Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Hơn nữa, vừa rồi Côn Lưu Chí Tôn còn mở danh sách đội ngũ, tra xét kỷ lục điểm Thiên Đạo thời gian thật.

 
Quả thật vừa rồi Khương Thành đã đạt được điểm Thiên Đạo vài lần.

 
Mỗi một lần, đều hơn chục nghìn.

 
Nói cách khác, cường đội được các vị Chí Tôn tiền tuyến khen lên tận mây xanh, theo đuổi để khai thác, thật sự chính là đội “ lạn đội” của tiểu tử kia.

 
Sau khi Côn Lưu Chí Tôn “bị bắt” đưa ra kết luận này, hắn chỉ cảm thấy cả thể giới đều trở nên vô lý.

 
Chiến tích huy hoàng như vậy, dù là Chí Tôn như hắn tự mình dẫn đội cũng chưa chắc có thể làm được.

 
Bởi vì nếu hắn điều động đi, Tà Tiên ở đối diện cũng sẽ điều động Chí Tôn.

 
Những Tôn Giả và Thiên Tôn của Tà Tiên phía đối diện chắc chắn sẽ trốn chạy nếu đánh không thắng, thật ra hắn cũng không lấy được mấy cái đầu.

 
Nhưng đội này là đội ngũ hắn chướng mắt nhất, lại hết lần này tới lần khác làm được chuyện khó tin này.

 
Điều này khiến cho lòng hắn trở nên vô cùng phức tạp, quả thật giống như một cái thùng nhuộm lớn lộn xộn.

 
Khó mà tin, hoài nghi, ngây ngốc, nghi ngờ, đủ loại khó chịu, thậm chí còn mơ hồ có hơi ghen tị.

 
Mà sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn lại phát hiện một chi tiết đáng sợ hơn.

 
Tổng số điểm của chi đội đó, phù hợp với điểm Thiên Đạo mà riêng Khương Thành đạt được.

 
Nói cách khác, chiến tích này cũng không phải như bên ngoài phỏng đoán, do một chi đội hợp lực làm ra.

 
Mà là một mình hắn làm ra!
 
“Điều này không thể nào!”
 

Côn Lưu Chí Tôn lắc đầu không ngừng.

 
“Hắn rõ ràng chỉ là Đế Cảnh bát trọng, ta chắc chắn không nhìn nhầm.


 
Chuyện lạ lùng này đã sắp làm cho hắn điên rồi.

 
Nhưng mà, những Chí Tôn khác lại không quan tâm nhiều như vậy.

 
“Côn Lưu, điều tra ra chưa?”
 
“Làm nhanh lên!”
 
“Một đội ngũ quan trọng như vậy, ngươi lại còn phải tra lâu như thế, ngươi làm cái quái gì thế?”
 
“Có tin bọn ta trở về trị tội ngươi hay không?”
 
Côn Lưu Chí Tôn bị trách móc như cháu trai, đương nhiên trong lòng khó chịu, nhưng không dám biện hộ.

 
Chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Đã tra, nhưng lại tra ra! ” 
 
“Mau, nói cho bọn ta biết rốt cuộc là ai?”
 
“Đúng đúng đúng, hắn được phân đến đâu?”
 
Đối mặt với sự thúc giục của bọn họ, gương mặt Côn Lưu Chí Tôn cũng biến thành trái mướp đắng.

 
“Ta! Ta không liên lạc được với bọn họ.


 
“Cái gì?”
 
Giọng nói của những Chí Tôn khác lập tức cao lên tám độ.

 
“Ngươi nói gì?”
 
“Côn Lưu ngươi nói lại lần nữa!”
 
“Ngươi là Tiên quan bố trí đội ngũ ở thành lũy này, vậy mà lại không có cách liên lạc với bọn họ? Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Đùa giỡn với bọn ta sao?”

 
“Đúng vậy, nếu hắn xuất hiện trên danh sách, vậy chứng tỏ đã được đăng ký với ngươi!” 
 
“Nếu làm hỏng chuyện lớn, bọn ta sẽ bắt ngươi lại tra hỏi!”
 
Côn Lưu Chí Tôn hơi lo lắng, hắn phát hiện nếu cứ tiếp tục thế này, bản thân mình thật sự có thể bị trách hỏi.

 
Một chi đội có chiến tích cao như vậy, người phụ trách sở thuộc chiến khu lại không liên lạc được, đây xem như là một sơ suất nghiêm trọng.

 
“Việc này, thật sự không thể trách ta, bọn họ không nhận thẻ lệnh!”
 
“Chính bọn họ yêu cầu tự mình hành động, ta liên hệ thế nào? Không ai có thể chỉ huy được bọn họ…”
 
Trong câu nói còn ẩn chứa ý nghĩa khác chính là, đây không phải chuyện của ta.

 
Nhưng các Chí Tôn khác đâu có nghe được lí do thoái thác này?
 
Hắn còn chưa nói xong, đã bị những tiếng gào thét liên tục cắt ngang.

 
“Côn Lưu ngươi đang đùa cái gì vậy?”
 
“Cho dù hắn không nhận thẻ lệnh, một Chí Tôn đường đường đăng ký với ngươi, vậy mà ngươi lại không hỏi chút nào? Qua loa như vậy?”
 
“Đúng vậy, thái độ của ngươi là cái gì?”
 
“Dám coi một chi đội siêu mạnh mẽ do Chí Tôn dẫn chẳng ra gì?”
 
“Ai cho ngươi tự tin đấy?”
 
“Lúc ấy ngươi nên kết giao thật tốt với hắn, giữ liên lạc với tiên khí truyền tin của hắn!”
 
Nghe nói chi đội kia tự mình hành động, nhóm thống lĩnh Thiên Nhạc Quân tiền tuyến lại càng khẩn thiết hơn.

 
Vậy chứng tỏ chi đội này không nhận nhiệm vụ, cũng không được sắp xếp đến khu vực đóng quân phòng thủ nào, là một đội ngũ tự do.

 
Chỉ cần mình có thể tìm được hắn, nói những lời tốt đẹp, còn có cơ hội giữ hắn lại khu vực phòng thủ của mình.

 

Có một đội ngũ cường lực như vậy trợ giúp, áp lực phòng thủ phía sau mình sẽ đột nhiên giảm đi nhiều lần!
 
“Côn Lưu, ngươi phải lập tức tìm được Đệ Nhất Soái đội!”
 
“Liên lạc được với bọn họ!”
 
“Có nghe thấy không, lập tức, nhanh lên!”
 
Trong lòng Côn Lưu Chí Tôn nói ta đi đâu tìm?
 
Chiến khu Vân Chiêu to lớn tới không thể tưởng tượng nổi, nếu đội ngũ kia ẩn náu ở nơi rừng sâu núi thẳm, đó chính là mò kim đáy bể, mất hàng trăm năm cũng không tìm thấy.

 
Hơn nữa, hắn cũng không muốn tìm.

 
Cách đây không lâu còn nói những lời như vậy với Khương đội trưởng, bày ra dáng vẻ bề trên, hiện tại sao có thể xuống được?
 
Cho dù tìm được rồi, thì nói gì chứ?
 
“Chức trách của ta là đăng ký ở thành lũy này, sắp xếp nhiệm vụ, không thể tự tiện rời đi…”
 
Còn chưa nói hết cái cớ này, lại bị đám Chí Tôn sốt ruột phát bực kia cắt ngang.

 
“Đi chết đi!”
 
“Ngươi tưởng bọn ta là trẻ con ba tuổi, dễ lừa như vậy?”
 
“Loại việc đăng ký này, sắp xếp mấy Tiên quan thủ hạ của ngươi làm là được, ai làm chả phải là làm?”
 
“Ngươi mau mau đi ra ngoài tìm cho ta, có nghe không?”
 
Côn Lưu Chí Tôn bị bọn họ thúc giục cũng hơi cáu kỉnh.

 
“Ta không đi, sao nào?”
 
“Dù sao các ngươi cũng không phải cấp trên trực thuộc của ta, cũng không có tư cách ra lệnh cho ta!”
 
“Tất cả mọi người đều là Chí Tôn, ai sợ ai?”
 
Hắn bày ra dáng vẻ lưu manh không sợ bỏng, tức giận đến nỗi những Chí Tôn ở tiền tuyến này lại chửi ầm lên.

 
“Côn Lưu ngươi chờ đấy cho ta!”
 
“Lần này ngươi không phối hợp, sau khi bọn ta trở về chắc chắn sẽ trừng trị ngươi thật tốt!”
 
“Chỉ là Tiên quan thất phẩm, dám nói chuyện lớn tiếng như vậy với Tiên quan lục phẩm bọn ta, to gan!”
 
Côn Lưu Chí Tôn quyết tâm không để ý tới chuyện này, coi như không biết gì.

 

Mặc kệ đội “Đệ Nhất Soái đội” kia.

 
Các ngươi làm gì được ta?
 
Cũng đúng lúc này, một tiên trận truyền ảnh của hắn trong đại điện đột nhiên sáng lên.

 
Nhìn thấy tiên trận này sáng lên, Côn Lưu Chí Tôn vội vàng nhảy dựng lên từ trên ghế dựa, lăn lông lốc đến bên tiên trận, cung kính khom lưng cúi mình đợi ở một bên.

 
Nguyên nhân rất đơn giản, tiên trận truyền ảnh này chỉ kết nối với một người.

 
Đó chính là chủ soái chiến trường bên phải của chiến khu Vân Chiêu – Ngọc Tấn Đạo Tôn.

 
Chưa đề cập tới chênh lệch thực lực to lớn giữa Chí Tôn và Đạo Tôn, chỉ cấp bậc thôi, hai người đã cách nhau vài bậc.

 
Ngọc Tấn Đạo Tôn chính là một vị Tiên quan tam phẩm!
 
Ở cả Thiên Cung, cũng được xem như đại lão quan trọng có tiếng nói.

 
Côn Lưu Chí Tôn đã làm việc tại chiến khu Vân Chiêu này hàng trăm triệu năm, cũng chỉ gặp Ngọc Tấn Đạo Tôn bốn lần, mỗi lần đều có nhiệm vụ tác chiến trọng đại, mới có thể được vị Tiên quan tam phẩm này tự mình chỉ thị.

 
Mà lần này…
 
“Ha ha ha, chiến khu Vân Chiêu các ngươi không tồi!”
 
Bóng dáng lộ ra khí tức mông lung của Ngọc Tấn Đạo Tôn vừa mới hiện lên, tiếng cười sang sảng đã truyền khắp đại điện.

 
Thậm chí ngay cả những Chí Tôn ở tiền tuyến còn chưa cắt đứt truyền tin bên kia, cũng vội vàng trở nên choáng váng.

 
Tất cả đều hỏi thăm Đạo Tôn.

 
“Không sao không sao, lần này là ta phát hiện một chuyện thú vị.


 
Truyền ảnh của Ngọc Tấn Đạo Tôn khoát tay áo, tâm trạng của hắn thoạt nhìn rất tốt.

 
“Chiến khu Vân Chiêu này của các ngươi, đã phân tới một cường đội rất lợi hại.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận