Đến lúc này, không ai ở dưới đài dám khinh thường Khương Thành nữa.
Càng không phải nói đến việc chê cười hắn.
Dù sao thiên phú mà hắn vừa mới thể hiện thực sự khiến người khác kinh ngạc.
“Thiên Tâm của người này là phẩm giai gì vậy?”
“Ta đoán rất có thể là tiên phẩm!”
“Ta cũng cảm thấy chắc hẳn cũng không thua kém Thu Vũ Tuyền!”
“Tiên phẩm đâu có dễ dàng xuất hiện như vậy chứ?”
“Đây là ngươi không hiểu rồi, nhìn phản ứng của Thu Bà là biết ngay.”
“Đúng, Thu Bà đã chủ trì nhiều lần khảo thí như vậy, nhất định có thể sớm nhìn ra điểm gì đó.”
“Thu Vũ Tuyền khảo thí xong, phản ứng của Thu Bà bình thản.
Nhưng người này vừa lên đài, Thu Bà lại như ma nhập, đủ thấy người này được nàng để ý hơn.”
“Đạo lý này quá chính xác.”
Nghe được những lời bàn tán của bọn họ, Thu Vũ Tuyền hơi bực bội.
Lòng dạ nàng cũng không phải hẹp hòi, có thể chấp nhận người khác mạnh hơn mình.
Nhưng lúc này, để “đoạt lại sự quan tâm và sủng ái của Bà Bà”, nàng âm thầm cầu nguyện thành tích khảo thí Thiên Tâm của Thành Ca tệ hại đến hiếm thấy.
Có lẽ lời cầu nguyện của nàng linh ứng, sau khi Khương Chưởng môn tiến vào khảo thí Thiên Tâm, đừng nói đến kim quang, ngay cả một vòng thanh quang cũng không thể sáng lên.
Tiên trận khảo thí yên lặng, không có một phản ứng nào.
Điều này cũng là dĩ nhiên.
Mặc dù người của Bạch Huyền tộc thờ phụng Thần Huyền tộc, để tiếp tục tu luyện cũng sẽ ký thác Đạo Tâm lên trên Thiên Đạo.
Chỉ có Khương Thành là ngoại lệ.
Tuy hắn có được Đạo Tâm, nhưng Đạo Tâm của hắn đã ký thác ở trên ngộ đạo Tiên Thụ, không liên quan gì đến Thiên Đạo.
Hắn có thể có chút thành kính nào được chứ.
Tiên trận khảo thí này móc nối với Thiên Đạo, thậm chí còn không thể khảo thí được sự tồn tại Đạo Tâm của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây vốn đang kỳ vọng rất lớn đều im lặng.
Nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Như thế này là sao?
Tiên trận khảo thí không có phản ứng gì?
Cũng có nghĩa là Thiên Tâm của người này còn chưa đạt đến cấp thấp nhất?
Liệu có phải hắn không có Đạo Tâm không?
Không phải đâu...
Vậy hắn làm thế nào tu luyện đến mức này?
Thu Vũ Tuyền vui mừng khôn xiết!
Ha ha, thiên phú của người này cao tới đâu vậy?
Thiên Tâm của hắn là 0!
Rõ ràng là số 0 - Chao ôi!
Lúc này Bà Bà sẽ vô cùng thất vọng về hắn, sau đó ánh mắt sẽ lại nhìn về phía mình nhỉ?
Nếu không phải giữ hình tượng, nàng đã chê cười hắn ngay tại chỗ này rồi.
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng Thu Bà hét ầm ĩ.
“Tiên trận khảo thí hỏng rồi!”
“Đây là tiên trận có vấn đề!”
Nàng ngoài mặt hô hoán như vậy, trong lòng lại biết tiên trận không sao cả.
Mà kết quả này càng khiến nàng vừa mừng vừa sùng bái.
Không hổ là đại hiền giả!
Lão nhân gia hắn rõ ràng đạt đến trình độ sùng bái cao nhất với Thần Huyền tộc, thanh quang của tiên trận cũng không phát sáng!
Uổng công mình trước kia luôn cảm thấy đã đủ thành kính với Thần điện, bây giờ so sánh với hắn mới thấy mặc cảm!
Nhưng nàng không thể để lộ “sự thật” này ngay tại trận.
Nếu không Khương hiền giả ngay lập tức sẽ trở thành ngoại tộc lớn nhất, sau đó Thiên Cung lại nhắm vào hắn.
Cho nên nàng mới vội vàng bịa ra cớ tiên trận bị hỏng.
Những người khác vừa nghe xong cái cớ này cũng tin ngay.
Dù sao khảo thí nhiều lần như vậy, vẫn chưa từng có người gặp phải tình huống thanh quang không sáng lên.
Mà uy danh của Thu Bà cực cao, lời nói của nàng rất có trọng lượng.
Sau đó mọi người dần dần hiểu ra.
“Hóa ra là tiên trận hỏng à?”
“Đã bảo rồi mà, nguời có thiên phú cao như vậy, làm sao lại không có Đạo Tâm.”
“Đáng tiếc, vẫn chưa thể đánh giá cấp Thiên Tâm của người này.”
“Không sao, sau khi sửa xong tiên trận có thể khảo thí lại rồi.”
“Người này không che giấu được đâu!”
Nghe mọi người bàn tán, lại nhìn thấy ánh mắt thân mật “như nhặt được bảo vật” kia của Bà Bà, tâm trạng Thu Vũ Tuyền sụp đổ.
Nàng không tin tiên trận bị hỏng.
Hơn nữa dù hỏng rồi, cũng không có nghĩa là người này mạnh hơn mình chứ?
Dựa vào cái gì?
Hắn là một người xa lạ thì dựa vào cái gì có thể cướp đi sự yêu mến của Bà Bà đối với mình?
Nàng vội vàng chạy đến, kéo tay Thu Bà lần nữa: “Bà Bà, ngươi có nhìn lầm không vậy, ta thấy tiên trận kia không sao cả…”
Lời nói còn chưa dứt, Khương Thành đi ra.
Thu Bà lại gạt tay nàng, vẻ mặt đón tiếp nồng nhiệt.
Quỳ xuống “phịch” một tiếng trước mặt tất cả mọi người.
“Đại...!hiền...!giả...”
Giọng nàng cũng đang phát run, hai hàng nước mắt vô thức chảy xuống.
Cảnh này khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Mà Thu Vũ Tuyền sở dĩ vẫn còn đang ghen tỵ, lại càng nghi ngờ nhân sinh.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Thu Bà đức cao vọng trọng nhất mảnh đất bị ruồng bỏ này bỗng nhiên quỳ gối trước mặt một thanh niên như vậy?
Nàng cũng là nhìn trúng cái thiên phú tuyệt hảo của “vãn bối” này rồi.
Không đáng được đại lễ chứ?
Khương Thành nhìn thấy Ấn Ký Bạch Huyền tộc trên trán nàng, vì vậy cũng đã biết rõ thân phận của nàng.
Vốn dĩ lần khảo thí cuối cùng này không đạt, hắn vẫn còn hơi bực bội.
Lúc này cũng vội nghiêm mặt, đỡ Thu Bà đứng lên.
“Không ngờ, vừa ra đến đây lại gặp cố nhân, không tệ không tệ.”
Nhìn thấy Khương hiền giả quen thuộc, Thu Bà nhớ lại Huyền giới năm đó.
Nàng giống như đứa trẻ đã chịu đựng vô số khổ sở cuối cùng cũng gặp được phụ mẫu, vội òa khóc.
“Đại hiền giả, hóa ra ngươi vẫn còn…”
“Tốt quá rồi...!Mấy năm nay...!Ta...!Ta…”
Vì quá xúc động, nàng ngất ngay tại chỗ.
Lúc này, mọi người ở đây nhất thời luống cuống.
Thành Ca cũng không ngờ “fan girl” của mình năm đó, sau khi nhìn thấy mình, sẽ có phản ứng mạnh như vậy.
“Không!”
Thu Vũ Tuyền kích động, nàng tưởng rằng Thu Bà chết rồi, hơn nữa lại bị Thành Ca âm thầm sát hại.
Quá căm hận, nàng chém một nhát kiếm về phía Khương Thành.
Thành Ca đang định giúp Thu Bà hồi phục lại, thì kiếm quang hướng thẳng mặt hắn mà lao đến.
Mặc dù muốn chết, nhưng hắn sẽ không tự sát.
Vì vậy hắn bay lên trên không, búng tay, đẩy thanh kiếm kia đi.
“Đều tại ngươi!”
“Chính là ngươi hại chết Bà Bà!”
Hốc mắt Thu Vũ Tuyền đỏ lên, không chịu buông kiếm.
Mỹ nhân như hoa đào gặp mưa, chỉ là trong mắt ngoài bi thương còn có hận.
Nàng cho rằng Khương Thành vừa mới ra tay ám toán Thu Bà.
Trong lòng chỉ có thể nghĩ đến bi thương và phẫn nộ.
Mà Thành Ca lại xem nàng như Tiên Mẫu chuyển thế.
Năm đó Mâu Vũ chuyển thế còn có thể giữ lại ký ức, huống chi Tiên Mẫu, phải không?
Cho nên nữ nhân này chắc chắn biết mình, cũng kìm nén không được mà muốn giết mình, chẳng qua là đang diễn kịch mà thôi.
Sau đó, hắn vừa thuận tay chặn lại, vừa thích thú nhếch khóe miệng: “Diễn tiếp đi, phía sau còn có cái gì vậy?”
“Tâm trạng ta đang tốt, có thể phối hợp với kịch bản của ngươi.”
Giết người rồi còn cao ngạo, cợt nhả như vậy sao?
Lồng ngực của Thu Vũ Tuyền sắp nổ tung.
“Thu Bà đã chết rồi, ngươi còn nói tâm trạng tốt cái gì, quả nhiên chính là ngươi đến ám sát người!”
“Ta giết ngươi!”
Khương Thành thất vọng lắc đầu, thuận tay đẩy nàng một lần nữa.
“Thực lực chuyển thế này của ngươi quá yếu rồi.”
“Sao vẫn còn chưa thể hiện vậy?”
“Chỉ dựa vào cái này mà ngươi vẫn muốn giết ta sao?”
Nói xong, một tay hắn phong ấn tiên lực của Thu Vũ Tuyền, lúc này mới thản nhiên đạp không đi tới trước mặt nàng, tháo kiếm của nàng xuống.
“Chậc chậc, sao lại không dùng Vô Đạo Kiếm vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...