Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Thích Vương lại khoát tay.
 
“Không sao, cứ làm theo lời bọn họ đi.”
 
Hắn nhìn sâu vào Khương Thành.
 
“Dù sao trước cũng nói rồi, ngươi có thể chiêu mộ được họ, cũng coi như là ngươi có bản lĩnh.”
 
Hắn vừa nói vậy, thấy Yên Dĩ cũng đứng lên.
 
“Vậy ta cũng đi theo hắn đây.”
 
Cũng không phải nàng có thiện cảm với hắn hay gì.
 
Mà là nếu muốn đánh hạ “Thiên tâm” của Thành Ca, kiểu gì cũng phải tiếp cận hắn thì mới có thể làm được.
 
Huống hồ ở Vũ Tần Tư, đừng nói trăm ngàn năm, cho dù chỉ có mười ngày thôi nàng cũng không ở nổi.
 
Suy nghĩ của nàng, đương nhiên năm vị Thần Quân có thể đoán được.
 
Năm người thầm than trong lòng, thật ra ngươi không cần cố gắng như vậy, căn bản là tiểu tử kia không hề có Thiên tâm.
 
“Tùy ngươi.”
 
Bọn họ cũng không lo rằng Khương Thành sẽ làm ra đại sự gì.
 
Hắn chưa quen cuộc sống ở Thiên Cung, lại không có quan hệ nào, hơn nữa ở ngày đầu tiên hắn còn đắc tội nhiều “đại lão” như vậy nữa.
 
Huống hồ bản thân hắn cũng chỉ là một Đế Cảnh bát trọng mà thôi, cảnh giới này ở mặt ngoài gần như xếp cuối Thiên Cung.
 
Dưới cục diện như vậy, ngoại trừ Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ ra thì còn có ai đến nương nhờ hắn cơ chứ?
 
Có khi mấy người mắt mù cũng nên nhỉ?
 
Cứ như vậy, lúc tới chỉ có ba người Thành Ca, bây giờ lúc đi thì vẫn là ba người.
 
Được rồi, hai tên khác không phải là người, là Yêu tộc.
 
Trước khi đi, ca này vẫn không quên gọi Thu đại mỹ nữ một tiếng.
 
“Ngươi không đi cùng ta à?”
 
“Không!”

 
Có thể vì việc liên tục đánh cược thua tạo nên sự đả kích hơi lớn nên giờ Thu Vũ Tuyền lại kiệm lời như vàng vậy.
 
Khương Thành còn thấy hơi thất vọng nữa.
 
“Ây, không ở bên cạnh ta, ngươi không còn được ta bảo vệ đâu.

Tương lai nếu có chút sơ suất gì, ta phải ăn nói thế nào với Thu bà đây...”
 
Thu Vũ Tuyền rất muốn nhổ vào mặt hắn một phát.
 
Sau ngươi có thể tự nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy chứ?
 
Lại còn ngươi bảo vệ ta?
 
Không nói tới việc ngươi có thực lực đó hay không.
 
Nhìn xem trong khoảng thời gian này ngươi đã làm những gì với ta đi!
 
Đến mức nhân thần cộng phẫn luôn hiểu không?
 
Đứng bên cạnh ngươi một ngày, ta sẽ sống ít đi cả mười ngàn năm!
 
Thấy nàng không nói lời nào, chỉ nhìn mình chòng chọc với đôi mắt lạnh lùng, Thành Ca làm vẻ như là bị nữ nhân cặn bã bội tình bạc nghĩa vậy, lại còn hơi u buồn nữa.
 
“Haizz, mà thôi mà thôi.”
 
Hắn phất phất tay, trước khi đi vẫn không quên dặn.
 
“Vậy sau này ngươi đừng quên hét mỗi ngày ba lần nhá...”
 
Thu Vũ Tuyền vẫn đứng tại chỗ, suýt chút nữa thì nhịn không được mở miệng chửi ầm lên.
 
Sau khi hắn đi, bầu không khí trong điện cũng biến thành quỷ dị.
 
Sắc mặt của các Đạo Tôn vô cùng khó coi.
 
Việc phải dập đầu gọi gia gia vừa rồi là sự sỉ nhục và là vết nhơ suốt đời.
 
Có vài người thậm chí còn sinh lòng giết người diệt khẩu.
 
Tuy nhiên, xét đến sự chênh lệch thật lớn với năm vị Thần Quân, họ chỉ có thể từ bỏ ý tưởng non nớt này.
 
Mắt thấy Khương Thành đã rời đi, Ưng Trì Đạo Tôn quả thực là không kiềm chế được sự khó hiểu mãnh liệt trong lòng.

 
“Thần Quân! Tên Khương Thành kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, vì sao...”
 
Vấn đề này, ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng vô cùng tò mò.
 
Nhưng đối mặt với nghi vấn của bọn họ, Thích Vương chỉ khoát tay.
 
“Nên thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
 
Hắn không nói ra chân tướng, nhưng cũng không nói rõ ràng lắm.
 
“Người này không thể giết, nhưng các ngươi không cần nhường nhịn hắn, càng không cần phải sợ hắn.”
 
“Hắn không có quyền chức gì, cũng không chỉ huy các ngươi được.”
 
“Coi như hắn là một kẻ nhàn hạ trong Thiên Cung đi.”
 
Đám người ở đây đều rất lươn lẹo, ngay lập tức hiểu ra chút gì.
 
Xem ra tên Khương Thành kia không phải con riêng của Thiên Đế, các Thần Quân cũng không phải chỗ dựa vững chãi cho hắn.
 
Thậm chí các đại lão cấp cao còn chướng mắt với hắn nữa.
 
Bằng không sẽ không có giọng điệu kiểu này.
 
Nói thật, bọn họ càng cảm thấy kỳ quái hơn.
 
Tên Khương Thành kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
 
Chỉ là Đế Cảnh bát trọng, ngay cả một chỗ dựa cũng không có, thậm chí còn bị cấp trên chướng mắt nữa, vậy vì sao hắn có thể lên làm “Ẩn Hoàng” được?
 
Nhất thời, trong lòng họ suy đoán đủ điều.
 
Năm vị Thần Quân cũng không ở đây lâu.
 
Một khắc sau, họ quay lại nơi cao nhất trong Thiên Cung.
 
Ở chỗ này, họ gặp được các Thần Quân khác, đồng thời gặp Không Đế.
 
“Tên Khương Thành kia thế nào rồi?”
 
Thích Vương cung kính nói: “Khởi bẩm Thiên Đế, Khương Thành đã rời khỏi Tiếp Dẫn Tư, mang theo Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ đi mở động phủ rồi.”

 
Không Đế gật đầu.
 
Không bình luận gì thêm với kết quả này.
 
Đám người Dực Vương thì lại có chút lo lắng.
 
“Thiên Đế, tên Khương Thành này không có Thiên tâm, chẳng phải vụ đánh cược trăm ngàn năm sau chúng ta nhất định sẽ thua ư?”
 
“Chúng ta nên làm gì cho đúng đây?”
 
Hắn vừa nói xong, các vị Thần Quân ngồi một bên còn lại đã sôi nổi vuốt râu cười.
 
“Dực Vương quá lo lắng rồi.”
 
“Đối với chuyện này, bọn ta sớm có ba phương án thượng trung hạ để ứng đối rồi.”
 
Khương Thành cũng không có Thiên tâm, vậy chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
 
Với tình huống như vậy, các ngươi lại có thể nghĩ ra ba loại sách lược?
 
Đám người Thích Vương và Dực Vương thấy buồn bực không gì sánh được.
 
“Xin lắng tai nghe!”
 
Một tên Thần Quân trong đó đứng dậy, mỉm cười, có bộ dạng đã tính kỹ rồi.
 
“Thượng sách á, chính là cảm hóa Khương Thành, làm hắn sinh ra Thiên tâm.”
 
“Người này không xuất thân từ Tà Tiên Giới, cũng không từ Đạo Tuyệt Chi Địa.”
 
“Nhưng hắn lại từng trợ giúp chiến khu Vân Chiêu chém giết Tà Tiên, điều đó nói rõ hắn cũng không bài xích Thiên Cung chúng ta.”
 
“Hắn không có Thiên tâm, chắc vì đã xảy ra việc ngoài ý muốn nào đó.”
 
“Chỉ cần hắn có thể sinh ra Thiên tâm, khả năng càng cao hơn thượng phẩm là vô cùng lớn.”
 
“Trong vòng trăm ngàn năm, hắn có thể sinh ra Thiên tâm, vậy chúng ta sẽ có thể thắng!”
 
Đối với thượng sách này, mấy người Thích Vương và Dực Vương không coi trọng lắm.
 
Bọn họ và Khương Thành từng tiếp xúc qua.
 
Đúng là tiểu tử kia không bài xích Thiên Cung thật, nhưng cũng chẳng thân cận gì cho cam.
 
Hắn hoàn toàn mang tâm tính người ngoài tới bàn chuyện làm ăn đặt điều kiện với Thiên Cung.

Người như vậy dù có Thiên tâm thì khả năng có độ trung thành cao cũng không lớn đâu nhỉ?
 
“Trung sách thì sao?”
 

“Trung sách là tìm người giả mạo.”
 
“Giả mạo? Ý ngươi là lúc công bố kết quả cuối cùng với Tà Tiên Giới, tìm người thay thế hắn?”
 
“Đúng vậy.

Ở Tà Tiên Giới trừ Yên Dĩ và Yên Mục ra thì chẳng còn ai tiếp xúc với Khương Thành nữa.

Tìm một Tiên quan có Thiên tâm đẳng cấp cao, để hắn đổi thành dung mạo của Khương Thành, lừa dối qua cửa, cũng không phải không được.”
 
“Trời, chuyện này...”
 
Theo trực giác, Thích Vương và Dực Vương cảm thấy phương án này quá viển vông hão huyền.
 
Biến ngoại hình của một Tiên quan sao cho giống Khương Thành y như đúc, trong số họ ai cũng làm được hết.
 
Nhưng trông cậy vào việc các đại năng của Tà Tiên Giới sẽ bị lừa bởi mấy thủ đoạn nhỏ con này thì không khỏi quá ngây thơ rồi đi.
“Hạ sách thì sao?”
 
Mấy vị Thần Quân đồng thời trầm mặc.
 
Một lát sau mới chậm ra nói ra ba chữ.
 
“Giết Khương Thành.”
 
“Cái gì?”
 
Đám người Thích Vương và Dực Vương sợ hãi kêu lên.
 
“Sao làm như vậy được?”
 
“Nếu chúng ta giết hắn, chẳng khác nào việc thấy sắp thua, trốn tránh đánh cược.

Theo ước định với Tà Tiên Giới, chúng ta sẽ thua luôn đấy!”
 
Ước định này cũng hữu hiệu đối với Tà Tiên Giới.
 
Khương Thành và Yên Dĩ, bất cứ người nào mà bị “trận doanh phe mình” giết chết, thì đều sẽ bị phán rằng bên mình thua.
 
“Cho nên chúng ta không giết hắn, mà là phải nghĩ cách làm cho Tà Tiên giết hắn ta.”
 
Nếu Khương Thành bị “trận doanh bên kia” giết chết thì trận doanh bên đó sẽ bị phán là thua.
Khi đó Thiên Cung có thể trực tiếp giành chiến thắng.
 
“Không thì, để người của Phong Tuyệt Chi Địa đi giết hắn cũng được.”
 
Nếu bị người của “phe thứ ba” giết thì sẽ được phán là thế hòa.
 
Ván cờ hẳn phải thua lại biến thành thế hòa, cũng không phải không chấp nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận