Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Vừa rồi mọi người còn cảm thấy quy cách mà Thu Vũ Tuyền trở thành Tiên quan cao quá rồi.

 
Đạo Tôn tự mình xuống tiếp đón, mấy vị Chí Tôn đón chào.

 
Đây là sự đối đãi mà bọn họ chưa từng gặp qua!
 
Bây giờ lại cảm thấy, vậy phải xem là so với ai.

 
Nếu so với Khương Thành thì!
 
Hắn trở thành Tiên quan, Thiên Cung trực tiếp phái Thần Quân xuống “tiếp dẫn”.

 
Trước đây chưa từng có!
 
“Ôi, thật tiếc quá!”
 
Vẻ mặt Thành Ca chế nhạo mà vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Thu đại mỹ nữ.

 
“Hôm nay hai ta đi lên, lại phải xuất phát cùng nhau rồi.


 
“Người nào đó có nguyện vọng muốn phải ngự trị trên ta, sợ là phải thất bại rồi!”
 
Dựa theo ý nghĩ ban đầu của Thu Vũ Tuyền, hôm nay cho dù làm tỳ nữ thì cũng là ngày cuối cùng.

 
Từ nay về sau nàng là Tiên quan cao cao tại thượng.

 
Ở Thiên Cung.

 
Mà Khương Thành chỉ có thể ở phía dưới ngửa mặt nhìn nàng.

 
Cho dù có đánh cược thì như thế nào?
 
Mặt cũng không thấy được, tư cách nói chuyện với nàng cũng không có.

 
Cuộc đánh cược lão gia và tỳ nữ kia đương nhiên cũng không còn tác dụng.

 
Kết quả! bây giờ Khương Thành cũng lên rồi.

 
“Đã nói làm tỳ nữ, cả đời này đều là như vậy, ngươi thoát không khỏi lòng bàn tay ta đâu! ”
 
Thu Vũ Tuyền nghe lời nói đắc ý kia của hắn thật muốn lên án ông trời bất công.

 
Loại người đê tiện vô sỉ này tại sao luôn có thể ở trên mình?

 
Chẳng lẽ đây thật sự là số trời sao?
 
Nàng không tin!
 
Cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận số mệnh!
 
Thành Ca cũng không biết kể từ giờ phút này, Thu Vũ Tuyền cuối cùng mới xem hắn là “túc địch” suốt đời.

 
“Ngươi sẽ hối hận.


 
Nàng hết sức nghiêm túc nói.

 
“Lời này ta đã nghe tám trăm lần rồi, đến lúc nào mới có thể cho ta bất ngờ đây?”
 
Khương Thành cũng chả coi ra gì.

 
Thích Vương ở một bên đang muốn thúc giục xuất phát, hắn lại khoát tay áo.

 
“Không vội không vội, còn có chút chuyện chưa xử lý xong.


 
Thích Vương nhíu mày.

 
“Ngươi lại muốn làm gì?”
 
Khương Thành bước đi thong thả đến trước mặt Dao Lang Đạo Tôn, cười tủm tỉm chà xát ngón tay trước mặt nàng.

 
“Không cần ta phải thúc giục chứ?”
 
Bây giờ Dao Lang Đạo Tôn không dám giết hắn, thậm chí sau này cũng không dám.

 
Mặc dù không nghĩ ra nguyên nhân nhưng nàng cũng không có lá gan cãi lời Thích Vương.

 
Cho nên trận đánh cược nhỏ lúc trước, nàng thua.

 
Mà dựa theo giao ước, sau khi nàng thua phải giao ra toàn bộ bảo vật và tài nguyên mang theo bên người.

 
Điều này làm sao nàng có thể chịu được?
 
Nàng mang theo bên người chỉ Đế đan lục phẩm đã có mấy chục ngàn bình, mà thiên tài địa bảo khác thì nhiều không đếm xuể.

 
Tất cả đều do nàng bao nhiêu năm nay từ từ tích góp từng tí một.


 
Mặc dù đây không phải là toàn bộ tài sản của nàng, còn có rất nhiều thứ không mang theo bên người, nhưng cũng đã chiếm phân nửa!
 
Nếu giao ra toàn bộ, trái tim của nàng sẽ vỡ mất.

 
“Ngươi nên hiểu được, làm người nên để lại lại một đường sau này còn gặp lại! ”
 
Nàng không phải nói với Thu Vũ Tuyền - người có tư tưởng theo bước Thiên Đạo, nói được sẽ làm được.

 
Đường đường là Đạo Tôn, điều đầu tiên nghĩ đến lại là đổi ý, từ chối bồi thường giao ước.

 
Thành Ca nở nụ cười.

 
“Ngươi đây là không muốn thừa nhận thua cược, muốn quỵt nợ sao?”
 
Dao Lang Đạo Tôn cắn chặt răng, vẻ mặt có chút dữ tợn.

 
 ”Đúng thì thế nào?”
 
“Ta nhất định không đưa, ngươi có thể làm sao?”
 
“Ôi!”
 
Thành Ca thở dài, sau đó buông tay hướng về phía Thích Vương.

 
“Xem ra hôm nay không phải là ngày lành để đi lên, Thiên Cung này quá đen tối, ta cảm thấy ta phải suy nghĩ một chút! ”
 
Thích Vương suýt chút nữa bị hắn làm tức đến bật cười.

 
Cmn, ngươi còn muốn để ta tới ra mặt cho ngươi à?
 
Nhưng hiện giờ Khương Thành quá quan trọng với Thiên Cung.

 
Tuy rằng hắn không biết đánh cược cái gì, nhưng Dao Lang Đạo Tôn rõ ràng muốn chơi xấu.

 
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, có hơi mất mặt.

 
“Ngươi làm cái gì vậy?”
 
Hắn trừng mắt nhìn Dao Lang Đạo Tôn, không nhịn được nổi giận.

 
“Bảo ngươi đánh cược chịu thua thì phải nhận ngươi không nghe thấy à?”
 
“Làm chậm trễ chuyện của ta ngươi chịu trách nhiệm được không?”

 
Nhìn thấy Dao Lang Đạo Tôn vẫn là vẻ mặt đau đớn không tình nguyện, sát khí của hắn cũng bốc lên.

 
“Ngươi là không muốn thừa nhận thua trong thể diện đúng không?”
 
“Muốn ta tự mình ra tay giúp ngươi sao?”
 
Cảm nhận được chiến ý nóng nảy của Thích Vương, Dao Lang Đạo Tôn luống cuống.

 
“Không không không, ta không có, ta bằng lòng! ”
 
Nếu lại từ chối thực hiện đánh cược, ngay sau đó chỉ sợ hắn cũng phải nhận sự tấn công từ Thích Vương.

 
Đến lúc đó không chỉ toàn bộ những thứ mang theo bên người không được bảo toàn, mặt mũi cũng ném mất, thậm chí mạng cũng phải mất phân nửa.

 
Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Thích Vương, nàng chỉ có thể trong lòng nhỏ máu mà đem tất cả tài nguyên mang theo bên người giao cho Khương Thành.

 
Nhìn đống thiên tài địa bảo nhiều như núi kia, mọi người bên cạnh suýt chút nữa hít thở không được.

 
Đám người Qúy Thương và Khê Vũ Chí Tôn đều đỏ cả mắt, đó là bảo vật mà bọn họ đều khó có thể tưởng tượng ra được!
 
Nội tình của Đạo Tôn, người khác quả thật khó có thể tưởng tượng được.

 
Thậm chí ngay cả Thích Vương cũng không nhịn được mà giật khóe mắt.

 
Nhiều bảo vật như vậy giao cho Khương Thành, có phải rất qua loa đại khái không?
 
Sau khi giao hết tài nguyên và bảo vật mang theo bên người, sắc mặt của Dao Lang Đạo Tôn hoàn toàn sụp đổ.

 
Nàng trừng mắt nhìn Khương Thành, giống như là dã thú tuyệt vọng.

 
Nhưng Thành Ca không có cảm giác gì hết.

 
Hắn nhìn phất trần trong tay Dao Lang Đạo Tôn, lại ngoắc ngón tay với nàng.

 
“Khụ, vũ khí và hộ giáp của ngươi cũng coi như là bảo vật mang theo bên người đúng không?”
 
“Ngươi! Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
 
Dao Lang Đạo Tôn giận dữ, suýt chút nữa bùng nổ tại chỗ.

 
Phất trần nàng mang theo bên người này là đạo khí thất giai, trước đây tìm không biết bao nhiêu triệu năm mới có được vũ khí tiện tay này.

 
Làm sao có thể cam tâm giao ra?
 
Mà đạo giáp nàng đang mang cũng là đạo khí thất giai, là loại vật phẩm cao cấp.

 
Ngay cả Thích Vương cũng có chút nhìn không được rồi.

 
Cũng không kềm được mà khuyên Khương Thành: “Ngươi vẫn là thấy tốt thì ngừng được rồi! ”
 
Thành Ca lắc lắc đầu như trống bỏi.


 
“Không không không, ta đây đang thực hiện đánh cược, theo quy tắc mà làm việc!”
 
“Thiên Cung không phải là nơi rất tôn trọng quy tắc sao?”
 
“Đã nói như thế nào thì phải làm như vậy, lấy ít đi cũng xem như nàng làm trái đánh cược đúng không?”
 
“Ta đây là đang suy nghĩ vì thanh danh của nàng đó!”
 
Hắn ý tứ sâu xa mà liếc mắt nhìn Thích Vương một cái: “Hay là ngươi hy vọng ta xem đánh cược là trò đùa sao?”
 
Những lời này, có ý sâu xa!
 
Thích Vương đương nhiên lại nghĩ tới trận đánh cược động trời với Tà Tiên giới kia.

 
Hắn đương nhiên không hy vọng Khương Thành xem đánh cược trở thành trò đùa, không nghiêm túc thực hiện.

 
Vì thế thái độ của hắn thay đổi ngay lập tức.

 
“Đều giao hết ra đây!”
 
Hắn đưa tay về phía Dao Lang Đạo Tôn.

 
“Một đống tuổi rồi còn thua không nổi, còn giống cái gì nữa?”
 
Dao Lang Đạo Tôn suýt chút nữa giận chết hắn.

 
Ngươi có gan thì cũng thử giao ra hết vũ khí và hộ giáp của mình đi?
 
Đó là tiền vốn để hắn sống yên phận có được không?
 
Nhưng lo lắng đến chênh lệch thực lực và chênh lệch thân phận cực lớn giữa hai người, nàng chỉ có thể cắn nát răng nuốt máu vào bụng.

 
Cuối cùng vẫn là không thay đổi sắc mặt mà giao ra vũ khí và hộ giáp của mình.

 
Thành Ca có thể nhìn thấy ánh mắt đầy thù hận của nàng, nhưng hắn không lo lắng chút nào, thậm chí còn thực chờ mong.

 
Lần sau tới tìm ta báo thù đi!
 
Tiện thể lại đưa chiến lợi phẩm cho ta thêm lần nữa.

 
Cố lên!
 
Cầm lấy phất trần và đạo giáp thất giai kia, Thành Ca cười toe toét.

 
Tuy rằng không phải kiếm quen dùng, nhưng sau này dùng để đổi điểm tiên nguyên cũng rất được!
 
Thu Vũ Tuyền bên cạnh kêu lên một tiếng không công bằng!
 
Nàng có được một thanh đạo kiếm thất giai.

 
Đó là phần thưởng đặc biệt nàng nhận được sau khi đả thông bí cảnh Đăng Thiên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận