Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Nếu không có vài câu phía sau của Quý Sanh, không chừng Khương Thành sẽ bỏ đi.

 
Coi như giữ thể diện cho đạo trường, không phá hỏng chuyện vui ngày hôm nay.

 
Nhưng sau khi nghe hắn nói vài câu, đã động chạm đến lòng tự tôn của Thành ca.

 
Có ý gì?
 
Gì, sau này ta không thể trấn áp được Thu Vũ Tuyền sao?
 
Rõ ràng nàng là thị nữ của ta , ta còn phải nịnh bợ lấy lòng nàng sao?
 
Đang đùa cái gì vậy!
 
Hắn dứt khoát không thể chịu đựng chuyện này.

 
Đặc biệt là nữ nhân này là “Tiên Mẫu chuyển thế”, bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên, cuộc chiến định mệnh của hai người cũng đã vén màn che.

 
Ai có thể dồn ép một phần của đối phương, ý nghĩa rất trọng đại không phải sao?
 
“Chiến tích” hiện nay của hai người, Khương Thành đúng là dẫn trước xa, Thu Vũ Tuyền vẫn bị hắn áp chế.

 
Hắn cũng không muốn thế trận bị đảo ngược.

 
Nhìn Thu Vũ Tuyền vẻ mặt tái nhợt trong mắt ngập tràn sự tức giận và phẫn hận trước mắt, hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

 
Vẻ mặt bỡn cợt cười cười.

 
“Sao, ngươi muốn vi phạm giao ước lúc trước, định lật lọng sao?”
 
Hắn biết rõ, đạo tâm của Thu Vũ Tuyền rất kiên định.

 
Người như thế một khi đã vi phạm cam kết, là một đả kích rất lớn với nền móng tu luyện.

 
“Ngươi chờ đó cho ta!”
 
“Sau này ngươi sẽ chịu đủ!”
 
Thu Vũ Tuyền lạnh lùng bỏ lại câu nói không hề có lực sát thương với Thành ca, sau đó chỉ có thể ngồi xổm xuống một cách không cam lòng.

 
Giống như một người vợ bị ức hiếp, bắt đầu tàn nhẫn đấm chân cho Thành ca.


 
Cái đấm này không nghiêm trọng, Thành ca còn có thể chịu được, những người khác chắc chắn không chịu nổi.

 
Đặc biệt là những đệ tử thiên tài của các đạo trường khác đến chúc mừng kia, càng nghi ngờ nhân sinh hơn.

 
Tuyệt thế thiên tài thứ tư của toàn bộ  Nguyên Tiên Giới vượt qua bí cảnh Đăng Thiên.

 
Sau này trở thành Đạo Tôn gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

 
Là ngôi sao trong tương lai mà Thiên cung rất coi trọng, một đám đại lão ngóng trông.

 
Lại đấm chân cho người ta giống như nha hoàn?
 
Đúng vậy, đúng là nha hoàn.

 
“Đùa gì thế?”
 
“Điên rồi sao?”
 
“Vũ Tuyền tiên tử, còn không mau đứng dậy?”
 
“Ngươi, ngươi vì sao phải nhún nhường tên tặc tử vô liêm sỉ này? Dựa vào cái gì?”
 
Tuy Thành ca không làm chuyện xấu gì, nhưng bây giờ đã là kẻ có tội ác tày trời, khó từ chối cái chết ở trong mắt bọn họ, 
 
Dĩ nhiên cũng đang tiến thêm một bước giáng cấp thành “tặc tử vô liêm sỉ”.

 
Đừng nói tới những đệ tử trẻ tuổi kia, ngay cả các Chí Tôn thế hệ trước đều đã sôi nổi đứng lên.

 
Gương mặt tràn đầy sự ghét bỏ và phẫn nộ.

 
“Tên tặc tử này làm sao vậy?”
 
“Chỉ là một Thượng Đình Tiên Nhân, làm gì có tư cách ép buộc Thu Vũ Tuyền?”
 
“Ngươi còn không mau lăn tới nhận lỗi với tiên tử?”
 
“Gia Vương Đạo Trường các ngươi nhanh xử lí đi chứ?”
 
Đám người Quý Sanh và Khê Vũ Chí Tôn dồn dập liếc sang một phía.

 
Bọn ta rất muốn xử lí, nhưng vấn đề là không tư cách để xử lí chuyện này.

 

Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ đứng ở phía xa nhìn ngây ngốc.

 
Thành ca lần này bị cướp đi danh tiếng, bọn họ còn tưởng rằng Ca hiếm khi bị lật xe, phải trở thành nhân vật làm nền.

 
Không ngờ, nhân vật chính của yến tiệc long trọng này lại là thị nữ của hắn.

 
“Ca, ngươi thật cừ, ta phục rồi!”
 
Tam Nhãn Hổ âm thầm nhấc ngón tay cái, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

 
“Theo đuổi con gái tới cảnh giới này, đúng là khó mà tin nổi! ”
 
Tuy cảnh giới của Thu Vũ Tuyền không cao, nhưng ý nghĩa của bí cảnh Đăng Thiên là gì, Tam Nhãn Hổ vẫn hiểu.

 
Hơn nữa nàng lại có dung mạo hoàn mỹ không một tì vết, có thể nói cô gái này đã vượt qua tất cả các cô gái mà hắn từng gặp trong cuộc đời, về mặt ý nghĩa.

 
Một vị thần nữ như vậy, bị Thành ca “chinh phục” thành như vậy, làm Thiên Nhân há có thể không kinh ngạc sao?
 
Nhìn lại Yên Dĩ luôn đối xử lạnh nhạt với mình, so sánh có thể nói là rất khốc liệt.

 
Hắn hâm mộ Thành ca, trong nháy mắt đã đạt đến mức độ cao như núi.

 
“Ca, dạy ta, sao ngươi có thể làm như vậy được?”
 
Tam Nhãn Hổ cho rằng, đây mới chính là cách theo đuổi con gái đúng đắn nhất.

 
Nếu như có một ngày Yên Dĩ dốc lòng với mình như vậy, chết cũng đáng giá.

 
Thành ca không nói gì, ta cũng không định theo đuổi Thu Vũ Tuyền, nàng càng không thích ta.

 
Thậm chí hận không thể lột da ta.

 
Đây không phải là dáng vẻ theo đuổi con gái của ta, lão đệ ngươi hiểu lầm rồi.

 
Nhưng nếu ngươi thành khẩn muốn xin ta chỉ dạy, vậy ta không lừa dối ngươi một chút thì thật có lỗi với sự thịnh tình của ngươi.

Sau đó, hắn cũng thong dong truyền âm trở lại.

 

“Loại bí mật không truyền ra bên ngoài này, quý giá cỡ nào?”
 
“Ca, hai ta là ai với ai cơ chứ! ”
 
Thành ca phất phất tay: “Vậy được, nhưng xung quanh ruồi nhặng nhiều như vậy, ngươi cũng phải đuổi giúp ta một chút đi.


 
Lúc này, một vài Thiên Tôn trẻ tuổi đến từ các đạo trường khác, đang muốn xông lên động thủ với Khương Thành.

 
Hắn cảm thấy lấy với “thân phận” của mình bây giờ, tự mình động thủ sẽ đánh mất vị thế của mình.

 
Tam Nhãn Hổ biết, cái tên này đang muốn mình giúp hắn làm màu.

 
Lập tức nhảy ra ngoài.

Yêu thể Tam Nhãn Cự Hổ khổng lồ không ngừng hiện ra, uy thế cấp Chí Tôn không hề che giấu phân tán ra khắp nơi.

 
Bốn đạo căn nguyên gào thét xung quanh bốn phía.

 
Huyết sắc sát khí ngưng tụ từ lâu đã gột rửa sạch bầu không khí vốn đang vui mừng, nền trời vì vậy mà biến sắc.

 
Rầm rầm rầm!
 
“A! ”
 
“A!”
 
Tiếng kêu sợ hãi thê thảm vô cùng.

 
Những Thiên Tôn kia không phải là đối thủ của Tam Nhãn Hổ, từng người từng người đứt gân gãy xương hộc máu bay ngược ra sau.

 
Đừng cho rằng Tam Nhãn Hổ bình thường miệng ba hoa không ra gì.

 
Chủ tu của hắn chính là quy tắc giết chóc hàng loạt, nếu thật sự động thủ thì ít ai ác liệt hơn hắn.

 
Nếu không có các trưởng bối Chí Tôn của các đạo trường khác ra tay ngăn cản, e rằng sẽ chết tại chỗ.

 
“Ngươi!”
 
“Ngươi là ai?”
 
“Yêu vật ở đâu ra, dám động thủ với người Đế cấp đạo trường chúng ta, to gan lớn mật!”
 
Ngay cả Quý Sanh và Khê Vũ Chí Tôn cũng hé mắt nhìn.

 
Hổ yêu này lại nắm giữ bốn đạo căn nguyên.

 
Hơn nữa trong đó có một đạo căn nguyên Sát Lục cực kỳ nguy hiểm, 
 

Lực chiến đấu lớn như vậy, bọn họ cũng không thể nắm chắc phần thắng lợi.

 
“Ta là ai?”
 
Tam Nhãn Hổ ngửa mặt cười to.

 
“Tất cả nghe kỹ đây.


 
“Ta là chiến tướng số một của Đạo Tuyệt Chi Địa Tam Nhãn Chí Tôn.


 
“Đồng thời còn là anh em tốt của Bạch Hổ Đạo Tôn!”
 
“Ai không phục, bước ra xem nào?”
 
Thành ca âm thầm bĩu môi, ngươi còn nói là chiến tướng số một của Đạo Tuyệt Chi Địa, vậy Đạo Tuyệt Chi Địa đó cũng không cần ở rồi.

 
Có điều Tam Nhãn Hổ mang “Bạch Hổ Đạo Tôn” ra dùng rất tốt.

 
Lúc đầu còn định để hơn mười vị Chí Tôn xông lên, nhanh chóng chấm dứt chiến tranh.

 
Cho dù là cao thủ của Đạo Tuyệt Chi Địa, nhưng có thể tu đến Đạo Tôn thì uy danh hiển hách không ai trên thế gian này không biết.

 
Vả lại Bạch Hổ Đạo Tôn năm đó vì muốn khống chế căn nguyên Sát Lục thêm một bước, đã huyết chiến mấy trăm triệu năm với Thiên cung và Tà Tiên Giới, thuộc về hàng mạnh nhất trong Đạo Tôn.

 
Tam Nhãn Hổ này có quan hệ với hắn, ai dám chọc vào?
 
“Ngươi không ở Đạo Tuyệt Chi Địa, chạy tới chỗ bọn ta làm gì?”
 
“Đúng vậy, người thật sự cho rằng không có ai có thể khống chế được ngươi sao?”
 
“Thiên cung ta có Đại Năng, không hề sợ Bạch Hổ Đạo Tôn!
 
Nhìn dáng dấp kiêng kỵ của bọn họ, Khương yêu chủ lại suy nghĩ thêm lần nữa.

 
Lẽ nào Bạch Hổ Đạo Tôn chính là Bạch Hổ Đại Đế năm đó?
 
Không phải chứ!
 
Ngay cả hắn cũng sống tốt như vậy?
 
Trong lòng ca này có chút không cân bằng.

 
Mà Tam Nhãn Hổ còn đang run rẩy.

 
“Ta tới đây, là do Thiên cung các ngươi mời tới!”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận