Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Ngươi cho rằng phô trương thanh thế là có thể lừa gạt được ta hay sao?”
 
Trời thương, trước đây Thu Vũ Tuyền sống nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng cá cược với ai.

 
Bây giờ với sự tác động của Thành Ca, nàng không cần thầy cũng đã tự nắm vững “tâm lý chiến đấu”.

 
Cũng không biết Thu bà thấy được cảnh tượng như vậy có thể  vui mừng hay không.

 
“Chỉ một câu thôi, có dám hay không?”
 
Dáng vẻ của Khương chưởng môn tràn đầy tự tin.

 
Thu Vũ Tuyền hất cằm nói: “Cá cược thì cá cược, nếu như ta thắng thì sao?”
 
“Một nửa thu hoạch sau này của ta cũng sẽ thuộc về ngươi…”
 
“Ta mới là không cần một nửa thu hoạch đó của ngươi, ngươi cũng sắp bị đuổi về khu vực vứt bỏ rồi, còn có thể có được cái gì chứ?”
 
Thu Vũ Tuyền vẫn cảm thấy điều kiện này không đủ công bằng, bản thân mình sẽ chịu thiệt thôi.

 
Thật sự không biết, trên cuộc đời này không có được người nào có thể kiếm được chiến lợi phẩm có hiệu quả cao như Khương Thành.

 
Thấy nàng có lợi mà không nắm lấy, Thành Ca chỉ có thể rất rộng lượng mà buông tay ra.

 
“Vậy ngươi muốn gì?”
 
“Ta muốn ngươi làm người hầu cho ta!”
 
Thu Vũ Tuyền nhớ lại trước đó không lâu còn phải gọi người này là lão gia, cảnh tượng đấm chân cho hắn, quả thực chính là vô cùng phẫn nộ mà!
 
“Nếu như ta thắng, từ nay về sau ngươi làm người hầu cho ta!”
 
Thành Ca dứt khoát gật đầu: “Không thành vấn đề!”
 
Mặc dù đây mới là cá cược phát sinh qua truyền âm, không có người chứng kiến, nhưng hắn cũng không lo lắng Thu Vũ Tuyền sẽ đổi ý.

 
Người giống như nàng, một khi đã đổi ý thì phải biết là sẽ gây tổn hại đến Đạo Tâm của nàng.

 
“Hừ hừ, có phải ngươi cho là bị đuổi quay về khu vực vứt bỏ, từ đó không gặp nhau được nữa, cũng không cần làm người hầu cho ta đúng không?”
 
Thu Vũ Tuyền vẫn còn nghĩ rất xa.


 
“Một lát nữa ta sẽ yêu cầu bọn họ, sắp xếp một người hầu hạ ta, người đừng nghĩ có thể chạy trốn!”
 
Dựa vào cái thiên phú mà nàng vừa mới thể hiện ra, yêu cầu này đúng là có khả năng cao sẽ được chấp nhận.

 
Nàng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Khương Thành một cái.

 
“Sau này ngươi cố mà chịu đựng cho tốt, chờ đó cho ta!”
 
“Ồ!”
 
Thành Ca cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi thật sự đúng là cái đồ khôn vặt mà!”
 
“Hừ, ngươi cứ trân trọng cơ hội ăn nói ngang ngược cuối cùng này đi, đợi lát nữa ngươi muốn khóc cũng không khóc được đâu.


 
Thu Vũ Tuyền cũng đã bắt đầu tính toán, sau đó làm thế nào để chấn chỉnh Khương Thành, trả lại gấp đôi những tức giận mà nàng phải chịu đựng lúc trước.

 
Thành Ca cười híp mắt gật đầu: “Quả thật, ta không thể khóc nổi, ta sẽ cười vô cùng vui vẻ.


 
Dựa theo cuộc cá cược, sau này Thu Vũ Tuyền thua, tương lai có bất kỳ thu hoạch và chiến lợi phẩm nào cũng phải chia cho hắn một nửa.

 
Đây cũng là một chuyện khó mà lường trước được.

 
Bây giờ thực lực của Thu Vũ Tuyền quả thật cũng chưa được tính là gì, cũng không chiếm được cái gì đó có kiểu giống như bảo vật.

 
Nhưng mà đây nàng là “Tiên Mẫu chuyển thế” số mệnh không cần phải nói cũng đã thể hiện ra bên ngoài.

 
Tương lai của nàng sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn, gặp phải càng nhiều cơ duyên, khi đó thu hoạch của nàng có trở nên càng lúc càng đáng kinh ngạc.

 
Mỗi lần như vậy đều chia cho mình một nửa, thật sự có thể có bao nhiêu thu hoạch chứ?
 
Tương lai đại lão đứng đầu của Nguyên Tiên Giới sau này sẽ làm việc cho mình, nghĩ đến cảnh tượng xa xôi kia, hắn cũng nhanh chóng không kiểm soát được vẻ mặt của chính mình.

 
Thu Vũ Tuyền chỉ thấy hắn còn đang phô trương thanh thế, làm những việc vượt quá khả năng của mình.

 

Lại không chú ý tới, sự chú ý của vị Chí Tôn ở ngay bên cạnh mình kia đã không còn ở trên người mình nữa rồi.

 
“Khương! Băng chủ?”
 
Vị Chí Tôn đạo trường này, lại chính là Quý Thương, Tam Cung Chủ của Băng cung năm đó.

 
Nếu không phải Thu Vũ Tuyền liên tục nhìn về phía Thành Ca ở bên này, hắn cũng không chú ý đến sự có mặt của Khương Thành.

 
Mà sau khi hắn nhìn thấy rõ, cả người cũng lập tức choáng váng.

 
Người đứng đầu của Băng Giới năm đó lại vẫn còn sống sao?
 
Thành Ca lắc lắc tay chỉ về phía hắn.

 
“Suỵt, truyền âm nói chuyện!”
 
Hắn cũng không ngờ rằng, Quý Thương lại có thể lăn lộn được tới vị trí như bây giờ.

 
Xem ra sau khi gây dựng lại Nguyên Tiên Giới, quả thật là đã thay đổi rất nhiều.

 
“Ngươi thật sự là Đại chủ quan của Gia Vương đạo trường, đứng đầu của nơi này sao?”
 
“Chính xác! ”
 
“Ngươi đúng là rất được việc đó!”
 
Quý Thương không rõ tại sao lại muốn dùng truyền âm, nhưng mà nếu là yêu cầu của Khương Thành thì đương nhiên hắn sẽ phối hợp.

 
“Ngươi thật sự là Khương Thành sao? Là người đứng đầu của Băng Giới? Ngươi lại có thể còn sống? Lại có thể chưa chết? Làm sao ngươi vẫn còn là Đế Cảnh bát trọng…”
 
Thành Ca không nhịn được cắt đứt lời hắn: “Ngươi đang chơi đặt mười vạn câu hỏi vì sao hả? Bớt nói nhảm lại đi, ta muốn vào đạo trường!”
 
Quý Thương sững sờ.

 
Vào đạo trường?
 
Nghe giọng điệu này của hắn, cảm thấy thế này chính là muốn mình phối hợp ăn gian với hắn sao?
 
Chẳng trách sao ngươi lại muốn dùng truyền âm.


 
Không phải chứ!
 
“Không phải ngươi đã nhận được sự công nhận của căn nguyên băng sao, dựa vào thiên phú của ngươi không thể trực tiếp đánh giá được hả?”
 
Thành Ca tức giận nói: “Nếu ta có thể thi qua được một cách bình thường thì còn phải tìm ngươi nữa à? Trực tiếp ra sân làm màu không phải xong việc rồi sao?”
 
Quý Thương vô cùng kinh ngạc: “Làm sao có thể chứ, chẳng lẽ thiên phú của ngươi không tốt?”
 
Thế nhưng mà hắn nhỡ rất rõ ràng.

 
Năm đó tiểu tử này vượt cấp khiêu chiến, cũng đã vượt qua ranh giới rồi.

 
Trước khi gặp được Thu Vũ Tuyền, trong suy nghĩ của hắn thì người có thiên phú cao nhất chính là Khương Thành.

 
“Không phải là chuyện thiên phú, là cái Thiên Tâm kia, ta không có bất cứ Thiên Tâm nào.


 
“Hả? Hả hả?”
 
Quý Thương nảy sinh ra một nhận thức mới.

 
“Lại còn có người không tồn tại Thiên Tâm sao? Vậy làm sao ngươi được giới thiệu đến Gia Vương đạo trường chứ?”
 
“Ta giết chết một Tiên quan, lấy được ba món đồ Ngọc Bút, Ngọc Bản và Ngọc Hốt của hắn.


 
Đang đứng ở ngay trước mặt Đại chủ quan của Gia Vương đạo trường, Thành Ca vô cùng thành thật nói ra sự thật, nhân tiện đưa ra yêu cầu của mình.

 
“Được rồi đây đều là việc râu ria không đáng kể, quan trọng là lần đánh giá Thiên Tâm tiếp theo, ta không thể nào thất bại được!”
 
“Cái gì?”
 
Cho dù là đã một Chí Tôn cao quý, Quý Thương vẫn bị làm cho sợ đến mức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng ngay tại chỗ.

 
Mẹ nó, ngươi vừa mới nói cái gì?
 
Ngươi giết chết một Tiên quan?
 
Ngươi lại có thể giết chết một Tiên quan của Thiên Cung?
 
Ngươi bị điên rồi sao?
 
Cái này mà coi như là chuyện râu ria không đáng kể sao?
 
Bản thân mình phải biết ngay rằng, người này vừa vào trường một cái là sẽ ngay lập tức không ngừng khiêu chiến giới hạn chịu đựng của mình.

 
Bất kể năm đó có bước lên băng thang của Băng Nguyên cốc, hay là giết chết Minh Quyết Thiên Tôn, giết chết Xích Âm Cung Tôn Giả, giết chết một đống Thiên Tôn!

 
Cũng chưa có chuyện gì mà hắn không dám làm.

 
“Điên rồi! Cái tên điên nhà ngươi!”
 
“Được rồi được rồi, đừng có khách sáo mà khen ta nữa, nhanh chóng nghĩ cách cho ta chuẩn bị vào đạo trường đi.


 
Nghĩ cái đầu của ngươi!
 
Quý Thương có chút hối hận vì đã gặp và quen biết Thành Ca rồi.

 
Ở quá gần với tên điên này, không chừng ngày nào đó kẻ thù của hắn sẽ xem mình là đồng lõa với hắn mà giết chết mình.

 
Sớm biết như vậy thì chính mình cũng không nên ra trường chỉ vì cái tin tức về tuyệt thế thiên tài.

 
Cứ trốn tránh mãi không phải tốt hay sao?
 
Đáng tiếc là lần ngay trước mắt này, hắn không chạy thoát được rồi.

 
Năm đó quan hệ của hắn và Khương Thành lúc mới bắt đầu cũng không hề tốt, thậm chí còn là kẻ thù của nhau.

 
Sau khi gia nhập vào Băng Nguyên cốc giới, chẳng biết tại sao lại tôn Khương Thành lên làm Băng Chủ, trở thành thuộc hạ của hắn.

 
Hai người chưa bao giờ từng làm việc chung với nhau, cũng chẳng nói đến cái tình cảm bạn bè gì cả.

 
Nhưng trong trận chiến cuối cùng ấy Thành Ca đã trực tiếp làm cho tam giới Âm, Dương, Hỏa phải nằm xuống, ân tình này thì hắn nợ Thành Ca.

 
Hơn nữa, đến bây giờ hắn vẫn còn là Chí Tôn chủ yếu tu luyện hệ băng.

 
Thử nghĩ xem bản thân mình đang đối mặt với Băng thần trong tương lai…
 
Lỡ đâu tương lai người này thật sự có thể trở thành chúa tể của căn nguyên băng, đến lúc đó gây khó khăn cho mình, thu hồi căn nguyên của mình, vậy thì muốn khóc cũng không khóc nổi rồi.

 
“Đến cả Thiên Tâm mà ngươi cũng không có, bảo ta phải cách gì chứ?”
 
Mặc dù bọn họ là những cao thủ như thế, nhưng trong lòng cũng không để ý đến chuyện Thiên Tâm.

 
Nhưng thứ này không có cấp bậc nhất định thì cũng không thể được.

 
Đối với lòng trung thành với Thiên Đạo, nó chính là “giấy thông hành” của Thiên cung.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui