Đối với Đế Cảnh tứ trọng như Lại Bình, bình thường hắn còn chả coi nhất trọng, tam trọng ra gì.
Để hắn chỉ huy hắn cũng không thèm.
Vậy mà lúc này hắn lại tỏ ra cực kỳ vui mừng.
Bởi vì đây là nhiệm vụ mà Khương đội trưởng sắp xếp cho.
Đây là biểu thị sự tín nhiệm của đội trưởng đối với mình.
Thậm chí đại biểu cho việc mình được coi là đội phó rồi.
Hắn cảm động đỏ cả vành mắt.
“Đội trưởng, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.
”
Khương Thành cũng chẳng biết hắn đang kích động gì nữa, sao lại phản ứng quá đà như vậy.
Chỉ đành vỗ vai tỏ ý động viên.
Sau đó, hắn hỏi một vấn đề rất không phù hợp với thân phận đội trưởng.
“Ừm, đội ngũ của ta có năm người rồi, tiếp theo đây phải chiến đấu với Tà tiên thế nào?”
Nghe được câu này, ba người Biện Tu, Mạnh Thi, Chung Mạn mấy mặt nhìn nhau.
Ủa đây không phải điều mọi người đều biết à?
Chẳng lẽ đến cả chuyện này mà ngươi cũng không biết sao?
Còn riêng Lại Bình thì đã thấy quen rồi.
Nghe vậy vội phổ cập khoa học cho Khương đội trưởng kính yêu.
“Chúng ta là đội năm người, có đủ tư cách ra tiền tuyến.
Tiếp theo nên đi báo cáo danh sách, sau đó truyền tống qua là được.
“Tiền tuyến có rất nhiều chiến khu, chúng ta sẽ được phân ngẫu nhiên vào một chiến khu bất kỳ.
”
Khương Thành chợt hiểu ra.
“Hóa ra là truyền tống à, ta còn tưởng phải bay nữa.
”
Mà ba đội viên còn lại nghe được, bất giác từ vui mừng lúc trước chuyển sang hơi bất an.
Đội trưởng này trông có vẻ cái gì cũng không biết, thật sự đáng tin cậy à?
Đoàn người rất nhanh đã đến báo danh đội ngũ.
Đối với một đội ngũ như vậy, tiên quan phụ trách truyền tống cũng thầm bĩu môi, các người đang đi chơi đấy à.
Còn đội ngũ của Kim Hổ và Bá Vân đều cạn lời.
“Họ thật sự muốn đến tiền tuyến à?”
“Đúng là cố chấp!”
“Ta có linh cảm là không chỉ bốn tên phế vật kia mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể sống sót trở về.
”
“Nếu chết mất một Thượng Đỉnh thiên tài Vương cấp đạo trường hẳn sẽ gây chấn động cho xem.
”
“Tất nhiên rồi, đúng là chuyện cười của cả thiên hạ.
”
Một vầng sáng hiện lên, năm người Đệ Nhất Soái Đội cùng biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa, họ đã đi tới bên ngoài một pháo đài chiến tranh thật lớn.
Chỉ thấy ở đây sát khí ngút trời, tiên trận và cấm chế trùng điệp lóe ra quang mang khiếp người, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Pháo đài cao ngất chọc trời tựa như một đám mây đen vắt ngang trong hư không, tinh kì rợp bóng như rồng cuộn, bay phất phới trong cuồng phong.
Khiến người ta có cảm giác căng thẳng không thở nổi.
Thi thoảng còn nhìn thấy nhiều đội tiên nhân vết máu loang lổ khắp người bay vào bên trong.
Có khi còn thấy từng đội tiên ma yêu dùng đạo khí, pháp khí, vũ trang đầy đủ bay ra bên ngoài.
Sau khi tới đây, ba người Biện Tu đều đồng thời biến sắc.
Lại Bình thì dù gì cũng từng tới đây trước kia, biết thế nào là chiến trận.
Còn đây là lần đầu tiên ba người đén đây, bầu không khí khẩn trương áp lực, khiến họ có cảm giác không khống chế nổi trái tim sắp nhảy vọt ra ngoài.
Nhưng Khương Thành vẫn mang vẻ thờ ơ.
Hắn không phải chưa từng đánh trận bao giờ, trước đây khi ở Tiên Yêu sơn còn từng dẫn đại quân xuất chinh, chiến trường lớn thế này đã chứng kiến nhiều rồi.
Năm người vừa xuất hiện ở đây đã có hai tiên quan từ xa chạy như bay đến.
“Lại có đội ngũ được phân đến chiến khu Vân Chiêu chúng ta sao?”
“Tốt quá rồi, gần đây tình thế bất lợi, cần bổ sung nhân thủ.
”
Hai người tới gần, vừa nhìn thấy cảnh giới Đế Cảnh bát trọng của Khương Thành, gương mặt thoáng lộ ra vẻ thất vọng.
Đế Cảnh bát trọng ở đại sảnh hậu phương cũng được xem như là cao thủ đại lão.
Nhưng ở đây chỉ có thể coi là thường thường bậc trung.
Nhưng ngay sau đó, hai người đã nở nụ cười.
Dù thế nào thì có người tới cũng còn hơn không.
“Hoan nghênh đạo hữu đến, ngươi tình nguyện chủ động đến đây chống lại Tà tiên, có thể coi là tấm gương của cả Nguyên Tiên giới.
Thật ra Thiên Cung cũng có thiên quân chính quy.
Nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà người được phái tới tiền tuyến đối kháng với Tà tiên không nhiều lắm.
Như đội ngũ Kim Hổ, Bá Vân, Thiểm Không, Đệ Nhất Soái cũng là tổ chức tự phát đi qua đây.
“Không dám không dám.
”
Khương Thành chắp tay, sau đó mang theo bốn đội viên ra khỏi truyền tống trận.
Mà ánh mắt của hai vị tiên quan cũng chợt dại ra.
“Ấy! ”
“Đạo hữu, những người này đi cùng với ngươi sao?”
Khương Thành quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lại Bình, gật đầu nói: “Đúng vậy, họ đều là đội viên Đệ Nhất Soái Đội bọn ta.
”
Phụt!
Hai vị tiên quan suýt nữa thổ huyết tại chỗ.
“Ngươi, ngươi! cảnh giới bốn tên đội viên này của ngươi có phải! ”
Khương Thành cười tiếp lời: “Có phải hơi bị thấp quá không?”
“Đúng vậy.
”
Hai người không ngừng chửi rủa trong lòng.
Đây đâu phải chỉ là thấp quá đâu, đúng là thấp không thấy đáy luôn ấy.
Chẳng khác nào một đội ngũ gồm Tiên đế và Thiên tiên, Chân tiên, đúng là chuyện hoang đường.
Bốn tên này tới đây làm gì vậy, vô giúp vui à?
Nhưng Khương chưởng môn dường như không bận tâm.
“Thì làm sao nào, chiến tranh không phải so cảnh giới mà là xem sức chiến đấu.
”
“Nhưng cảnh giới của họ như vậy thì trông cậy gì vào sức chiến đấu.
”
“Không sao cả, không phải còn có ta ư?”
Khóe miệng hai vị tiên quan nhếch lên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Nếu bên ngoài đụng phải mấy tiên nhân dưới Đế Cảnh tứ trọng thì họ cũng không buồn liếc mắt.
Mà giờ còn phải coi như “trợ thủ mạnh mẽ” để rước vào ấy hả, này là cái quái gì vậy?
Đám người Khương Thành vừa bước ra, truyền tống trận đã lại sáng lên.
Ngay sau đó có mấy bóng dáng xuất hiện bên trên.
Vừa nhìn thấy đám người đến sau, hai tên tiên quan kia đã lập tức bỏ qua Khương Thành, vui mừng khôn xiết tiến lên nghênh đón.
“Ha ha ha, hóa ra là chư vị đạo hữu Bá Vân đội.
”
“Tốt quá, tốt quá rồi, các ngươi đã tới, áp lực của chúng ta cũng nhỏ đi nhiều.
”
Trên toàn Nguyên Tiên giới, Bá Vân đội cũng chẳng to tát gì lắm.
Dù sao bên trên còn có Thiên Tôn, Chí Tôn.
Nhưng đội ngũ hơn ba mươi người này lại thuần là Đế Cảnh cửu trọng, có thể coi là lực lượng nòng cốt.
Thậm chí hai tên tiên quan còn nhận ra bọn họ.
“Tịnh Đỉnh tôn giả, hoan nghênh hoan nghênh, đã ngóng trông các ngươi tới từ lâu rồi.
”
Tịnh Đỉnh tôn giả nghe vậy cũng mỉm cười.
“Ha ha, không ngờ lại được phân đến chiến khu Vân Chiêu của các ngươi.
”
“Vậy rõ ràng là đội ngũ của các vị có duyên với chiến khu bọn ta rồi.
”
Đoàn người cười cười nói nói, bên phía Thành Ca lập tức lạnh tanh.
Đến khi bọn họ bước khỏi truyền tống trận ra đến bên ngoài mới chú ý đến sự tồn tại của Khương chưởng môn.
Các đội viên Bá Vân đội vui vẻ chào hỏi.
“Ấy, là các ngươi đó à?”
“Trùng hợp thật đấy, lại được phân đến cùng với đội ngũ kỳ lạ này?”
“Hay đấy, ha ha ha, ta còn tò mò họ có thể sống được bao lâu, giờ xem ra có thể ở gần quan sát rồi.
”
“Các ngươi quen nhau à?”
Hai tên tiên quan cũng không nén được ngạc nhiên.
Tịnh Đỉnh tôn giả thản nhiên nói: “Chúng ta từng gặp nhau ở cùng một đại sảnh báo danh, đội ngũ này của họ vừa thành lập thôi.
”
Vừa lập hả?
Nói cách khác là không có chút kinh nghiệm tác chiến nào?
Lần này, hai tên tiên quan càng không ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với Đệ Nhất Soái Đội của Khương Thành.
Khương chưởng môn cũng chẳng thèm quan tâm đến sự khinh thường của họ.
Nhưng đám người Lại Bình Biện Tu phía sau hắn lại tràn đầy bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...