Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Hắn cũng nhìn ra, Văn Nhân bá tổng suýt nữa bị ép khô.

 
Nên thấy đủ mà ngưng thôi.

 
“Ngươi đó, biết thỏa mãn đi!”
 
Nói xong, hắn muốn giúp Thu Vũ Tuyền thu ba núi bảo vật lại.

 
“Có chuyện gì của ngươi sao?”
 
Văn Nhân Tư Hải giơ tay ngăn hắn lại, ánh mắt giết người hung hăng trừng Khương Thành.

 
“Đây là của ta tặng cho Vũ Tuyền Tiên Tử, ngươi ở đâu chui ra ngang xương đây?”
 
“Cần ngươi nhúng tay sao?”
 
Hắn không phải kẻ ngu.

 
Nếu như không phải tên quỷ này cứ đâm chọt liên tục, thì bản thân vốn không cần “tốn kém” đến nỗi tán gia bại sản.

 
Kẻ đầu sỏ chính là hắn!
 
Hắn muốn phân thây Thành Ca thành vạn mảnh.

 
Thành Ca thì chẳng nổi giận, mà ngược lại còn cười cười lùi về sau.

 
“Ngươi nói đúng.


 
“Vậy! mời Vũ Tuyền Tiên Tử!”
 
Thật sự Thu Vũ Tuyền không muốn nhận.

 
Mà chuyện đến bước này rồi, nếu nàng còn không nhận nữa, chính là ép Văn Nhân Tư Hải và nàng bức xé mặt nhau.

 
Dù trong Gia Vương đạo trưởng không cho đánh nhau, cũng không cho giết người.

 
Nhưng với sức mạnh và bối cảnh của Văn Nhân Tư Hải, có cả đống thủ đoạn khiến nàng khó chịu.

 
Bây giờ nàng chỉ có thể mong trở nên mạnh mẽ sớm một chút, có thể tự nắm chắc số phận của mình.

 
Còn như bây giờ, đi một bước nhìn một bước, cứ lá mặt lá trái với đối phương trước đã.


 
Ngươi đã nhất quyết muốn tặng, kiên quyết ép ta nhận lấy, vậy ta dùng mấy tài nguyên tu luyện này tiến vùn vụt, tương lai lớn mạnh đến mức nhà họ Văn Nhân các người không dám đụng chạm ta!
 
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng còn cố ý quay sang cười cười với Văn Nhân.

 
“Cảm ơn ý tốt của Văn Nhân công tử.


 
Sau đó, nàng gom ba núi bảo vật bỏ vào túi mình dưới ánh mắt của mọi người.

 
Mãi đến khi nàng nhận xong, Văn Nhân bá tổng mới “vừa lòng thỏa dạ”.

 
Ài, còn tưởng ngươi thanh cao thế nào.

 
Chẳng phải bị ta đây dùng bảo vật đánh phục sao?
 
“Khụ!”
 
Hắn đằng hắng một cái muốn phát biểu chút cảm nghĩ, Thành Ca vừa nãy đã lùi về sau không biết xuất hiện ngang xương lần thứ mấy rồi.

 
Lần này, hắn không nhìn Văn Nhân bá tổng.

 
Cái tên này bị đào rỗng tuếch rồi chẳng còn giá trị nữa.

 
Ánh mắt hừng hực của Khương Thành đang đặt trên mặt Thu Vũ Tuyền.

 
“Cái gì kia…”
 
Hắn mỉm cười xoắn ngón tay nhìn Thu Vũ Tuyền.

 
Thu Vũ Tuyền ghét hắn gần chết, đương nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt dễ chịu gì.

 
Mặt lạnh te, giọng thờ ơ: “Ngươi muốn làm gì?”
 
“Ngươi biết rồi còn hỏi à? Chia đôi, ngươi quên đánh cược giữa hai ta rồi à?”
 
Đây mới là nguyên nhân Thành Ca bận trước bận sau đây!
 
Có lợi ích hắn mới hăng hái như vậy, nếu không hắn cần gì phải đục nước béo cò với Văn Nhân bá tổng như vậy?
 
Thu Vũ Tuyền mới nhớ ra, cá cược trước đó mình thua.

 
Từ nay về sau, tất cả những gì mình thu hoạch được đều phải chia cho Khương Thành một nửa.


 
Vốn nàng còn chưa cảm nhận được gì.

 
Cuối cùng bây giờ ba ngọn núi bảo vật này cũng khiến nàng ý thức được thiệt hại của bản thân lớn thế nào rồi.

 
Nàng tức đến nỗi căm giận truyền tin mắng thẳng: “Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ!”
 
Chẳng trách sao vừa nãy ngươi cứ xúi bẩy hết lần này đến lần khác, thì ra là vì để ta nhận nhiều hơn, như vậy ngươi mới có thể nhận nhiều hơn!
 
Cuối cùng ta nợ tình nghĩa, ngươi cũng được lợi ích.

 
Ầm ĩ cả buổi, vừa nãy ngươi xem ta như công cụ kiếm tài nguyên?
 
Có ai cực phẩm hơn ngươi nữa không?
 
Thành Ca không thèm so đo mấy lời chửi rủa của nàng.

 
“Quá khen, quá khen, ngươi phải thực hiện vụ cá cược rồi.


 
Thu Vũ Tuyền rất muốn hủy bỏ vụ cá cược kia.

 
Mà nàng phát hiện một khi mình có ý nghĩ này, đạo tâm lại chấn động một chút.

 
Thế là cuối cùng, nàng chỉ có thể thở phì phì lấy ra tầm một nửa đan dược và thiên tài địa bảo.

 
“Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị lòng tham không đáy kìm chết!”
 
“Đợi đi!”
 
“Cảm ơn ngươi đã quan tâm ta.


 
Thành Ca vui tươi hớn hở vui lòng nhận một nửa tài nguyên của nàng.

 
Từ sau khi ra khỏi không gian Thiên Đạo, cuối cùng cũng lại mở hàng thuận lợi.

 
Hai người “giao dịch”, làm bốn người còn lại xem đến ngớ ngẩn.

 
Nhất là Văn Nhân Tư Hải, ngẩn người ngay tại chỗ.


 
Ý gì đây?
 
Ta vừa tặng lễ vật cao quý tặng cho ngươi, ngươi quay đầu chia cho nam nhân khác?
 
Mà còn phải trước mặt ta nữa?
 
Cảm thấy như ta vừa đổ máu chỉ vì mua phần “cắm sừng” ngay trước mặt ngươi sao?
 
Cái này vẫn có thể chịu đựng sao?
 
Phàm là người đều không thể chịu được!
 
“Hai người! có ý gì?”
 
“Không có ý gì.


 
Thành Ca buông lỏng tay: “Ngươi cũng thấy đó, nàng thích chia sẻ cho ta khi nàng nhận được đồ xịn…”
 
“Đừng nghe hắn nói xàm!”
 
Lần này đến lượt Thu Vũ Tuyền ngắt lời hắn.

 
“Đều là hắn đe dọa!”
 
Cuối cùng em gái này cũng tức giận đến cực điểm.

 
Nàng ăn lỗ to, còn lâu mới phối hợp tiến lùi với Khương Thành.

 
Nàng chỉ Khương Thành, hung dữ nói: “Hắn luôn sau lưng tống tiền ta, quả thật là người thần đều căm phẫn! Vừa nãy nhận lễ vật cũng do hắn bày mưu tính kế, ta chỉ bị ép thôi!”
 
Lúc này, nàng tự phủi sạch bóng.

 
Chỉ cho phép ngươi gài ta, không cho ta phản kháng à?
 
Xem ai hơn ai.

 
Cái gì, còn có chuyện này à?
 
Văn Nhân Tư Hải trút toàn bộ tức giận sang người Khương Thành ngay lập tức.

 
“Ngươi thật to gan!”
 
“Dám bắt nạt Vũ Tuyền Tiên Tử à?”
 
Ba người phía sau cũng nhao nhao nhảy ra, mỗi người lấy ra binh khí ngắm vào Khương chưởng môn.

 
“Còn không mau nôn bảo vật vừa nãy ra đây cho bọn ta?”
 
“Thật sự không ngờ, Gia Vương đạo trường còn có người điên cuồng ngang ngược như thế này!”
 
“Ta thấy người sống dơ thật đó!”
 
Đối với sự uy hiếp của bốn người, Khương Thành hoàn toàn chả coi là ra gì.

 

“Đúng, đúng, các người muốn thế nào, muốn chủ trì công đạo sao?”
 
Cùng lắm thì chơi lại nghề cũ, giết người cướp bảo vật thôi, nhưng như vậy, e rằng thật sự không nán lại Gia Vương đạo trường được nữa.

 
Đến lúc đó Quý Thương cũng không gánh được.

 
“Dừng tay!”
 
Ngày thời khắc mấu chốt, một giọng hét giận dữ truyền đến từ không trung, không phải Quý Thương thì là ai?
 
Sau khi lão đầu quay lại, định đóng Tử quan, tránh né Khương Thành cho kỹ.

 
Phút chót lại đột nhiên nhớ ra còn một chuyện quan trọng chưa bàn giao, vậy là đạo trường này có mấy vị “đại thần” nhất thiết không thể động chạm.

 
Người đứng mũi chịu sào chính là cháu của Văn Nhân đạo tôn, Văn Nhân Tư Hải.

 
Không thể coi thường Văn Nhân đạo tôn này, không phải hắn là nhân vật giáp ranh Thiên Cung thất phẩm, bát phẩm, mà là Tiên Quan nhị phẩm!
 
Đó là trùm thứ thiệt đó!
 
Giẫm chân một chút, Thiên Cung đều sẽ run rẩy.

 
Cho dù mười vị Thiên Đế canh giữ trật tự Thiên Đạo, định ra hàng loạt quy củ, tránh Tông môn và Tu tiên thế gia to lớn xuất hiện.

 
Nhưng theo sự thay đổi của thời gian, gia tộc lớn vẫn sẽ xuất hiện một cách hiển nhiên.

 
Chỉ là không trắng trợn như trước mà thôi.

 
Chiếu theo quy tắc, cũng phải bỏ thế hệ sau của đạo tôn vào khu vực vứt bỏ, bắt đầu làm từ tầng thấp nhất.

 
Thế là, Văn Nhân Tư Hải khu vực vứt bỏ nào đó ba tháng, sau đó được đưa ra một cách bí mật.

 
Thiên phú của bản thân hắn không tệ, nhưng vẫn còn cách xa yêu cầu của Vương Cấp đạo trường.

 
Ngay sau đó, nhà họ Văn Nhân cử một vị Tiên Quan tứ phẩm đích thân đi cùng hắn, tham gia sát hạch đạo trường thử xem.

 
Sau đó, hắn gia nhập Gia Vương đạo trường hết sức vi diệu.

 
Sau đó nữa chỉ qua hai trăm năm, nhảy hai cấp, hắn từ Hạ Đình lên Thượng Đình mà chẳng có biểu hiện nào.

 
Mà khi ở Hạ Đình, Văn Nhân Tư Hải này đã thu phục được ba đệ tử Thượng Đình khác.

 
Không có cách nào, đệ tử Thượng Đình biểu hiện tốt, cùng lắm cũng chỉ là một Tiên Quan bát phẩm, cửu phẩm.

 
Mà theo sau Văn Nhân Tư Hải, ôm cả đùi của Văn Nhân đạo tôn thì tuyệt nhiên khác hẳn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui