Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Lời nói của Yên Dĩ đằng đằng sát khí.

 
Nhưng những người hưởng ứng ở đây cũng lác đác chẳng có mấy.

 
Những đại lão Chí Tôn này thường ngày có dáng vẻ khí thế độc ác tày trời, lúc này hơn một nửa là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

 
Gương mặt không hề thay đổi giống như đã giác ngộ thành Phật.

 
Đương nhiên bọn họ không phải muốn phóng hạ đồ đao, cũng không phải không đồng ý với quan điểm của Yên Dĩ.

 
Bọn họ chỉ không muốn ủng hộ Yên Dĩ mà thôi.

 
Tất cả mọi người là Chí Tôn, chúng ta cũng là tiền bối của ngươi.

 
Tại sao ngươi ngồi ở phía trên, bọn ta ngồi ở bên cạnh và phía dưới?
 
Chỉ bởi vì cha ngươi là Đạo Tôn?
 
Ngươi đã đứng ra chủ trì đại cuộc này, vậy ngươi tự nghĩ cách giải quyết đi.

 
Bọn ta cũng sẽ không bán mạng cho ngươi, tăng thêm công lao và uy tín cho ngươi.

 
Nhìn ngươi mất mặt thì có thể.

 
Ý nghĩ của bọn họ, trong lòng Yên Dĩ biết rõ ràng.

 
Đám Chí Tôn này ai cũng giữ trong lòng kế hoạch nham hiểm, mà Tà Tiên cũng không có kết cấu thống trị thâm nghiêm như bên Thiên Cung.

 
Nếu không phải vì lập đoàn để đối kháng Thiên Cung, đám Chí Tôn này đã phân tán từ lâu.

 
Hiện tại mình căn bản không thể chỉ huy bọn họ.

 
Chỉ có thể lập uy một chút, từng bước hiện ra thủ đoạn năng lực, tích góp danh vọng từng tí một, như vậy mới có thể dần dần chinh phục đám đại lão Tà Tiên bướng bỉnh không nghe lời này.

 
“Ta sẽ tự mình đem đầu bọn họ trở về.


 
Người nàng cao lên, xung quanh thân hình cao lớn mà yểu điệu dập dờn sương mù xám xịt, mang đến cho người ta ảo giác nặng nề đáng sợ.

 
“Có ai nguyện ý theo ta xuất chiến?”

 
“Ta nguyện ý!”
 
Bên cạnh lập tức có một thanh niên anh tuấn đầu đầy tóc trắng, thậm chí lông mi cũng bạc trắng bước ra từ trong đám người.

 
Hắn cũng là cảnh giới Chí Tôn.

 
Nhưng sau khi đứng ra, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Yên Dĩ.

 
Gương mặt ngước lên tràn ngập mến mộ và sùng bái.

 
“Công chúa ngươi ra lệnh một tiếng, ta nguyện quên mình phục mệnh!”
 
Yên Dĩ rất vừa lòng gật đầu.

 
“Tốt lắm!”
 
“Cô Phàm Chí Tôn, ta cảm nhận được chiến ý của ngươi.


 
Nàng vươn hai tay đỡ thanh niên kia lên.

 
Chỉ trong một khắc chạm vào tay nàng, Cô Phàm Chí Tôn kích động run rẩy cả người, hốc mắt cũng đỏ lên.

 
Giống như nếu ngay sau đó Yên Dĩ bảo hắn đi chết, hắn cũng có thể chấp hành không chút do dự.

 
Những Chí Tôn khác bên cạnh âm thầm bĩu môi.

 
“Thật không hổ là một con chó bên cạnh Yên Dĩ.


 
“Chó trung thành!”
 
“Biết ngay hắn sẽ đứng ra.


 
“Hai người này trước kia đều là người của Chân Giới Hủy Diệt, bộ tộc kia của Cô Phàm Chí Tôn, đã đi theo Yên Mục Đạo Tôn từ rất sớm.


 
Sau khi Cô Phàm Chí Tôn tuyên bố đi theo xuất chinh, giữa sân lại có vài tên Thiên Tôn gần gũi với Yên Dĩ tỏ vẻ nguyện ý đi theo.

 
Ngoại trừ bọn họ, hai Chí Tôn là Yên Dĩ và Cô Phàm này cũng còn mấy tên Thiên Tôn dưới trướng.


 
Như vậy, cuối cùng đội ngũ đạt được hai gã Chí Tôn, mười sáu Thiên Tôn.

 
Đội hình như vậy, cũng đã đủ lớn mạnh rồi.

 
Nếu đem đi vây quét Nguyên Đế Chiến đội, đủ để khiến đội Đế cấp chiến đội kia chết vô cùng nghiêm trọng.

 
Nhưng Yên Dĩ lại không có lòng tin tất thắng.

 
Nàng nghĩ, có thể tiêu diệt nhiều tên Thiên Tôn của bên ta như vậy lặng yên không tiếng động, vậy chắc chắn đội ngũ thần bí ẩn giấu trong chỗ tối rất mạnh.

 
Không chừng có hơn ba Chí Tôn.

 
Muốn tiêu diệt bọn họ trong một lần, chắc chắn phải có sự chuẩn bị chu đáo.

 
Sau khi tan cuộc hội nghị, đầu tiên nàng phái hai gã Thiên Tôn đi ra ngoài điều tra tình báo, tìm kiếm dấu vết đội ngũ thần bí kia để lại.

 
Sau đó bắt đầu bàn bạc với Cô Phàm Chí Tôn về chiến lược chiến thuật kế tiếp.

 
Để biểu đạt sự ngưỡng mộ với “công chúa”, Cô Phàm Chí Tôn thậm chí không dám ngồi, khăng khăng muốn đứng.

 
Phát huy năng lực nghiệp vụ ngoan ngoãn vô cùng nhuần nhuyễn.

 
Nhưng cũng vào lúc này, một thị nữ bên ngoài đến báo cáo.

 
“Con Hổ kia lại tới!”
 
Vừa nghe đến con Hổ kia, Cô Phàm Chí Tôn vốn ngoan ngoãn, lập tức giống như biến thành người khác.

 
Sát khí đằng đằng xông ra.

 
“Thứ chết tiệt đó, vậy mà hắn còn dám tới?”
 
“Bây giờ ta đi xé xác hắn!”
 
Nhìn thấy hắn sắp xông ra bên ngoài, Yên Dĩ vội vàng lên tiếng ngăn cản.

 
“Không!”
 

“Hiện tại không phải lúc phát sinh xung đột với hắn.


 
“Công chúa, chẳng lẽ ngươi còn muốn để tên rác rưởi đó tiếp tục quấy nhiễu ngươi sao?”
 
Nếu những Chí Tôn khác nghe cầu này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

 
Đây chính là Yên Dĩ!
 
Bản thân là Chí Tôn, sau lưng còn có chức danh Tà Tiên Giới công chúa có Đạo Tôn làm chỗ dựa vững chắc.

 
Ai dám quấy rầy nàng?
 
Nhưng bản thân Yên Dĩ cũng không nhịn được xoa xoa ấn đường, cảm thấy đau đầu.

 
Ba mươi nghìn năm trước, nàng gặp phải một con Hổ Yêu háo sắc ở Đạo Tuyệt Chi Địa.

 
Cùng là cảnh giới Chí Tôn, cũng có sự chênh lệch về thực lực.

 
Vừa khéo con Hổ Yêu này mạnh hơn nàng một chút.

 
Lúc ấy nàng suýt nữa bị giam giữ, nếu không có đồng bọn tới cứu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

 
Vốn dự định sau đó sẽ tìm lại thể diện này, nhưng không đợi nàng tìm đến cửa, Hổ Yêu kia lại tự đưa mình đến.

 
Nói vừa ý nàng.

 
Lần đó cha của Yên Dĩ là Yên Mục Đạo Tôn tự mình ra tay, dễ dàng đánh bại con Hổ Yêu này.

 
Vốn định giết chết hắn, kết quả phát hiện sau lưng Hổ Yêu này lại cũng có chỗ dựa vững chắc.

 
Đạo Tuyệt Chi Địa có một vị có mối liên hệ với hắn.

 
Việc này rất phiền phức.

 
Đôi khi Tà Tiên không chịu được áp lực của Thiên Cung, sẽ chọn trốn vào Đạo Tuyệt Chi Địa.

 
Nếu không có sự che chở của Đạo Tuyệt Chi Địa, Tà Tiên đã sớm bị Thiên Cung tiêu diệt hoàn toàn.

 
Một khi không còn nể mặt bên kia, hậu quả rất nghiêm trọng.

 
Vì thế chỉ có thể thả hắn.

 
Sau đó, Hổ Yêu này luôn luôn từ Đạo Tuyệt Chi Địa chạy đến tìm nàng.

 
Nói là vừa gặp đã thương, thật là quấy rầy.


 
Yên Dĩ bị cuốn lấy phiền không chịu nổi, nhiều lần cố tình trốn trước để tránh hắn, coi như là một chuyện kì lạ.

 
Đối với Hổ Yêu kia, Cô Phàm Chí Tôn cũng biết đến.

 
Là người mến mộ Yêu Dĩ lâu năm, đương nhiên hắn hận thấu xương Hổ Yêu kia, hận không thể nghiền xương hắn thành tro.

 
“Cứ lấy danh nghĩa cá nhân ta để giết chết hắn!”
 
Hắn cắn chặt răng, vẻ mặt bi tráng nói: “Đến lúc đó cho dù Đạo Tuyệt Chi Địa bên kia hỏi đến, ta sẽ nói là hành động của một mình ta.


 
“Công chúa ngươi chỉ cần phân rõ giới hạn với ta, tuyệt đối không sẽ bị liên lụy đến.


 
“Để bọn họ tới tìm ta trả thù là được!”
 
Chó ngoan trung thành vì người quên mình này, khiến Yên Dĩ rất vừa lòng.

 
Nếu mọi người đều đối xử với mình như thế này, vậy thì tốt biết bao?
 
“Ngươi chính là một trong những thành viên quan trọng nhất bên cạnh ta, sao ta có thể để ngươi làm như vậy chứ?”
 
Là một trong những thành viên quan trọng nhất bên cạnh công chúa?
 
Câu nói này, quả thật khiến cho Cô Phàm Chí Tôn giống như được tiêm máu gà.

 
“Con Hổ Yêu này làm phiền ta lâu như vậy, đã đến lúc để hắn đóng góp rồi.


 
Khóe miệng Yên Dĩ tràn ra một nụ cười gian xảo, khí chất xơ xác tiêu điều đã biến thành hoa nở xuân về trong khoảnh khắc.

 
Cô Phàm Chí Tôn trong say mê ngẩn ngở ở tại chỗ, không thể dời ánh mắt rất lâu.

 
Mà một lát sau, còn có một thanh niên mặc áo trắng được thị nữ dẫn vào.

 
Nhưng thấy hắn cũng là hình người, chẳng qua con mắt thứ ba vẫn mở ra trên trán.

 
Dung mạo của hắn, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, dáng người cũng khôi ngô cân xứng.

 
Ngược lại xứng với một câu công tử khôi ngô bất phàm.

 
Thế nhưng đến lúc hắn mở miệng, hình tượng lập tức bị hủy diệt mất một nửa.

 
“Ha ha ha, mỹ nữ, cuối cùng ngươi cũng chủ động mời ca vào!”
 
“Là vì cuối cùng nhận thức được sự vĩ đại và tuấn soái của ca sao?”
 
“Khi nào việc tốt của hai ta sẽ được lo liệu, ta đề nghị chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay ngày hôm nay là được! ”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận