Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Trận quyết đấu giữa những người tu luyện kiếm?”
 
Nghe được câu nói này của Thành ca, cặp mắt Khê Vũ Chí Tôn bỗng toả ra ánh sáng khiếp người.

 
“Không ngờ, ngươi cũng là một kiếm tu!”
 
Sự khinh bỉ trong mắt hắn vụt tắt, ngược lại còn có thêm một chút tôn trọng.

 
“Thấy ngươi cũng là một kiếm tu, ta sẽ dùng thủ đoạn của kiếm tu, cho ngươi một cái chết có thể diện.


 
Khi hắn vừa dứt lời, kiếm trong tay cũng dần dần sáng lên.

 
Nhưng kì lạ là, tất cả mọi người ở đây đều không cảm nhận được tiên lực chập chờn trên người của hắn.

 
Thậm chí quy tắc và thần hồn không ổn định cũng không còn.

 
Bọn họ dường như đang dấn thân vào thâm sơn cùng cốc ngàn vạn năm không có người đặt chân đến.

 
Trong này, chung quanh đều là dây leo và cành nhánh lộn xộn, suýt chút nữa vây trói con người đến không thở nổi.

 
Phóng tầm mắt ra xung quanh, căn bản không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có sự tuyệt vọng sâu sắc.

 
“Kiếm Tâm Mộc!”
 
Lúc trong lòng tất cả mọi người ở đây đều hiện ra suy nghĩ này, toàn bộ rừng cây đều hóa thành biển lửa!
 
Ngọn lửa dữ dội cuốn sạch mọi thứ, không để cho người ta chút cơ hội phản ứng nào.

 
Trong nháy mắt, bể lửa đã nuốt hết mọi người.

 
“Kiếm Tâm Hỏa!”
 
Đã có một ít tu sĩ lùi lại theo bản năng rồi.


 
Bởi vì đó cũng không phải là cuộc chiến Kiếm Tâm bình thường, mà là dùng Kiếm Tâm Vi Giới, vòng tuần hoàn khép kín của kiếm đạo.

 
Căn bản cũng không cần thần hồn đi khai thông, cũng không cần tiên lực đi ban phước, cũng đã tạo ra sức mạnh to lớn trong thiên địa một cách tự nhiên.

 
Đây chính là sức mạnh của kiếm tu!
 
Rất nhiều Tiên Nhân lựa chọn việc sử dụng kiếm, không phải là không có nguyên nhân.

 
Các tu sĩ muốn chống lại những bộ tộc đã được trời ưu ái khác, hoặc là dựa vào những ngoại vật kí hiệu trận pháp pháp bảo tiên khí tầng tầng lớp lớp.

 
Hoặc là, mở ra lối riêng giống như kiếm tu.

 
Rừng cây cháy xém bi thiêu huỷ, tàn tạ khắp nơi.

 
Bỗng nhiên, tất cả tro tàn đen như mực trên mặt đất nhanh chóng ngưng kết thành ánh sáng cứng cỏi lấp lánh.

 
Mà từng đoạn từng đoạn gốc cây còn đang bốc khói đen kịt, tất cả đều hóa thành từng cây trường thương lạnh lẽo, toả ra hàn quang khiếp người.

 
Mọi người chưa kịp phản ứng lại, tất cả trường thương bỗng nhiên lao tới bốn phía.

 
Lít nha lít nhít, không có một khe hở!
 
“Kiếm Tâm Kim!”
 
Cho dù không ở trong phạm vi “công kích”, cũng không được coi là mục tiêu, nhưng tất cả mọi người đều không rét mà run.

 
Chỉ ở bên ngoài, bọn họ cũng đã cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

 
Mà vào lúc này, cảm giác vắng vẻ vô biên đang xuất hiện trong trái tim của mỗi người.

 
Mọi thứ trong trời đất dường như đã không còn ý nghĩa, chỉ còn sự yên lặng dài đăng đẳng.

 

Chuyện này đối với Tiên Nhân tới nói, là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

 
Làm Tiên Nhân, ý chí tất nhiên là phải cực kỳ kiên định, có thể khiến cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác đặc biệt, đó đã được xem như một cuộc tấn công ở mức độ tâm linh.

 
Trong lúc chiến đấu, bị ảnh hưởng như vậy, rất có khả năng sẽ sớm kết thúc.

 
“Tịch Diệt Kiếm Tâm! ”
 
Một vài Thiên Tôn đang nỗ lực chống cự sự tập kích của Kiếm Tâm, trong lòng chỉ còn lại sự chấn động.

 
“Vậy mà đã bốn loại Kiếm Tâm rồi !”
 
“Hơn nữa, bốn loại Kiếm Tâm này còn thông hiểu đạo lí, tạo thành kiếm đạo chỉ thuộc về mình!”
 
“Không hổ là Khê Vũ Chí Tôn! ”
 
Đối mặt với kiếm đạo từ bốn loại Kiếm Tâm dung hợp thành, những người ngoài cuộc như bọn họ còn chịu ảnh hưởng to lớn, huống chi là Khương Thành đang đứng mũi chịu sào.

 
“Thấy rõ không?”
 
Khê Vũ Chí Tôn cầm trong tay trường kiếm vẫn chưa nhìn thấy Khương Thành.

 
Ở trong mắt hắn, mục tiêu ngây người như phỗng đã là một người vô dụng rồi.

 
Hắn nói những lời này là với Thu Vũ Tuyền.

 
Bên trong đôi mắt đẹp đầy màu sắc, hoàn toàn chìm đắm trong kiếm đạo.

 
Mãi cho đến khi Khê Vũ Chí Tôn hỏi câu này, mới tỉnh mộng.

 
Mà trên người nàng, dĩ nhiên cũng hiện ra một tia khí tức của kiếm đạo.

 
Chính yếu là Trường Minh và Vĩnh Dạ Kiếm Tâm, phụ trợ là Ngũ Môn Kiếm Tâm khác, tạo thành một thế giới kiếm đạo khác hoàn toàn.


 
Thuộc về thế giới của Thu Vũ Tuyền.

 
Cho dù thế giới bây giờ chỉ xuất hiện từng nguyên lý sơ đẳng.

 
Muốn hình thành kiếm đạo chân chính, còn phải đi một con đường dài dằng dặc, nhưng bước đầu tiên nàng cuối cùng cũng đã bước ra rồi.

 
Cảm nhận được dấu vết nguyên mẫu kiếm đạo, ở ngoài trận tất cả mọi người sợ hãi đến nỗi thay đổi sắc mặt.

 
“Đây là loại thiên bẫm như thế nào!”
 
“Mới đế cảnh lục trọng, vậy mà đã có nguyên mẫu của kiếm đạo?”
 
“Nàng có lẽ chưa từng tiếp xúc với nguyên bản! ”
 
“Chỉ là cảm nhận được kiếm đạo của người khác ở khoảng cách gần, vậy mà đã bước được một bước dài!”
 
“Năng lực kiếm thuật như thế, hiếm có trên thế gian này!”
 
Trước đây những tiên nhân kia gia nhập Gia Vương đạo trường, lúc đầu có chút không phản đối đối với đặc cách tiến vào Thượng Đình của Thu Vũ Tuyền.

 
Nàng không trải qua bất kỳ nỗ lực nào, cũng không có bất kỳ thể hiện nào, cứ như vậy mà vượt qua Hạ Đình Trung Đình.

 
Tuy nghe nói nàng có thiên phú tuyệt vời, nhưng dù sao cũng không chứng kiến tận mắt, chung quy còn chưa chịu tin phục.

 
Mà bây giờ, trong lòng bọn họ chỉ có sự tin phục.

 
Khê Vũ Chí Tôn chậm rãi buông kiếm của mình xuống.

 
Hắn ngơ ngác nhìn Thu Vũ Tuyền trước mặt, rất muốn nói điều gì đó để đáng giá người con gái này.

 
Nhưng mà lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại phát hiện bản thân căn bản không có tư cách đánh giá nàng.

 
Kiếm đạo nhập môn cực kỳ khó.

 
Chỉ dựa vào nang lực thiên phú chưa chắc đã có thể làm được.

 
Có người cảnh giới rất cao, nắm giữ mấy môn Kiếm Tâm, nhưng cả một đời cũng không cách nào tạo ra kiếm đạo của chính mình.


 
Năm đó bản thân Khê Vũ Chí Tôn vì muốn tạo ra kiếm đạo nguyên mẫu, đã bỏ ra ba trăm triệu năm!
 
Mà khi đó, hắn đã là Thiên Tôn rồi.

 
Lúc đầu hắn cảm thấy, Thu Vũ Tuyền có thể từ bên trong thế giới kiếm đạo nhìn thấy sơ sơ, có thể cảm ngộ một chút, đã coi như là thiên tư tuyệt đỉnh rồi.

 
Chưa từng nghĩ đến, nàng chỉ là cảm thụ ở khoảng cách gần, đã vượt qua một bước mà bản thân mình lúc trước dùng ba trăm triệu năm mới có thể đạt tới.

 
Thiên phú như thế, vẫn là hiếm có trên thế gian, vốn là độc nhất vô nhị!
 
“Đạo trời thật là bất công! ”
 
Trong lòng hắn lần đầu tiên thốt ra câu nói này.

 
Đối mặt với thiên phú khiến cho người khác tuyệt vọng, đạo tâm của hắn thậm chí đang nhận lấy sự tàn phá, suýt chút nữa sinh ra ý nghĩ loại phàm phu tục tử tu luyện như mình còn có ý nghĩa gì.

 
Nếu như không phải đạo trường không cho phép thu nhận đồ đệ, hắn vốn định thu nhận Thu Vũ Tuyền làm đệ tử duy nhất.

 
Bây giờ hắn phát hiện, mình quả thật không xứng làm Sư Phụ nàng.

 
Có thể làm huynh trưởng của nàng, tương lai có thể chứng kiến nàng vượt qua bản thân mình, đã là một vinh quang lớn lao trong đời.

 
Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng có chút phức tạp, đang định tiến lên nói hai câu với Thu Vũ Tuyền.

 
Lúc này, bỗng nhiên nghe được giọng nói tràn ngập nghi ngờ của Thành ca.

 
“Người anh em, kết thúc rồi à?”
 
“Không phải nói cho ta chết trong thể diện sao?”
 
“Kết quả này sao?”
 
Ca vẫn luôn đợi một đòn công kích chí mạng.

 
Nhưng vấn đề là sau khi Khê Vũ Chí Tôn làm ra một trận đấu mạnh mẽ như vậy, Khương Thành không mất máu, cũng không có bị thương tổn chút nào, căn bản không cần ra tay chống đối.

 
Vậy để hắn thất vọng rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui