Phượng tử hoàng nữ của Ngô Đồng sơn hiện thân, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trong đám người, Sở Cuồng Nhân cũng không nhịn được chăm chú nhìn thêm, dù sao ngoại trừ Tiểu Hồng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phượng Hoàng khác.
Đồng thời cũng dùng Tiểu Ái phân tích một phen.
“Phượng tử Phượng Thượng Vân, hoàng nữ Hoàng Ánh Hồng.”
“Bọn họ chính là Thần Thú, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Thần Thú đó.”
“Chậc chậc, uy thế này quả nhiên không tầm thường.”
Mọi người đang nghị luận.
Mà bên cạnh Sở Cuồng Nhân, lúc Thanh Phong nhìn thấy Phượng Thượng Vân và Hoàng Ánh Hồng, không khỏi kinh ngạc nói: “Là bọn họ.”
“Há, ngươi biết?”
“Biết, nhưng không tính quen thuộc.” Thanh Phong nói, nàng cũng ở Ngô Đồng sơn, đương nhiên từng nhìn thấy phượng tử hoàng nữ của Ngô Đồng sơn.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, không để ý nữa.
Lúc này.
Hai người Phượng Thượng Vân đã chuẩn bị đột phá lực trường tiên nhân kia, nhưng dựa vào lực lượng tiên chủng Vương giả của bọn họ, vẫn không thể làm gì lực trường này, không cách nào tới gần vòng sáng kia nửa bước.
“Ngay cả tiên chủng Vương giả cũng không có cách nào, xem ra chúng ta không được, chỉ có tiên nhân mới có khả năng làm được thôi.”
“Không thể nào, cơ duyên phía trước, lại chỉ có thể nhìn, cái chuyện này thật khó tiếp thu.”
Mọi người có chút khó chịu nói.
Lúc này, Lam Vũ bên cạnh Sở Cuồng Nhân nhìn vòng sáng màu trắng kia, bỗng nhiên nói: “Công tử , ta muốn đi thử một lần.”
Sở Cuồng Nhân trầm ngâm một hồi, “Ngươi có nắm chắc không?”
“Ta cảm giác, người này giống như đang triệu hoán ta, nàng cho ta cảm giác vô cùng thân thiết.” Lam Vũ nói.
“Vậy thì tốt, tuân theo bản tâm của ngươi đi.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.
Hắn cũng bảo Kiếm Quan chuẩn bị sẵn sàng, một khi có thay đổi gì, lập tức phá vỡ lực trường tiên nhân.
Có lẽ lúc nữ tử Vũ Nhân này còn sống, thực lực ở phía trên Kiếm Quan, nhưng dù sao đã chết một kỷ nguyên, lực lượng còn sót lại không cách nào ngăn cản Kiếm Quan.
Lam Vũ đi về phía vòng sáng.
“Một tên Đại Đạo Chủ?”
“Thôi đi, ngay cả tiên chủng Vương giả cũng không có biện pháp nào, một tên Đại Đạo Chủ nho nhỏ, có thể làm ra thành tựu gì?”
“Chỉ sợ còn chưa tới gần đã bị đánh bay ra ngoài rồi.”
Mọi người khịt mũi coi thường.
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến bọn họ trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Lam Vũ bước vào lực trường vô hình kia, lại không bị bài xích, có thể hành động tự nhiên trong lực trường.
“Chuyện gì xảy ra? !”
“Làm sao nàng làm được!”
Mọi người không thể tin được nhìn một màn này, cho dù là phượng tử hoàng nữ cũng không nhịn được đồng tử co lại, nhìn chằm chằm Lam Vũ.
Ngay sau đó, Lam Vũ vượt qua lực trường, đi tới trước mặt vòng sáng, nàng nhìn vòng sáng, giơ tay ấn lên.
Nhất thời, vòng sáng tỏa ra hào quang sáng chói, bao phủ Lam Vũ ở bên trong.
“Tiểu Ái, phân tích trạng thái bây giờ của Lam Vũ, xem có nguy hiểm gì không?”
Sở Cuồng Nhân nói.
“Trong trạng thái phân tích.
.
.
Bây giờ Lam Vũ đang tiếp nhận truyền thừa, không có bất kỳ nguy hiểm gì, xin chủ nhân yên tâm.” Tiểu Ái nói.
“Ừm, như vậy là tốt rồi.”
Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đột nhiên xuất hiện dị trạng khiến đám người vỡ tổ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vòng sáng, suy đoán chuyện gì xảy ra.
Chỉ chốc lát.
Vòng sáng dần dần hóa thành vô số ánh sáng tán đi.
Một bóng người hiện lên.
Chính là Lam Vũ.
Lúc này toàn thân nàng bao phủ ánh sáng màu trắng, vô số đạo văn huyền diệu ngang dọc xen lẫn, khiến nàng trở nên vô cùng thần thánh.
“Chuyện gì xảy ra? Thân thể vị tiên nhân kia đâu?”
“Khí tức của nàng, đã thay đổi rất lớn, chẳng lẽ do vị tiên nhân kia làm, cơ duyên này, bị kẻ ngoại lai này chiếm?”
“Đáng chết.”
Mọi người nhìn Lam Vũ, trong mắt mang theo ghen ghét.
Có người, đã lấy ra binh khí.
Nếu bọn họ không có cách nào trực tiếp vào bên trong lấy được cơ duyên của tiên nhân, như vậy chỉ có thể hạ thủ trên người Lam Vũ mà thôi.
“Tiên nhân biến mất, hơn nữa khí tức của kẻ ngoại lai khí này lại thay đổi lớn như vậy, nhất định nàng đã lấy được cơ duyên, hừ, chỉ là một kẻ ngoại lai cũng xứng đạt được cơ duyên như vậy? Tuyệt đối không cho phép!”
“Không sai, bắt nàng giao cơ duyên ra.”
Nương theo thân thể nữ tử Vũ Nhân kia biến mất, cỗ lực trường vô hình cũng theo đó tán loạn, không ít người để mắt tới Lam Vũ.
Có một vài tu sĩ đã trực tiếp xuất thủ.
Một bóng người bay về phía Lam Vũ, đưa tay chộp về phía nàng.
“Làm càn!”
Một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy một cỗ lực lượng vô cùng cuồng bạo bạo phát, tu sĩ xuất thủ lập tức bị oanh thành một đoàn sương máu nổ tung tại chỗ.
Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi đến bên cạnh Lam Vũ, thân thể thon dài thẳng tắp giống như bích chướng không thể vượt qua, không thể phá vỡ.
“Có ta ở đây, ai dám đụng đến nàng? !”
Giọng nói băng lãnh của Sở Cuồng Nhân đảo qua toàn trường, một số tu sĩ biến sắc, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra kiêng kị.
Vừa rồi đối phương ra một chiêu đánh bại Đao Vương, cảnh tượng đó vẫn còn mới mẻ trong kí ức của tất cả mọi người, không có mấy người dám đi trêu chọc.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Ví dụ phượng tử của Ngô Đồng sơn.
Đối mặt với cơ duyên của kỷ nguyên trước, hắn ta không có khả năng bỏ lỡ, cho dù ngăn cản trước mặt chính là Sở Cuồng Nhân, hắn ta cũng muốn tranh đoạt một phen.
“Để ta gặp thực lực của tiên chủng Vương giả Nhân tộc một lần đi!”
Phượng Thượng Vân nói.
Hắn ta vừa sải bước ra, ngọn lửa trên người cháy hừng hực, sau đó hóa thành một đạo sóng lửa vô cùng dồi dào bao phủ ra.
“Đó là Hoàng Hỏa!”
Mọi người kinh hô, không nhịn được lùi lại một khoảng.
Nhưng Sở Cuồng Nhân là đối tượng bị Hoàng Hỏa nhằm vào lại đứng bất động tại chỗ, mặc cho Hoàng Hỏa cuốn tới, nhưng lúc Hoàng Hỏa rơi lên người hắn, nương theo một đạo hỏa quang màu vàng đỏ lấp lóe, Hoàng Hỏa trên người hắn lấy tư thái càng thêm mãnh liệt, càng thêm cường thịnh ầm vang bạo phát! !
Hoàng Hỏa và Hoàng Hỏa va chạm.
Hư không bốn phía gần như vặn vẹo.
Sắc mặt Phượng Thượng Vân đột nhiên biến đổi, bởi vì Hoàng Hỏa của hắn ta lại bị đối phương chế trụ, không nhịn được lùi lại mấy chục trượng.
“Hoàng Hỏa! !”
“Ngươi chính là kẻ ngoại lai có thể sử dụng Hoàng Hỏa kia, hơn nữa Hoàng Hỏa của ngươi.
.
.
Còn mạnh hơn ta? !”
Ánh mắt Phượng Thượng Vân lộ ra một vệt rung động.
Một tên nhân loại có thể sử dụng Hoàng Hỏa đã không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa Hoàng Hỏa còn mạnh hơn Phượng Hoàng là hắn ta!
Chuyện này tính là gì? !
“Hoàng Hỏa như thế chỉ có Phượng Hoàng huyết mạch tinh thuần nhất mới có thể thi triển ra, rốt cuộc gia hỏa này là người, hay là Thần Hoàng? !”
Trên mặt Hoàng Ánh Hồng cũng tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Hoàng nữ, cùng tiến lên!”
Phượng Thượng Vân lạnh giọng nói: “Một tên nhân loại lại có thể nắm giữ Hoàng Hỏa, người như vậy, tuyệt đối không thể lưu! !”
“Được.”
Trên mặt Hoàng Ánh Hồng cũng tràn đầy ngưng trọng.
“Dừng tay!”
Lúc này, Thanh Phong ra mặt ngăn cản hai người, nói: “Người này là bằng hữu của ta, Phượng Thượng Vân, hai ngươi không được vô lễ.”
Nhìn thấy Thanh Phong, hai đầu Phượng Hoàng không khỏi sửng sốt một chút.
“Ngươi là.
.
.
Thiếu tộc trưởng? !”
Hoàng Ánh Hồng có chút kinh nghi bất định nói.
“Thiếu tộc trưởng? Phế vật thiếu tộc trưởng mất tích năm năm kia, tại sao lại ở đây?” Phượng Thượng Vân nói thẳng.
Nghe được hắn, Thanh Phong sầm mặt lại, “Làm càn!”
“Phượng tử, không được vô lễ.”
Hoàng Ánh Hồng cau mày nói, lập tức nàng nhìn về phía Thanh Phong, bước nhanh về phía trước, hành lễ, “Bái kiến thiếu tộc trưởng.”
Cách đó không xa, Sở Cuồng Nhân nghiền ngẫm cười một tiếng, “Đã biết thân phận của ngươi không đơn giản, thì ra là thiếu tộc trưởng của Ngô Đồng sơn a.”
“Xin lỗi, là ta đã che giấu.”
Thanh Phong áy náy cười một tiếng.
“Không quan trọng.”
Sở Cuồng Nhân cũng không để trong lòng.
“Thiếu tộc trưởng, huyết mạch của ngươi.
.
.”
Hoàng Ánh Hồng nhìn ra dị dạng của Thanh Phong bây giờ, có chút hiếu kỳ.
“Việc này để sau hãy nói, Sở công tử là bằng hữu ta, ta không cho phép các ngươi ra tay với hắn.” Thanh Phong nói với hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...