Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Cho dù là thần hồn, quy tắc hay là kiếm tâm, Bốc Tuyên đều bị đè bẹp ở mọi phương hướng.

 
Thậm chí đến cả tiên lực, hắn cũng thua xa Khương đội trưởng.

 
Đừng nhìn Thành Ca Đế Cảnh bát trọng trung kỳ, chỉ cao hơn hắn một tiểu cảnh giới mà thôi.

 
Nhưng nền tảng của Thành Ca quá vững chắc rồi.

 
Tu vi khó thăng cấp như vậy có nghĩa là tiên lực mà hắn tích lũy vượt xa so với cùng cấp bậc bình thường.

 
 Bây giờ, hắn thực sự chỉ cần dựa vào tiên lực là đã hơn hẳn Đế Cảnh cửu trọng rồi.

 
Dưới tình hình này, Bốc Tuyên lấy đầu để phản kích, bị giết trong nháy mắt là lẽ đương nhiên.

 
Ngay sau đó có một tiếng nổ lớn!
 
Hiệu ứng nổ của Ngũ Hành Kiếm Tâm hiện rõ.

 
Tàn dư của Bốc Tuyên đã hoàn toàn bị nổ tung, cũng không còn một chút sự sống.

 
Toàn bộ chiến trường lại lần nữa im lặng.

 
Mưa máu rơi xuống thân thể của mỗi người, vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hiện trường đó, thậm chí còn quên ẩn nấp.

 
Cho dù là Tà tiên ở phía đối diện, hay là bọn người đồng đội Lại Bình ở bên đây, toàn bộ đều lú cả người rồi.

 
Vừa nãy đã nhìn thấy cái gì?
 
Bốc Tuyên vậy mà bị người giết trong giây lát rồi sao?
 
Sao có thể như vậy được?
 
Kết quả bị đảo ngược thì phải? 
 
Đó không phải là Bốc Tuyên!
 
Nếu như hắn có đủ đẳng cấp Thiên tâm, hơn nữa không phải là Tà tiên, vậy thì với thiên phú của hắn, thực sự có đủ tư cách để vào Vương cấp đạo trường.

 
Có thể là thiên tài vô song thân mang số kiếp lớn được không?
 
Kết quả vừa nãy chỉ có như vậy, biến mất dễ như chơi?
 
Thật là hoang đường!
 
Khiến người ta khó mà tin được.


 
Cuối cùng, vẫn là chính Thành Ca phá vỡ sự yên lặng, để bọn họ từ trong trạng thái ngỡ ngàng tỉnh lại.

 
Trước Ca bấm vào bảng điều khiển xem một chút, sự kinh sợ của đám người vừa nãy, nó cũng cung cấp một ít giá trị thanh danh, cũng không tệ lắm.

 
“Khụ khụ, xin lỗi ha!”
 
Ca còn làm mặt áy náy giơ tay để bày tỏ lời xin lỗi.

 
“Ta nghe các ngươi nói hắn vô cùng kì diệu, cái gì mà thiên tài vô song, ta còn cho rằng hắn rất lợi hại sáng láng.


 
“Nên ta mới dùng thêm một chút lực như vậy.


 
“Không ngờ, hắn lại đánh không nổi như này.


 
Lúc nãy, thực sự hắn chỉ dùng có một huyền văn kiếm.

 
Kiếm tâm đều không dùng những cái khác, chỉ dùng vài ngũ hành kiếm tâm.

 
Nhưng mà không còn cách nào khác!
 
Sự chênh lệch thực lực giữa Bốc Tuyên với hắn chắc chắn là quá lớn quá lớn rồi.

 
Hắn thở dài tiếc nuối.

 
“Vốn định dùng một kiếm đâm xuyên tâm là thỏa mãn hắn rồi, kết quả vì dùng lực quá mạnh, đã toàn thân hắn bị nổ tung.


 
“Xin lỗi xin lỗi, đây đều là lỗi của ta phục vụ không chu đáo.


 
“Lần sau ta nhất định sẽ chú ý…”
 
Bốc Tuyên đã không còn nghe được nữa rồi.

 
Những người khác nghe khẩu khí đó của hắn thật sự không giống như là đang nói đùa.

 
Nhất thời trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng hoàng đường, lại không biết nên làm sao trả lời hắn.

 
Người đầu tiên phản ứng là Lại Bình.

 

Vốn tâm thế đã tuyệt vọng của hắn, trong nháy mắt liền trở nên hớn hở!
 
Hắn biết Khương đội trưởng chắc là có chút thực lực.

 
Nhưng dù có nằm mơ cũng không ngờ, hắn lại mạnh như vậy!
 
Không chỉ là hắn, đám người Biện Tu, Mạnh Thi và Chung Mạn cũng vui mừng quá đỗi như vậy.

 
Một số người nóng lòng truyền âm cho nhau, để bày tỏ sự kinh ngạc vui mừng của chính mình.

 
“Quá tốt rồi!”
 
“Thì ra đội trưởng của chúng ta mạnh như vậy?”
 
“Mẹ nó, chỉ giết một Đế Cảnh bát trong sơ kỳ trong vài giây!”
 
“Đó quả thực đường đường là cao thủ Đế Cảnh bát trọng có khí phách, nghe nói còn là một thiên tài vô song, chỉ cần hạ một kiếm như vậy, thì đã không còn?”
 
“Đội trưởng của chúng ta lợi hại đến nỗi không thể tưởng tượng nỗi!”
 
Lại Bình trước đó cũng không tin tưởng lắm, giờ đã run rẩy rồi.

 
“Đừng quên, Khương đội trưởng của chúng ta là thiên tài Thượng Đình Vương cấp đạo trường!”
 
“Bốc Tuyên là thiên tài vô song thì sao chứ? Có thể so với hắn không?”
 
“Sớm đã bảo các ngươi tôn kính với đội trưởng một chút, phải tín nhiệm hắn, các người lại không nghe.


 
“Kết cấu này, tầm mắt này, ba người các ngươi vẫn còn non lắm.


 
Ba người gật đầu lia lịa, đồng thời kiểm điểm sâu sắc một số trạng thái trước kia.

 
Tuy rằng Khương đội trưởng nhìn có vẻ là vô tri, lúc nào làm việc cũng không biết khiêm nhường, nhưng thực lực của hắn thì không có gì để nói!
 
Dựa theo tiết tấu này, hắn vẫn còn hy vọng sẽ lại thắng thêm hai trận nữa.

 
Đến lúc đó sẽ có hy vọng sống sót trở về!
 
Mà đám Tà tiên ở đối diện, lại là một tâm tình khác.

 
“Vậy mà để hắn thắng một trận? Hơn nữa còn thắng một cách thoải mái như vậy?”
 
“Người này che giấu thực lực sao?”
 
“Không giống, hắn thực sự là cảnh giới Đế Cảnh bát trọng trung kỳ, ta sẽ không nhìn nhầm đâu!”

 
“Vậy mới nãy hắn làm như thế nào mà được như vậy?”
 
“Nếu không có gì bất ngờ, rất có thể trong thời gian ngắn hắn đã sử dụng cấm thuật gì đó để kích thích thực lực!”
 
Đám Tà tiên bọn họ không có gì xa lạ với cấm thuật tương tự như vậy.

 
Loại cấm thuật này rất mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng rất mạnh.

 
Thường chỉ có một lực chiến.

 
“Bây giờ hắn phải là miệng cọp gan thỏ, không được rồi.


 
“Đúng vậy!”
 
“Phế vật Bốc Tuyên đó quá sơ ý rồi, đã bị hắn tập kích bất ngờ rồi.


 
Lúc nãy trong miệng bọn họ Bốc Tuyên vẫn còn là thiên tài, bây giờ người vừa chết, lập tức bị giáng xuống thành phế vật rồi.

 
“Trận tiếp theo, nhất định phải thắng!”
 
“Cho dù thế nào, không thể buông tha cho tên Tiểu tử này!”
 
Bọn họ đang lén lút họp, Thanh Ca cũng đứng lên lần nữa.

 
“Khụ khụ, à gì nhỉ, dựa theo trình tự của các ngươi, chúng ta vẫn còn phải đánh hai trận nữa đúng không?”
 
Tên Đế Cảnh cửu trọng cầm đầu trầm mặt lại, gật đầu.

 
“Đúng vậy, vẫn còn hai trận!”
 
“Ngươi có thể chọn một người trong số mười bảy người bọn ta!”
 
Hắn tự chỉ vào chính mình một cách bừng bừng sát khí.

 
“Bổn tọa đây rất hoan nghênh người đến chọn, chỉ sợ ngươi không dám!”
 
Khóe miệng Thành Ca nở ra nụ cười vui sướng.

 
“Nếu ngươi đã mong chờ đến vậy, vậy thì ta sẽ thỏa mãn ngươi.


 
Vừa dứt lời, đám người Lại Bình đang bận hô chúc mừng suýt ngã xuống ngay tại chỗ.

 
“Đội trưởng!”
 
“Đội trưởng đừng nên kích động!”
 
“Không phải người nói để bọn ta chọn sao?”
 
Người này có lẽ là Đế Cảnh cửu trọng, hơn nữa nhìn thái độ tôn kính của những Tà tiên khác đối với hắn, chắc là người mạnh nhất đó!
 
Rất có thể là Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ.

 

Ngươi chọn ai cũng được, sao cứ phải chọn hắn làm cái gì?
 
Đây không phải là chủ động tìm cái chết sao?
 
Thành Ca xèo tay nói: “Ta quên mất, nhưng lần trước là các ngươi đã chọn một lần rồi, cũng xem như là có được một chút cảm giác tham dự rồi mà!”
 
“Nên thỏa mãn rồi.


 
Nhìn thấy hắn lại vẫn là phong thái ung dung không hề để ý như trước, những Tà tiên khác lại châm biếng sôi nổi lần nữa.

 
“Ôi vãi, tên tiểu tử này vậy mà lại chọn Nham Cốt tôn giả, thật sự chê chết quá chậm rồi!”
 
“Tiểu tử sao ngươi không chọn ta?”
 
“Chết tiệt, lần này chúng ta hoàn toàn không có cơ hội ra trận rồi.


 
“Nham Cốt tôn giả là Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ, lần này là hắn lên, thật sự muốn kết thúc trước giờ mà.


 
“Thật là không có mắt nhìn!!”
 
“Ha ha ha! ”
 
Nham Cốt tôn giả Đế Cảnh cửu trọng dẫn đầu ngửa mặt cười to.

 
“Đã chọn rồi, sẽ không còn cơ hội hối hận nữa rồi!”
 
“Xem ra đầu của tên tiểu tử này, chỉ có thể do chính tay bổn tọa lấy rồi.


 
Thành Ca lại còn đồng ý với nửa câu trước của hắn.

 
“Đúng vậy đúng vậy, chọn người rồi không thể hối hận.


 
“Nên là ai thì chính là người đó!”
 
Nhìn thấy hắn vậy mà còn không hề có ý sợ hãi, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cũng không lộ ra vẻ hoảng sợ mà chính Nham Cốt muốn nhìn thấy, Nham Cốt tôn giả đương nhiên là không hài lòng.

 
“Tiểu tử, xem ra trận chiến trước, đã mang lại cho ngươi sự tự tin cực độ.


 
“Khiến ngươi đánh giá sai thực lực cực kỳ cao của chính mình rồi.


 
“Ngươi tưởng là bổn tọa với phế vật Bốc Tuyên giống nhau sao?”
 
Thành Ca gật gật đầu với nụ cười tươi như hoa.

 
“Ta cũng hy vọng là không giống.


 
“Cho nên ngươi muốn chết như thế nào đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui