Khương Thành nhìn từ trên xuống dưới chiếc đạo khí nhị giai kia của nàng, không ngừng thở dài.
“Ngươi nói xem, ngày tốt của ngươi nhưng lại chạy tới đây đối đầu với ta.
”
“Sao phải khổ như vậy?”
Ý của hắn là, ngươi vốn là Tiên Mẫu cao cao tại thượng, lẫm liệt bất khả xâm phạm.
Muốn chơi luân hồi chuyển thế gì vậy, hết sức rồi sao?
Hắn còn cố tình hứng thú véo khuôn mặt mềm trắng nõn của Thu Vũ Tuyền.
“Bây giờ như thế này có phải mất mặt hơn không?”
Người Thu Vũ Tuyền bị phong tiên lực, thần hồn cũng bị trấn áp, vốn dĩ không thể phản kháng được.
Chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ như muốn phát hỏa, trừng mắt nhìn Khương Thành.
“Tặc tử, ngươi muốn giết cứ giết, sao phải hạ nhục người khác?”
“Sau này ta có luân hồi đời đời kiếp kiếp, cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Thành Ca vui vẻ, tiếp tục cuộc đối thoại vốn không cùng tần số với nàng.
“Ồ, vẫn còn muốn luân hồi lần nữa ư? Vẫn chưa hết hy vọng sao?”
“Ta đã nói ngươi đừng giả vờ phẫn nộ nữa rồi mà, diễn kịch không mệt ư?”
“Trực tiếp nhận thua, ta sẽ cho ngươi thể diện.
”
Hắn vỗ vỗ gương mặt Thu Vũ Tuyền, tít mắt cười nhạo, nói: “Chúng ta đều là nhân tình cũ, ngươi giả vờ không quen biết như vậy, ta sẽ cảm thấy rất mất mát.
”
Hắn cũng chỉ là hơi khoa trương một chút, dù sao hắn thật sự quen biết Tiên Mẫu đã lâu rồi.
“Ô…”
Hắn vừa nói vậy, tất cả tiên nhân cách đó không xa đều bỗng nhiên bừng tỉnh kêu lên.
Ban đầu bọn họ còn muốn lên trên giúp Thu Vũ Tuyền.
Nghe ý tứ này, vậy trước kia hai người có tư tình sao?
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Thu Vũ Tuyền đều có ý tứ sâu xa.
Một vài nam tử trẻ tuổi ái mộ Thu Vũ Tuyền nhiều năm trông bộ dạng lại càng tan nát cõi lòng.
Thu Vũ Tuyền sắp tức điên rồi.
Người này không những “giết chết” Thu Bà thân thiết nhất với mình, mà còn làm nhục mình, cuối cùng còn vấy bẩn danh tiết của mình!
“Ai là tình nhân cũ với ngươi chứ?”
“Ngươi là tên tặc tử bỉ ổi, vô liêm sỉ! ”
Thành Ca cũng mất hứng rồi.
Tiên Mẫu này rõ ràng muốn giết mình, mà vẫn cứ giả vờ không quen biết, cũng không chịu chính miệng “nhận thua”, làm hắn cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì.
Thôi đi.
Tiễn nàng luân hồi lần nữa được rồi.
“Lần sau chuyển thế nhớ tu luyện lợi hại một chút rồi đến tìm ta, ta đặt kỳ vọng rất lớn vào ngươi.
”
Hy vọng sau này ngươi thực sự có thể giết chết ta vài lần.
Nói xong, hắn định tiêu diệt nữ nhân này tại chỗ.
Mà lúc này, Thu Bà ở phía xa vừa tỉnh lại.
Vừa nghe đứa nhỏ này bất kính với Khương hiền giả, lại thấy Khương hiền giả muốn giết nàng, sợ tới mức lo lắng không yên, vội vàng chạy lại đây.
“Khương hiền giả tha mạng!”
“Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đều là ta không dạy dỗ tốt…”
“Ngươi tha cho nàng một mạng đi! ”
Nàng vội vàng bay tới vừa dập đầu lạy, vừa xin tha thứ.
Thành Ca đỡ nàng lên, lúc này mới thuận tay giải trừ phong ấn của Thu Vũ Tuyền.
Mà vẻ mặt Thu Vũ Tuyền bên kia cực kỳ phấn khích.
“Bà Bà, ngươi vẫn chưa chết?”
“Dĩ nhiên là chưa, đứa nhỏ này sao cứ luôn bất kính với Khương hiền giả như vậy?”
“Trước kia ngươi không như vậy, lần này sao lại xảy ra chuyện chứ?”
Thu Bà giả vờ tức giận, trên thực tế chỉ muốn bảo vệ nàng.
Cho dù khảo thí của Thu Vũ Tuyền khiến nàng rất thất vọng, nhưng sống cùng nàng nhiều năm như vậy, tốt xấu cũng có tình cảm sâu đậm.
Khương hiền giả?
Cuối cùng Thu Vũ Tuyền cũng khôi phục được một chút lý trí.
Nàng không hiểu sao có cảm giác cái tên này có chút quen thuộc.
Trong giây lát, nàng nhớ lại một chút.
Sau đó nói với vẻ mặt khó tin: “Hắn chính là Khương hiền giả mà trước kia ngươi từng nói với ta sao?”
Thu Bà vui mừng, gật đầu, lại vỗ nhẹ nàng, tỏ vẻ không hài lòng nói: “Không biết lớn nhỏ, Khương hiền giả chính là tiền bối của ngươi, còn không mau hành lễ với hắn?”
Cái gì?
Hành lễ?
Hành lễ với cái người vừa mới làm nhục mình, còn làm vấy bẩn danh tiết của mình sao?
Đùa cái gì vậy?
“Ta từ chối!”
Thành Ca cười tủm tỉm nhìn nàng, trong mắt hắn đây là “Tiên Mẫu” hành lễ với mình.
Nếu thật sự khom lưng quỳ gối, vậy có thể coi như là chuyện vui lớn rồi.
“Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, ngươi bây giờ là hậu bối của ta, không thể nói không hành lễ được đúng không?”
Thu Vũ Tuyền giận dữ: “Ngươi tính là tiền bối gì chứ, chỉ là một đăng đồ tử bì ổi vô liêm sỉ, ta khinh!”
Hai người lại bắt đầu oán giận lẫn nhau.
Thu Bà vội vàng quát: “Đứa nhỏ này, sao ngươi lại làm vậy?”
Lần này nàng thật sự hơi nổi nóng, ngươi không lễ phép với người khác cũng không sao, sao có thể cũng vô lễ với Khương hiền giả như vậy?
Nàng giơ tay muốn cho Thu Vũ Tuyền một cái “tình yêu của Bà Bà”.
Mà sau đó đã bùng phát đến cực điểm.
Nàng chưa kịp đánh xuống đã bùng nổ ngay tại chỗ.
“Được, được!”
“Hắn vừa ra đây, ngươi đã quên ta!”
“Trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ hướng về hắn!”
Nàng phẫn nộ, tủi thân mà khóc, biến thành cầu vồng, bay về phía bên trong đại điện sau tế đàn.
Thành Ca đứng tại chỗ, khóe miệng giật giật.
“Tiên Mẫu” này diễn đến mức chính mình cũng không thể phân biệt được thật giả.
Giờ mới là vào vở kịch sao?
Hay là không mang theo ký ức lúc trước?
Mà Thu Bà lại cuống quýt xin lỗi: “Đại hiền giả thứ tội, đứa nhỏ này là ta không biết dạy bảo, không có phép tắc! ”
“Không sao, không sao!”
Thành Ca vẩy tay áo, muốn làm Tiên Mẫu hành lễ với mình vốn dĩ không khả thi.
“Ta cũng không so đo lễ tiết gì cả, ngươi cũng không cần ép nàng nữa.
”
“Tiên Mẫu” cũng chẳng phải lương thiện gì.
Ngộ nhỡ ngươi khiến nàng sốt ruột, sau khi nàng khôi phục hình dáng Tiên Mẫu sẽ tiêu diệt ngươi.
Ngươi cũng không phải Ca, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi sinh.
Thu Bà cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ những thứ kỳ quái.
“Ôi, đại hiền giả vẫn khoan dung độ lượng giống như trước như đây…”
“Được rồi, những năm này đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại xuất hiện ở đây, còn những người Huyền tộc khác thì sao?”
Nghe hắn như vậy, hốc mắt Thu Bà lại đỏ lên, dường như rốt cuộc cũng tìm được người có thể làm chủ cho mình.
Vội vàng nói hết những biến đổi của Huyền tộc mấy năm nay.
Sau khi nghe xong, Thành Ca cũng ngậm ngùi lắc đầu.
Kẻ đầu têu tất cả chính là Tiên Mẫu!
Nếu không phải nàng gửi 10 chiếc “chí bảo” nghịch thiên phá vỡ cân bằng đi, Thập Thiên Đế gì đó cũng sẽ không xuất hiện, Nguyên Tiên giới lại càng không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Chỉ là không biết cố nhân khác của mình ra sao rồi.
Thu Bà cũng không còn tâm trí chủ trì khảo thí gì nữa, hai người cùng về đến hậu điện.
Thu Vũ Tuyền vẫn còn đang giận dỗi, Thu Bà thấy Khương hiền giả cũng không trách tội chút nào, đi tới vỗ về, khuyên bảo nha đầu này vài câu.
Nhìn thấy Thành Ca cũng ở bên cạnh, sắc mặt muội tử này hiển nhiên là không vui.
Chẳng qua là đang có mặt Thu Bà, cũng không dám nói gì.
“Đúng rồi, muốn ra bên ngoài, chỉ có thể thông qua cái Thiên Tâm khảo thí kia sao?”
Thu Bà nghe vậy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đây đều quy tắc Thiên cung mượn danh nghĩa Thiên Đạo tạo ra, đại hiền giả định ra ngoài sao?”
“Đương nhiên rồi.
”
Thành Ca hiển nhiên sẽ không mãi ở một nơi nhỏ bé như này.
“Nhưng mà ta không có Thiên Tâm gì đó đáng nói, chỉ có thể nghĩ cách khác.
”
Hắn nói như vậy, Thu Vũ Tuyền phản ứng lại ngay lập tức.
“Ha, ta biết rồi!”
“Vốn dĩ tiên trận kia thực sự không hỏng, Thiên Tâm của ngươi hóa ra lại kém đến vậy.
”
Nhìn vẻ mặt ra vẻ khinh bỉ của nàng giống như cuối cùng cũng thắng được Khương Thành một lần.
Đó gọi là đắc ý.
Thu Bà đang muốn mắng nàng nói năng lung tung, Thành Ca lại cười tít mắt ngăn nàng lại.
Hắn phát hiện, muội tử này không giống với phong cách của Tiên Mẫu, hơn nữa dường như thực sự không biết mình.
Chẳng lẽ Tiên Mẫu chuyển thế không mang theo ký ức? To gan như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...