệt về sức mạnh quá lớn.

 
Trận chiến này còn không phải giống như chơi sao?
 
Thậm chí hắn còn hướng ra bên ngoài hét một tiếng.

 
“Các ngươi xem đấy, là hắn ra tay trước!”
 
Ý đó của hắn, chính là sau này Chấp Luật Tư qua đây, ta sẽ chiếm lý.

 
Thế nhưng khi hắn thật sự tiếp xúc với Huyền Văn đang ùn ùn, gào thét mà đến giống như mưa sao sa kia, thì không còn rảnh rỗi để nói chuyện nữa.

 
Bây giờ cảnh giới của Khương Thành cao hơn rất nhiều so với hồi đó, uy năng công kích của Huyền Văn này cũng tăng mạnh theo đó.

 
Cho dù vẫn không địch lại được ba đạo căn nguyên của Thương Liễm Chí Tôn, nhưng đã thành công ngăn chặn ba đạo căn nguyên đó.

 
Thậm chí có một số Huyền Văn lách qua đó, trực tiếp đánh đến trước mặt của Thương Liễm Chí Tôn, đánh hắn đến nỗi mặt xám mày tro.

 
Những Tiên quan vây xem ở phía xa đều nhìn đến ngây ngốc rồi.

 
Trong mắt bọn họ, Khương Thành cũng chỉ là một Tôn giả.

 
Cấp bậc Tôn giả hèn mọn, ngay cả mượn căn nguyên cũng không được.

 
Cho dù là Chí Tôn đứng im để hắn đánh, hắn có lẽ cũng không phá vỡ được phòng ngự nhỉ?
 
Kết quả, hắn không chỉ đánh trúng Chí Tôn, còn khiến tên Chí Tôn đó bị thương!
 
Đây quả thật là khó bề tưởng tượng nổi.

 
Thương Liễm Chí Tôn giận rồi!
 
Vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn làm dáng tí thôi, khiến Khương Thành mang tội danh tự ý ra tay, cuối cùng bị Chấp Luật Tư trị tội.

 
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện nếu như bản thân không ôm lấy tâm thái giết chết đối phương, trận đánh này e rằng sẽ thất bại.

 
Cho dù đối phương chỉ là một tên “Tôn giả” hèn mọn.

 
Hắn nổi sát tâm lên, sau đó thì không có sau đó nữa.

 

Một đạo căn nguyên băng đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.

 
Đạo căn nguyên đó, cứng cáp khác thường.

 
Thế cho nên cảm nhận đầu tiên khi Thương Liễm Chí Tôn nhận thấy được chính là! giả sao?
 
Một tên Tôn giả sao có thể có căn nguyên?
 
Hơn nữa còn thô cứng như vậy?
 
Mà lúc này, căn nguyên băng của Thành ca đã trực tiếp đánh đến trên mặt của hắn.

 
Bùm!
 
Cả người Thương Liễm Chí Tôn nổ tung.

 
Căn nguyên không có gì không phá được.

 
Hơn nữa độ mạnh đạo căn nguyên này của Khương Thành đã vượt qua cấp độ Chí Tôn.

 
Sau khi hắn bị đánh trúng, ngay cả cơ hội để kêu một tiếng cũng không có, cứ tráng lệ như vậy mà trở thành pháo hoa.

 
Còn ba đạo căn nguyên của bản thân hắn kia, cũng cùng với sự ngã xuống của hắn mà biến mất khỏi thế gian.

 
Chiến đấu kịch liệt đột nhiên nổ ra, lại đột ngột kết thúc.

 
Khi Khương Thành phấn khởi thu lấy chiến lơi phẩm, tất cả mọi người vây xem ở bên cạnh vẫn đang ở trong trạng thái mắt chữ O mồm chữ A.

 
Kết thúc rồi?
 
Thương Liễm Chí Tôn bị giết rồi?
 
Chết trong tay một tên Tôn giả?
 
Sao có thể chứ?
 
Không!
 
Khương Thành không phải Tôn giả!
 
Làm gì có Tôn giả có thể dùng được căn nguyên?
 
Ồn ào!
 
Đám người ở phía xa đột nhiên bắt đầu nhốn nháo.

 
“Ôi vãi chưởng, Thương Liễm Chí Tôn cứ như vậy mà không còn nữa?”
 
“Đây! đây là một vị cường giả cấp Chí Tôn đó!”
 
“Trời ơi, Chí Tôn chỉ một lúc như vậy đã bị giết rồi?”

 
“Đây cần phải có sức mạnh mạnh nhường nào chứ?”
 
“Đáng sợ!”
 
“Không ngờ người này mạnh như vậy!”
 
Đám người Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ ban đầu còn cảm thấy Khương Thành làm càn, cũng nhốn nháo vây đến.

 
“Ôi, Khương tiền bối ngươi mạnh như vậy sao?”
 
“Giết chết một tên Chí Tôn lại có thể nhẹ nhàng như vậy, thật quá khó tin rồi!”
 
“Đúng thế, hơn nữa người chỉ dùng một đạo căn nguyên băng thôi.


 
Bọn họ còn tưởng rằng Khương Thành còn có nhiều căn nguyên hơn, chỉ là chưa dùng ra.

 
Thành ca khoác lác đương nhiên sẽ không nói ra sự thật.

 
Hơn nữa còn nói thuận theo.

 
Cố ý vẻ mặt tiếc nuối buông tay: “Hết cách rồi, ta đã giữ sức rồi, không ngờ hắn vẫn không đỡ nổi một chưởng như vậy.


 
“Vốn tưởng rằng hắn có thể đem đến cho ta một chút thử thách.


 
Đáng tiếc, đám nữ tiên không phải là đối tác màu màu của hắn.

 
Không hề tiếp tục nịnh hót, ngược lại ai ai cũng một lần nữa bắt đầu lo lắng.

 
“Lần này xong đời rồi.


 
“Ngươi giết chết Thương Liễm Chí Tôn, lần này như thế nào mới tốt đây?”
 
“Thương Liễm Chí Tôn đường đường là Tiên quan ngũ phẩm đó!”
 
“Lần này thật sự phiền phức rồi, Chấp Luật Tư tuyệt đối sẽ không bỏ qua! ”
 
“Đúng thế, chuyện gây ra quá lớn rồi!”
 
Chỉ là giết chết một vật cưỡi mà đã nghiêm trọng như vậy, bây giờ ngay cả chủ nhân của vật cưỡi cũng giết chết rồi, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ đến.

 
Thành ca đương nhiên không hề lo lắng.

 

Thậm chí hắn còn có lòng dạ chạy đến mặt Nam Chước làm tướng.

 
“Haiz, ngươi đúng là đứng nhầm đội rồi.


 
“Đã nói sớm là ca rất ổn, bảo ngươi đi theo ta.


 
“Bây giờ hay rồi, ngươi dẫn hắn qua đây, chính là để hắn đi tìm cái chết sao?”
 
Trong sân chỉ có Tam Nhãn Hổ hiểu được sức nặng trong câu nói này của Thành ca.

 
Những người năm đó đi theo ca đây, ai ai cũng lấy được cơ hội thay đổi vận mệnh cuộc đời.

 
Phi Tiên môn càng không cần phải nói nữa, trực tiếp được tăng tài nguyên, nghịch thiên cải mệnh rồi.

 
Mà Vạn vực của Hạ giới cũng bởi vì hắn mà phá vỡ phong ấn Tiên giới, còn nhận được cơ hội phát triển trước nay chưa từng có.

 
Yêu giới đứng về phía hắn, sau này Yêu giới thành công đánh bại Tiên Minh, Thánh Điện.

 
Huyền giới đứng về phía hắn, sau này Huyền giới thành công tiêu diệt Ảnh tộc.

 
Đây cũng là nguyên nhân Tam Nhãn Hổ hễ nhìn thấy Khương chưởng môn liền gọi ca, có đuổi cũng không đi.

 
Hắn rất rõ, đi theo ca đây, chính là đứng ở bên số mệnh.

 
Cho dù không cẩn thận bị chết, ca đây cũng có thể hồi sinh trở lại cho ngươi.

 
Chỉ đáng tiếc, cái đạo lý này Nam Chước không hiểu.

 
Nàng ta mặt không cảm xúc lắc đầu.

 
“Dựa vào sức mạnh phá đảo tất cả, đó là quy tắc của Tà Tiên giới và Đạo Tuyệt Chi Địa.


 
“Thiên cung là nơi có thiên quy, có pháp độ.


 
“Ngươi đã giết chết một vị Tiên quan ngũ phẩm, bản thân cũng khó bảo toàn tính mạng.


 
“Ta chỉ vui mừng vì đúng lúc vạch rõ giới hạn với ngươi.


 
Nếu như người đứng ở trước mặt là Thu Vũ Tuyền, Thành ca có khả năng là không nhịn được mà lại đánh cược với nàng rồi.

 
Nhưng đổi thành Nam Chước, hắn không có hứng thú đưa ra cá cược.

 
Chỉ là biến ra một chiếc ghế nằm, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung ngồi xuống.

 

Nam Chước có chút kinh ngạc.

 
“Ngươi không trốn sao?”
 
Không chỉ nàng, những Tiên nhân vây xem ở bên ngoài cũng rất ngạc nhiên.

 
Theo bọn họ thấy, Khương Thành đã phạm phải vụ án tày trời, còn không trốn đi chính là một con đường chết.

 
Nếu như trốn đi, cho dù vẫn sẽ bị Chấp Luật Tư bắt về, nhưng chung quy có thể sống thêm được một thời gian.

 
Thành ca khoan thai nhả ra một vòng khói, lạnh nhạt nói: “Chấp Luật Tư không dám động vào ta.


 
“Đúng thế, Thành ca của bọn ta là người có vai vế đó, Chấp Luật Tư là cái lông gì!” Tam Nhãn Hổ ở bên cạnh cũng phả ra một vòng khói.

 
Nam Chước suýt nữa bị chọc cho cười rồi.

 
Mà đám Tiên quan vây xem ở bên ngoài, cũng vẻ mặt cạn lời.

 
Còn có vai vế?
 
Trong tình huống kiểu này, vai vế có lớn hơn nữa cũng không có tác dụng gì nữa nhỉ?
 
“Giết chết Tiên quan ngũ phẩm, cho dù ngươi là con trai của người đứng đầu Chấp Luật Tư, cũng không thể miễn tội.


 
Theo bọn họ thấy, Khương Thành không thể nào có cái lý để may mắn thoát tội.

 
Đám người Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ ở bên cạnh, đã nóng ruột giống như con kiến bò trên chảo nóng.

 
Chỉ là bọn họ đối mặt với bước đường cùng hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển tình thế này, căn bản không nghĩ ra được cách gì.

 
Cũng không thể khuyên Khương Thành bỏ chạy.

 
Như thế bọn họ thật sự sẽ bị xem là đồng lõa.

 
Mà ở phía xa, đã nhanh chóng xuất hiện một đống bóng người.

 
Vô cùng gấp gáp chạy đến hiện trường.

 
Sau khi nhìn rõ đám người này, những Tiên quan vây xem sắc mặt thất kinh, lại một lần vội vàng lui về phía sau mấy trăm dặm.

 
Chỉ lo bị xem thành đồng đảng của Khương Thành.

 
“Thần Lôi Tư!”
 
“Lại có thể là bọn họ đến hiện trường trước?”
 
Đám người Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ cũng thay đổi sắc mặt, càng lộ ra sự lo âu.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận