“Các hạ chính là bằng hữu của sư muội ta, tại hạ là Tần Phong, trước khi sư tôn nhà ta chưa xuất quan, tất cả việc trong trang đều do ta làm chủ.
”
Tần Phong cười nhạt một tiếng, hắn ta nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, sau đó tiếp tục nói: “Không biết các hạ và sư muội ta quen biết thề nào?”
Người này, có địch ý đối với mình.
Sở Cuồng Nhân phát giác Tần Phong dị dạng, khóe miệng hơi cong lên.
Hắn vẫn không nói gì, bên cạnh Tuyết Cầm Tâm đã không nhịn được nói trước: “Sư huynh, chuyện ta và Sở đạo hữu quen biết, không cần nói cho ngươi biết đi, đây là chuyện giữa ta và Sở đạo hữu.
”
Nếu nói cho Tần Phong biết chuyện mình gặp nạn, chẳng phải cũng giống như nói cho mẫu thân mình biết sao.
Đến lúc đó, mình khó tránh một trận giáo huấn.
“Sư muội, kinh nghiệm sống của ngươi chưa nhiều, nhân tâm hiểm ác, không thể không đề phòng a, sư huynh làm vậy cũng vì tốt cho ngươi thôi.
” Tần Phong nói.
Lời này của hắn ta, chỉ thiếu điều không nói thẳng Sở Cuồng Nhân là người xấu.
Tuyết Cầm Tâm khó thở, “Sư huynh, ngươi có ý gì, ta không phải tiểu hài tử, không cần ngươi quan tâm mù quáng.
”
“Cầm Tâm cô nương, ngươi vẫn nên nghe theo sư huynh ngươi đi, nhân tâm hiểm ác, hơn nữa người này giấu đầu lộ đuôi, ngay cả khuôn mặt thật cũng không nguyện ý hiện ra, nhất định có mờ ám.
” Nguyên Hư cũng cười lạnh một tiếng.
Sau đó, bóng hắn ta người lóe lên, muốn đánh nát linh quang trên mặt Sở Cuồng Nhân.
“Làm càn!”
Nguyên Hư còn chưa tới gần, Lam Vũ sau lưng Sở Cuồng Nhân đã xuất thủ trước, trực tiếp đánh ra một quyền.
Bây giờ Lam Vũ đạt được truyền thừa của cường giả chí cường tộc Vũ Nhân, tu vi cao cường đã đạt đến Thiên Đạo Chủ, cộng thêm Quang Minh Chiến Tiên Thể, so với tiên chủng Vương giả cũng không yếu hơn.
Mà Nguyên Hư, chỉ là tiên chủng cự bá mà thôi.
Quyền chỉ đánh ra, hư không chấn động, Nguyên Hư trực tiếp lùi lại mấy chục trượng, kình khí cũng tách ra linh quang trên mặt Lam Vũ, một gương mặt thanh lãnh, tuyệt đẹp lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn thấy vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Tuyết Cầm Tâm cũng hiện ra một vệt kinh diễm, trong lòng lập tức có chút ghen ghét.
Thì ra bên cạnh Sở đạo hữu đã có tuyệt sắc như vậy làm bạn.
Mà bị Nguyên Hư bị một quyền đánh bay lại kinh nghi bất định nhìn Lam Vũ, mặc dù kinh diễm mỹ mạo của đối phương, nhưng lại càng khiếp sợ thực lực của đối phương hơn.
Phải biết, hắn ta là tiên chủng cự bá, hơn nữa trong tiên chủng cự bá, uyệt đối là đứng đầu, nói là một trong mấy người gần với tiên chủng Vương giả nhất cũng không sai.
Nhưng như vậy, vẫn bị một quyền của Lam Vũ đánh lui.
Tiên chủng cự bá?
Chẳng lẽ, còn là tiên chủng Vương giả? !
Nghĩ đến thực lực của đối phương không đơn giản, Nguyên Hư cũng không dám mạo phạm, đứng tại chỗ, không ra tay nữa.
Tần Phong cũng ngạc nhiên không thôi, trịnh trọng quan sát Sở Cuồng Nhân trước mặt, “Còn không biết tục danh của các hạ?”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, “Đây là các ngươi muốn hỏi tục danh trước khi động thủ sao?”
Trong lời nói của hắn ẩn chứa ý cười nhạo rất rõ ràng.
Lúc nói chuyện, hắn cũng tán linh quang trên mặt đi, một khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân xuất hiện, khiến mọi người ở đây trở nên thất thần.
Hắn nhìn về phía Tuyết Cầm Tâm nói: “Tuyết cô nương, ở bên ngoài ta có mấy phần hư danh, cho nên vẫn luôn dùng linh quang che mặt, vừa rồi gặp ngươi quên chưa giải trừ linh quang, đúng là ta không phải, xin lỗi.
”
Tuyết Cầm Tâm vội vàng lắc đầu, “Không sao.
”
Trong đám người.
Một tên tiên chủng gắt gao nhìn Sở Cuồng Nhân, đồng tử dần trở nên run rẩy, nói : “Hắn, hắn là Sở Cuồng Nhân! !”
Có người nhận ra Sở Cuồng Nhân.
Trong nháy mắt, mọi người vô cùng xôn xao.
Phải biết, bây giờ trong Tiên giới, danh tiếng của Sở Cuồng Nhân như mặt trời giữa trưa, không người có thể so sánh.
Đối với phần lớn tu sĩ, thậm chí là tiên chủng mà nói, nhân vật như Sở Cuồng Nhân giống như thần linh cao không thể chạm.
Nhưng bây giờ, vị thần này lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Sở Cuồng Nhân, lại, lại là ngươi! !”
Nguyên Hư cũng khiếp sợ không gì sánh nổi, lúc trước hắn ta cực lực hạ thấp Sở Cuồng Nhân, nhưng người có tên, cây có bóng, danh khí của Sở Cuồng Nhân rất cao, đủ chứng minh thực lực của hắn ta không tầm thường.
Vừa rồi, hắn ta lại muốn động thủ với nhân vật như vậy?
Trời ạ.
Vừa rồi hắn ta chán sống rồi sao? !
“Chính là tại hạ, các hạ có gì hoài nghi sao?”
Sở Cuồng Nhân giương mắt nhìn thoáng qua Nguyên Hư, chỉ một cái nhìn đã khiến đối phương có cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy!
Khủng bố! ! !
Thân hình Nguyên Hư run rẩy, hai chân không nhịn được mềm nhũn, sau đó trực tiếp co quắp ngã xuống đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hắn ta, lại hoảng sợ đến mềm nhũn! !
Tình cảnh này, khiến mặt mũi đám tiên chủng còn lại tràn đầy hoảng sợ.
Móa nó!
Như vậy cũng quá kinh khủng đi!
Một ánh mắt đã khiến một vị tiên chủng cự bá hoảng sợ thành dáng vẻ này.
Hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau!
Ực ực.
.
.
Tần Phong cũng không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt, khiếp sợ không gì sánh nổi nói: “Thì ra là Sở đạo hữu ở trước mặt, thất, thất lễ.
”
Hắn ta đã không dám biểu lộ bất cứ địch ý nào.
Người trước mắt này, chính là người có thể nghịch thiên phạt tiên a!
Liên tiếp đắc tội Thánh thành, Thần Hỏa Minh Giáo, Kim Sơn tự, thậm chí là chủng tộc Thần Thú ở Ngô Đồng Sơn!
Hành động của hắn rất điên cuồng, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Mặc dù Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang có Cầm Quan tọa trấn, nhưng nội tình, lại không bằng mấy thế lực phía trước.
Nói cách khác, nếu hắn ta dám nói nhiều lời không nên nói, đối phương không cao hứng, một kiếm chặt hắn ta cũng có thể đó.
Dù sao cũng đắc tội một đống đạo thống Tiên cấp rồi, lại đắc tội một cái Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang có là gì chứ?
Nghĩ đến đây, bắp chân hắn ta không khỏi nhũn ra, suýt chút nữa cũng như Nguyên Hư, hoảng sợ đến ngã xuống.
“Sở đạo hữu, chúng ta không cần để ý tới bọn họ, ngươi vừa tới Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang chúng ta, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một vòng.
”
Tuyết Cầm Tâm nói.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, “Vậy thì làm phiền.
”
Đợi mấy người Sở Cuồng Nhân rời đi, mấy người Tần Phong, Nguyên Hư vẫn còn sững sờ tại chỗ, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
“Không ngờ lại là nhân vật bực này!”
“Đúng vậy, không nghĩ tới Sở Cuồng Nhân nghịch thiên phạt tiên lại hiện thân tại Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang.
”
“Các ngươi nói xem, có phải người này cũng đến tham gia Cửu Tiêu Yến không, nếu là như vậy, Cửu Tiêu Yến lần này có chuyện đáng xem rồi.
”
“Chậc chậc, khó trách Tuyết cô nương lại kích động như vậy, thì ra bằng hữu của nàng lại là nhân vật như Sở Cuồng Nhân, cảm mến nhân vật cũng bực này cũng không phải chuyện hiếm có.
”
“Ta cũng muốn ôm bắp đùi người này đây.
”
Mấy vị tiên chủng nghị luận ầm ĩ.
Mà Nguyên Hư tê liệt trên mặt đất cũng đã đứng lên, sắc mặt hắn ta có chút âm trầm, mình đường đường là tiên chủng cự bá của Đại Nguyên thần triều lại bị hoảng sợ đến mềm nhũn, nếu chuyện này truyền đi, còn ra thể thống gì? !
Nhưng nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Sở Cuồng Nhân, hắn ta lại có cảm giác kinh hồn táng đảm, người kia, quá đáng sợ.
“Ngay cả đại ca, chỉ sợ cũng không bằng người này, nghe đồn người này có thể trảm tiên chủng Vương giả, đoán chừng là thật.
”
Trong lòng Nguyên Hư vô lực nghĩ.
Nếu là người khác, có lẽ hắn ta còn có suy nghĩ khác, nhưng đối mặt với Sở Cuồng Nhân, hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Tần Phong, chúng ta thua rồi.
”
Nguyên Hư hít sâu một hơi nói.
Vì một Tuyết Cầm Tâm mà đối đầu với Sở Cuồng Nhân, cũng không có lời.
“Không, ta vẫn chưa thua!”
“Chỉ cần ta được Tiên Cầm tán thành trên Cửu Tiêu Yến, sư tôn nhất định sẽ gả sư muội cho ta, Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang này, cuối cùng vẫn là của ta!” Trong mắt Tần Phong dần dần lộ ra vẻ kiên định.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...