Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Yên Mục Đạo Tôn suýt chút nữa bị lý do kia của Thành Ca làm cho ngẩn người.

 
Ăn uống ngủ nghỉ cần tiền?
 
Làm ơn đi, con gái của ta đường đường là một Chí Tôn đó!
 
Hưởng ráng mây sớm, hít sương đêm muộn đấy biết chưa?
 
Sớm đã thoát khỏi cấp độ người phàm mấy trăm con phố rồi!
 
Làm gì có những nhu cầu đó?
 
Mặt của hắn cũng nhanh chóng trở nên đen thui.

 
“Tiểu tử, ngươi như vậy có hơi quá đáng rồi đó, lại đưa ra yêu cầu với ta?”
 
Ta và ngươi không cùng một trận doanh, gan của ngươi cũng to thật.

 
Thành ca nhún nhún vai: “Ngươi không đưa trước phí sinh hoạt, vậy ta cũng không dám bảo đảm sau này con gái của ngươi có phải ăn gió nằm sương hay không đâu.


 
“Ngươi! ”
 
“Ha ha ha ha!”
 
“Nói rất đúng!”
 
Lần này đến lượt Ngọc Tấn Đạo Tôn cười trên nỗi đau của người khác rồi.

 
Vừa rồi hắn còn hơi nổi nóng không cam lòng, lúc này nhìn thấy Thành Ca cũng gây khó dễ cho Tà Tiên Đạo Tôn, trong lòng hắn lập tức cân bằng, thậm chí cảm thấy rất thoải mái.

 
“Yên Mục Đạo Tôn, sau này con gái của ngươi cần phải sống tại Thiên Cung của bọn ta.


 
“Ngươi cái gì cũng không chịu bỏ ra, cũng không chịu thu xếp, nhỏ mọn như vậy, quả nhiên là yêu vật không biết cách đối nhân xử thế mà.


 
“Đường đường còn là một Đạo Tôn nữa, chỉ có chút kết cấu đó sao?”
 
Yên Mục Đạo Tôn trực tiếp bị nghẹn không thể đáp lại lời nào.

 
Suy cho cùng thì một lúc trước đó hắn cũng dùng lời nói châm chọc tương tự như vậy giễu cợt Ngọc Tấn Đạo Tôn, bây giờ chỉ là trả trở lại.


 
“Tốt, rất tốt!”
 
“Ta cho!”
 
Cuối cùng hắn cũng tức đến thở hổn hển lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật hung hăng ném cho Khương Thành.

 
“Ngươi cầm đồ của ta, sau này con gái của ta nếu như có xảy ra chuyện gì, cho dù chín tầng thiên cung, cho dù vực sâu thâm thẳm, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
 
“Được thôi được thôi!”
 
Thành Ca cười toe toét không hề để ý đến sự đe dọa của hắn, chỉ cần lợi ích đến tay là được.

 
Người ta đã chảy máu nhiều vậy rồi, còn không cho phép người ta chửi mắng vài câu sao?
 
“Hai vị ra tay quả là hào phóng, không hổ danh là Đạo Tôn!”
 
Hắn còn nịnh hót thêm một câu.

 
Sau đó hắn nhìn hai người kia rồi chắp tay với từng người: “Yên tâm đi, ta sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu!”
 
Ngọc Tấn và Yên Mục đối mặt nhìn nhau, cảm giác lời nói này nghe có vẻ không được đúng lắm.

 
Nếu như ngươi không khiến Ngọc Tấn thất vọng, vậy chính là Thiên Cung thắng.

 
Nếu như không khiến Yên Mục thất vọng, vậy chính là Tà Tiên giới thắng.

 
Cuối cùng ngươi theo phe nào vậy?
 
Lúc này Ngọc Tấn Đạo Tôn đã không còn đủ tự tin như lúc trước nữa, hắn phát hiện người có liên quan đến cuộc đánh cược được cấp cao của Thiên Cung gửi gắm rất nhiều kỳ vọng này không hề đáng tin như mọi người vẫn nghĩ.

 
Còn Thành Ca đối với chuyện này cũng không hề có một chút gánh nặng trong lòng.

 
Dù sao trước đó hắn đã khuyên Ngọc Tấn Đạo Tôn vài câu, khiến hắn từ bỏ.

 
Biết làm sao được khi đối phương căn bản không nghe lọt tai.

 
Hắn cũng không thể tự mình hét lên là hắn không có Thiên tâm, chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.

 
Mà tất cả các chiến đội ở tiền tuyến lúc này đã rơi vào sự kinh hãi cực độ.


 
“Đệ Nhất Soái đội lọt top rồi!”
 
“Đã không chỉ là chiến khu Vân Chiêu nữa mà là đang đứng đầu tiên trên toàn bộ chiến trường Hữu Lộ!”
“Một triệu bảy trăm sáu mươi điểm, trời à, đây thật sự là điều mà một chiến đội có thể làm được sao?”
 
Con số này, đối với nơi có vô số chiến đội như chiến trường Hữu Lộ mà nói chính là một con số cực kì lớn.

 
Mỗi một chu kỳ nhiệm vụ của bọn hắn không giống nhau, từ hàng chục nghìn đến hàng chục triệu năm, có thể đạt được vài trăm nghìn điểm đã là thành tích xuất sắc.

 
Người ta trực tiếp tăng lên đến mười lần!
 
“Hơn nữa bọn hắn trước sau chỉ mất thời gian năm ngày.


 
“Rốt cuộc đây là loại đội ngũ gì vậy chứ?”
 
“Đạo Tôn dẫn đội, nhất định là vậy!”
“Nhưng mà Đạo Tôn dẫn đội, đối diện cũng sẽ điều động Đạo Tôn mà! ”
 
“Có lẽ là có bí bảo nào đó ẩn giấu thực lực cảnh giới rồi!”
 
Nguyên Đế Chiến đội vẫn đang khó khăn khám phá Tà Tiên giới bên này cũng chú ý đến sự thay đổi của bảng điểm số chiến khu.

 
“Một triệu bảy trăm sáu mươi điểm!”
 
Quyền Lăng Thiên Tôn cũng không thể tin được hét lên.

 
“Cái này làm sao có thể chứ? Làm sao có thể nhanh như vậy được?”
 
Hai ngày nay bọn hắn thở lên thở xuống cũng chỉ tăng điểm số lên được sáu trăm tám mươi nghìn.

 
Mà cái giá phải trả là tất cả năm người đều chịu thương tích không hề nhẹ.

 
Cho dù có bí bảo thời gian ẩn thân kia, thuốc trị thương mà năm người mang theo bên mình cũng hết sạch, hơn nữa vẫn còn một số nội thương chưa hoàn toàn được loại bỏ, vốn dĩ khó mà tiếp tục được nữa.

 
Liều mạng như vậy, cuối cùng kết quả nhận được lại là khoảng cách số điểm bị kéo xa đến hơn một triệu, điều này thật sự khiến người khác tuyệt vọng.

 
“Xem ra, là chúng ta không biết tự lượng sức mình rồi.



 
Trước đó còn ý chí chiến đấu của Vô Cẩn Thiên Tôn còn sục sôi, lúc này chỉ có thể thở dài.

 
“Đội ngũ này, có lẽ là có Đạo Tôn trong đó.


 
“Ngay từ đầu chúng ta đã chọn sai đối thủ rồi.


 
Vân Hàn Thiên Tôn và Phong Thần Chí Tôn cũng gật đầu đồng ý.

 
“Đúng vậy, bọn hắn và chúng ta không phải cùng một đẳng cắp, không thể so sánh được.


 
“Chúng ta xem như đã đột phá cực hạn của bản thân rồi.


 
“Không còn cách nào khác, đối thủ còn ở bên ngoài cực hạn.


 
Hỏa Văn Thiên Tôn chỉ có thể vỗ vỗ tay khích lệ các đồng đội.

 
“Chúng ta thua Đạo Tôn nên sẽ không mất mặt!”
 
“Không cần phải chán nản như vậy”
 
Vô Cẩn Thiên Tôn nặng nề gật đầu: “Không sai, thua Đạo Tôn là chuyện bình thường, chúng ta không hề làm nhục vinh quang của Đế cấp đạo trường.


 
Quyển Lăng Thiên Tôn nói lớn: “Đúng vậy, chúng ta đã lập nên điểm số cao nhất so với các chiến đội của nhiệm kỳ trước tại Nguyên Đế đạo trường.


 
“Chúng ta nên vui vẻ, nên tự hào mới đúng!”
 
Hắn vừa nói như vậy, thậm chí Hỏa Văn Thiên Tôn còn cố ý nhắc đến đội kia của Thành Ca.

 
“Các ngươi nói, đội yếu ớt mà hai ngày trước chúng ta nhìn thấy kia, bây giờ như thế nào rồi?”
 
“Chính là đội ngũ do tên tiểu tử của Gia Vương đạo trường dẫn dắt?”
 
“Ha ha ha, chắc chắn là toàn bộ quân đoàn bị tiêu diệt hết rồi!”
 
“Đúng vậy, chúng ta còn như thế này, bọn hắn có thể tốt hơn chỗ nào chứ?”
 
“Thật đáng tiếc, nếu như bọn hắn nghe lời khuyên, trở về sớm một chút thì còn có đường sống! ”
 
Chính vào lúc đám người này đang hi hi ha ha giễu cợt, ký hiệu đội ngũ của bọn hắn đột nhiên sáng lên.

 
Đám người sững sờ.


 
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Ấn mở ký hiệu tổ đội kia, đám người nhìn thấy một câu nói.

 
“Tất cả chiến đội, lập tức lui về pháo đài.


 
Và nơi gọi đến không phải là chiến khu Vân Chiêu, cũng không phải chiến trường Hữu Lộ, mà là toàn bộ tổng bộ của phòng tuyến Thiên Cung.

 
“Quy cách cao như vậy! ”
 
“Đây là tình huống gì vậy?”
 
“Không chỉ có chúng ta, tất cả chiến đội đều phải lui về pháo đài? Xảy ra huyện gì rồi?”
 
Vô Cẩn Thiên Tôn nghiêm mặt.

 
“Cho dù xảy ra chuyện gì, mệnh lệnh này liên quan đến chuyện trọng đại, chúng ta không thể chống lại!”
 
Những người còn lại nhao nhao nghiêm nghị gật đầu.

 
Mệnh lệnh tổng bộ của phòng tuyến Thiên Cung, ai dám chống lại?
 
Hơn nữa nói thật thì vốn dĩ bọn hắn cũng sắp không kiên trì nổi nữa.

 
Khi Nguyên Đế Chiến đội rút lui trở về, một số chiến đội khác cũng nhận được mệnh lệnh giống như vậy.

 
Mà cùng lúc đó ở Tà Tiên giới bên này, tất cả Tà Tiên đang hoạt động tại tiền tuyến cũng đều nhận được mệnh lệnh rút lui của đại lão cấp cao.

 
Cuộc đánh cược đó bắt đầu có hiệu lực rồi !
 
Dựa theo ước định, trong vòng một trăm triệu năm tiếp theo, hai bên đều sẽ rút binh và không làm phiền đến nhau.

 
Chỉ có điều, vào lúc này vô số đội ngũ của hai bên đang cùng lúc rút lui giống như thủy triều mà không hề biết những nội tình này.

 
Rất nhanh, nội bộ pháo đài của chiến khu Vân Chiêu đã xuất hiện một nhóm lớn đội ngũ đang rúi lui.

 
“Các ngươi cũng trở về?”
 
“Đúng vậy, đều nhận được mệnh lệnh rút lui.


 
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Bọn ta còn muốn chiến đấu chống lại Tà Tiên mà, sao lại phải rút lui rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận