“Ta nhất định phải mang Yên Dĩ trở về!” Thái độ của Yên Mục Đạo Tôn có vẻ rất kiên định.
Ngọc Tấn Đạo Tôn cười mỉa.
“Yên Dĩ bị Khương Thành giam giữ làm tù binh của hắn, ngươi dựa vào cái gì để mang nàng về? Chỉ dựa vào một câu nói của ngươi hay sao?”
Nghe thấy câu nói đó của hắn, tâm trạng của Yên Mục lại trở nên nặng nề.
Có Đạo Tôn của Thiên Cung ở đó, phụ thân cho dù có ra tay cũng không thể cứu nổi bản thân.
“Ngọc Tấn, ngươi như vậy là ép Tà tiên giới bọn ta tập kích toàn bộ đúng không?”
Sắc mặt Ngọc Tấn Đạo Tôn thay đổi, hắn biết rằng Yên Mục Chí Tôn sẽ không chỉ nói như vậy mà thôi.
“Yên Mục, ngươi cần gì phải kích động như vậy?”
Thiên Cung trái lại sẽ không sợ một cuộc đối đầu lớn được triển khai chính diện.
Dù sao thì thực lực tổng thể vẫn tốt hơn Tà Tiên giới gấp mấy lần.
Điểm mấu chốt là Tà Tiên không làm các biện pháp chính diện kia, đều là chia nhỏ thâm nhập và âm thầm tập kích, đấy mới là điều khó mà đề phòng được.
Đó cũng chính là lý do mà Thiên Cung vẫn luôn không thể tiêu diệt được Tà Tiên giới.
Thật ra Ngọc Tấn Tôn Giả cũng rất sợ hãi khi phải đối diện.
“Có chuyện gì chúng ta đều có thể nói với nhau mà!”
“Con gái ngươi là tù binh, bảo bọn ta thả đi không có chút giá trị nào như vậy, làm sao có thể chứ?”
“Cho dù ta muốn thả người, truyền đến cấp trên cũng sẽ bị hỏi tội.
”
Sắc mặt Yên Mục Tôn Giả ôn hòa đi ít nhiều.
Yên Mục Tôn Giả cũng hiểu rõ, lời mà Ngọc Tấn nói là sự thật.
“Ngọc Tấn, ngươi có dám đánh cược với ta một trận?”
Nghe thấy chữ cược kia, vốn dĩ còn không đồng ý, Khương chưởng môn chỉ nghĩ khai chiến sớm một chút ngược lại đã lấy lại tinh thần.
“Cược cái gì?”
“Cược về đại thế của Tà Tiên giới và Thiên Cung!”
“Cái gì?” Ngọc Tấn Đạo Tôn biến sắc tại chỗ.
Đánh cược cái kia hơi lớn rồi, hắn căn bản không có cách nào để quyết định.
“Yên Mục, rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“Rất đơn giản, chính là dùng con gái của ta đánh cược với Khương Thành.
”
Mục Yên Đạo Tôn nhìn hai người kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ta có thể để hắn mang Yên Dĩ đến Thiên Cung! ”
“Cha!”
Yên Mục có chút hoảng hốt, nàng không có cách nào tiếp nhận loại kết quả này.
Bị mang đến Thiên Cung, bản thân còn có thể có đường sống sao?
Tuy nhiên Yên Mục Đạo Tôn xua xua tay, cho nàng ánh mắt yên lòng.
“Yên Dĩ và Khương Thành, đại diện lần lượt cho Tà Tiên giới của ta và Thiên Cung của các ngươi.
”
“Nếu như Yên Dĩ bị Khương Thành thay đổi, Thiên tâm đẳng cấp đạt được thưởng phẩm, vậy xem như bọn ta thua.
”
“Nếu như Khương Thành bị Yên Dĩ thay đổi, Thiên tâm đẳng cấp giảm còn trung phẩm, vậy xem như các ngươi thua.
”
Thiên tâm đẳng cấp đạt đến thượng phẩm, nói rõ ra thì độ trung thành đối với Thiên Cung đã đạt đến mức có thể rời bỏ khu vực vứt bỏ.
Dưới loại tình huống như vậy, Yên Dĩ xem như là đã bị độ hóa, làm gì còn là Tà Tiên gì nữa?
Mà dưới cách nhìn của Yên Mục Đạo Tôn, nếu như Thiên tâm đẳng cấp của Khương Thành giảm xuống trung phẩm, vậy cũng sẽ không được Thiên Cung chấp nhận.
Nếu hắn là bị Yên Dĩ thay đổi, vậy đến lúc đó xác suất cao là hắn sẽ quy phục Tà Tiên giới.
Nhìn bề ngoài Khương Thành cũng là Đế cảnh bát trọng trung kỳ, nhưng hắn lại có thể giết chết một Chí Tôn, bắt giữ một Chí Tôn.
Nhân tài như vậy, nếu như được Tà Tiên giới chiêu nạp, há chẳng phải là một gặt hái cực lớn hay sao?
Hơn nữa nhân tài này còn là chiêu dụ được từ Thiên Cung bên kia, ý nghĩa phi thường!
Ngọc Tấn Đạo Tôn ở phía đối diện cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu như có thể độ hóa Yên Dĩ, vậy đối với Tà Tiên giới tuyệt đối là một đả kích cực kì lớn.
Hắn mặt không biến sắc hỏi: “Thua thì sao? Mà thắng thì sao?”
“Nếu như bọn ta thua, vậy tất cả Tà Tiên do ta thống lĩnh sẽ rút lui về Đạo Tuyệt Chi Địa, trong chục tỷ năm sẽ không ra ngoài!”
Ngọc Tấn Đạo Tôn không có cách nào bình tĩnh được.
Hắn không thể chờ đợi được mà ngắt lời Yên Mục.
“Lời này là thật?”
Lại Bình cùng đám người kia không hiểu được ý tứ trong đó nhưng hắn thì hiểu rất rõ ràng.
Yên Mục không phải thủ lĩnh cao nhất của Tà Tiên giáo, bên trên hắn vẫn còn người mạnh hơn.
Nhưng những Chí Tôn quy phục Yên Mục cũng có hơn mười người, dưới Thiên Tôn càng nhiều vô số kể.
Đám người này nếu như rút về Đạo Tuyệt Chi Địa trong chục tỷ năm không ra khỏi đó, vậy áp lực của chiến trường Hữu Lộ bên kia sẽ giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa, chỉ một mình Yên Mục Đạo Tôn rút đi cũng đã đủ để thay đổi kết cục.
Đối với Thiên Cung mà nói, ý nghĩa của việc này lớn đến không thể tin được.
Một khi Ngọc Tấn Đạo Tôn thúc đẩy chuyện này, vậy việc Thiên Cung thăng cấp hắn lên Tiên quan nhị phẩm là chuyện không thể thay đổi.
“Ngọc Tấn, ngươi đừng vui mừng quá sớm.
”
Mục Yên lạnh lùng nói: “Nếu như các ngươi thua, vậy tất cả đội ngũ của các ngươi tại chiến trường Hữu Lộ cũng nhất định phải rút lui, tùy ý cho bọn ta qua lại!”
“Yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần các ngươi mở khóa phong tỏa trong một triệu năm là được.
”
“Điều này! ”
Ngọc Tấn Đạo Tôn lập tức không nói nên lời.
Mở khoá phong tỏa một triệu năm, vậy hậu phương lớn tại Nguyên Tiên giới sẽ bị Tà Tiên giáo làm cho rối loạn mất.
Cái giá này thật sự quá lớn rồi.
“Sao vậy, ngươi không dám cược?” Yên Mục Chí Tôn cười mỉa mai.
“Yên Mục, ngươi không cần khiêu khích ta.
”
Hắn rút ra Tiên khí truyền tin.
“Chuyện lớn, để ta xin chỉ thị cấp trên.
”
Yên Mục khoát tay: “Cứ tự nhiên.
”
Chuyện lớn như vậy, ít nhiều cần phải đến Tiên quan nhất phẩm của Thiên Cung mới có thể có tư cách quyết định, thậm chí Thiên Đế cũng có khả năng sẽ đích thân tham dự.
Ngọc Tấn Đạo Tôn nếu như có thể tự mình quyết định thì đó là chuyện lạ.
Lại Bình và Biện Tu cùng đám người thật sự sắp bị dọa sợ đến ngất xỉu rồi.
Bản thân lại chứng kiến loại chuyện lớn có thể thay đổi lịch sử Nguyên Tiên giới, chuyện này thật là không thể nào từ dùng vinh hạnh để diễn tả.
Thậm chí đến cả người trong cuộc là Yên Dĩ cũng bị kinh ngạc đến nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai mình đột nhiên trở nên nặng hơn vạn lần.
Sứ mạng cần phải gánh vác này thật sự quá lớn.
Truyền tin của Ngọc Tấn Đạo Tôn là riêng tư, mọi người tại đó không hề biết được hắn đang trao đổi cùng với ai, cũng không thể biết được rốt cuộc bọn hắn đã nói những gì.
Sau khi đủ hai canh giờ hắn mới hoàn toàn hết che chắn, một lần nữa xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
“Trận cược nhất định cần phải sửa đổi.
”
“Sửa đổi cái gì?”
“Nếu như bọn ta thắng, không chỉ có thuộc hạ của người mà tất cả các Tà Tiên khác cũng phải rút lui về Đạo Tuyệt Chi Địa trong chục tỷ năm!”
Yên Mục cau mày: “Cái này ta cũng không quyết định được.
”
Ngọc Tấn Đạo Tôn khé nhếch khóe miệng.
“Không sao cả, vừa rồi cấp trên và vài kẻ đứng đầu của Tà Tiên giới các ngươi đã thương lượng rồi.
”
“Cái này! ”
Lần này đến lượt Yên Mục Đạo Tôn kinh ngạc rồi.
Hắn cũng không ngờ rằng, cuộc đánh cược theo ý muốn nhất thời của bản thân lại liên lụy rộng đến như vậy, liên quan đến toàn bộ Tà Tiên.
“Ngoài chuyện này ra, nếu như bọn ta thua, vậy thời gian mà bọn ta mở khóa sẽ rút ngắn còn năm trăm năm.
”
Yên Mục Tôn Giả xuôi tay nói: “Các ngươi đã cùng cấp trên thương lượng qua, vậy ta cũng không còn gì để nói.
”
Hắn hiểu rất rõ, vừa rồi thủ lĩnh cao nhất của Tà Tiên giới chắc chắn đã cùng Tiên quan nhất phẩm của Thiên Cung bên đó hay thậm chí là Thiên Đế thương lượng qua rồi.
Trận đánh cược này đã không còn là thứ mà hắn có thể thống trị nữa.
“Ngoài ra, niên hạn thiết lập cuộc đánh cược là một trăm ngàn năm.
”
“Trong thời gian một trăm ngàn năm này, hai bên sẽ tự mình trói buộc bộ chúng dừng tay, không được chiến đấu, chỉ đợi kết quả đánh cược.
”
“Trong vòng một trăm ngàn năm, Khương Thành và Yên Dĩ ai là người bị biến đổi trước thì phe bên đó sẽ được xem là phe thua.
”
Yên Mục nhún nhún vai: “Nếu như trong vòng một trăm ngàn năm, Thiên tâm hai người bọn hắn đều không thay đổi thì sao?”
Ngọc Tấn Đạo Tôn thấp giọng nói: “Vậy sẽ xem như hòa nhau, bọn ta sẽ trả lại Yên Dĩ, sau này nên như thế nào thì sẽ như thế đó.
”
Yên Mục lộ ra nụ cười sảng khoái.
“Được thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...