Sau khi Sở Cuồng Nhân thu phục Kiếm Quan, có được Thiên Liên kiếm ý, cũng không rời thành Cổ Tước trước, mà tìm một chỗ ở lại.
Mà chỗ kia chính là.
.
.
Phủ thành chủ!
Tất cả người trong thành Cổ Tước đều mộng.
Giết thành chủ xong, lại không rời đi, ngược lại còn tiến vào phủ thành chủ, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? !
Ngại khiêu khích Thánh thành còn chưa đủ lợi hại sao? !
“Phách lối, thật sự quá phách lối.”
“Giết thành chủ, không rời đi trước, còn dám vào phủ thành chủ ở, không sợ chấp pháp giả của Thánh thành đến đây sao? Thật ngông cuồng.”
“Gia hỏa này, quá phách lối a.”
Đối với mưa gió bên ngoài phủ thành chủ, Sở Cuồng Nhân không thèm quan tâm, lúc này hắn đang bế quan tu hành trong phủ thành chủ bế.
Lần bế quan này, có hai mục đích.
Một là luyện hóa tư nguyên có được trong Thiên Hỏa Động Thiên.
Hai là lĩnh hội tiên pháp.
Tại Bạch gia, trong phủ thành chủ, hắn đều lấy được một vài tiên pháp, ngoài ra, còn có tiên pháp do Kiếm Quan tự sáng tạo, Thiên Liên kiếm ý!
Khoảng mười ngày sau.
Sở Cuồng Nhân đã luyện hóa phần lớn bảo vật lấy được trong Thiên Hỏa Động Thiên xong, tu vi cũng tăng lên Thiên Đạo Chủ hậu kỳ.
Tiếp theo, chính là lĩnh hội các loại tiên pháp.
Sở Cuồng Nhân đã lĩnh hội không ít tiên pháp, thậm chí còn tự sáng tạo ra hai loại, có thể nói đã thông thạo chuyện lĩnh hội tiên pháp rồi.
Bây giờ, hắn lĩnh hội tiên pháp đã không phải để sử dụng.
Mà muốn tìm hiểu ra bản nguyên chi lực thông quan tiên pháp.
Nhưng các tiên pháp lấy được trong phủ thành chủ, Bạch gia đều có đẳng cấp không đủ, nên hắn không thể tìm hiểu ra bản nguyên.
Hắn đặt mục tiêu lớn nhất lên môn tiên pháp cuối cùng, Thiên Liên kiếm ý.
“Tiên pháp do Kiếm Quan tự sáng tạo ra, còn mạnh hơn tiên pháp lấy được trong Bạch gia và phủ thành chủ rất nhiều, trong truyền thuyết, tiên pháp tương ứng với tiên, chia làm phổ tiên pháp, địa tiên pháp, thiên tiên pháp, chân tiên pháp.
.
.”
“Trước kia, phần lớn tiên tiên pháp mà ta lĩnh hội là phổ tiên pháp, nhưng rất có thể Thiên Liên kiếm ý đã tiếp xúc đến cấp bậc Địa Tiên pháp.”
“Địa Tiên, cảnh giới thứ hai của Tiên Đạo, tại Thanh Lan Tiên giới cũng không có nhiều.”
Sở Cuồng Nhân thầm nói, như đang ngẫm nghĩ.
Hắn nghĩ một lát cũng không tiếp tục để ý nữa, toàn tâm toàn ý bắt đầu lĩnh hội Thiên Liên kiếm ý trong tay.
Môn tiên pháp này là một môn tiên pháp kiếm đạo, thậm chí còn cao minh hơn Tôn Hoàng Kiếm Quyết của Sở Cuồng Nhân bây giờ.
Không chỉ như thế, Tôn Hoàng Kiếm Quyết không phải hoàn toàn là pháp môn kiếm đạo.
Còn Thiên Liên kiếm ý, là tiên pháp kiếm đạo vô cùng thuần túy!
Sở Cuồng Nhân căn cứ theo môn tiên pháp này, kết hợp với Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm của mình, rất nhanh đã tìm ra đạo bản nguyên thứ tám, Kiếm chi bản nguyên!
.
.
Trong phủ thành chủ.
Kiếm Quan và tiểu hồ ly đợi trong một cái sân.
Trong tay Kiếm Quan cầm một bầu rượu, từng ngụm uống vào, mà một bên khác, tiểu hồ ly buồn bực xoay quanh hoa cỏ.
“Làm sao đại lão vẫn chưa xuất quan?”
Tiểu hồ ly ngáp một cái nói, nàng đã luyện hóa viên tàn tiên đan kia, hiện tại đã đột phá cảnh giới Đại Đạo Chủ.
“Mặc dù ta không có cách nào vận dụng tu vi, nhưng năng lực nhận biết vẫn còn, ta có thể cảm giác được, khí tức của công tử đang không ngừng tăng cường, hai ngày trước ta còn cảm giác được ba động tiên pháp, công tử đang lĩnh hội tiên pháp đi.”
Kiếm Quan cười nhạt nói.
Mà còn lĩnh hội Thiên Liên kiếm ý của ông ta.
“Vậy bao lâu nữa đại lão mới xuất quan?”
“Nói thế nào cũng phải mấy năm đi, dù sao, Thiên Liên kiếm ý của ta cũng dễ lĩnh hội như vậy.” Kiếm Quan thản nhiên nói.
Ông ta không phủ nhận thiên phú của Sở Cuồng Nhân, nhưng cũng vô cùng tự tin với Thiên Liên kiếm ý của mình, tại Thanh Lan Tiên giới, Thiên Liên kiếm ý của ông ta tuyệt đối là một trong số ít tiên pháp công phạt cao cấp nhất.
“A, không tốt!”
Bỗng nhiên, sắc mặt Kiếm Quan thay đổi.
Ông ta nhìn về phía xa, cảm giác được có mấy cỗ khí tức vô cùng cường đại đang đến gần phủ thành chủ, hơn nữa còn ẩn giấu địch ý.
“Là chấp pháp giả của Thánh thành đến sao?”
Kiếm Quan ngưng trọng nói.
Không chỉ Kiếm Quan, các cường giả trong thành Cổ Tước cũng cảm nhận được mấy cỗ khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện này.
Tất cả mọi người nhìn lưu quang xẹt qua không trung, nghị luận ầm ĩ.
“Khí tức thật khủng bố, là chấp pháp giả của Thánh thành tới.”
“Bọn họ đi về hướng.
.
.
Phủ thành chủ!”
“Quả nhiên, bọn họ nhằm vào Sở Cuồng Nhân.”
Trong phủ thành chủ.
Kiếm Quan, tiểu hồ ly bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
“Tiểu hồ ly, tốt nhất ngươi vẫn nên tìm một chỗ trốn đi, người tới này, không phải ngươi có thể ứng phó.”
Kiếm Quan từ tốn nói.
“Không phải ngươi đã bị phế rồi sao? Ngươi có thể ứng phó à?”
“Ây.
.
.”
Khóe miệng Kiếm Quan co giật hai lần, mặc dù lời tiểu hồ ly này nói là sự thật, nhưng trực tiếp như vậy, thật khiến người ta đau lòng đấy, có biết không?
“Tóm lại, ta có biện pháp trì hoãn bọn họ.”
Kiếm Quan từ tốn nói.
Chỉ chốc lát.
Mấy đạo lưu quang đã đi đến trên không trung phủ thành chủ, tổng cộng có ba người, trên người mỗi người đều mặc áo giáp màu vàng kim, khí thế bá đạo tuyệt luân.
Mỗi người đều là hư tiên!
Ba người này, chính là chấp pháp giả của Thánh thành!
“Căn cứ theo tình báo, hiện tại kẻ ngoại lai kia đang ở trong phủ thành chủ thành Cổ Tước, hừ, đúng là phách lối.”
“Kẻ ngoại lai lớn mật như thế, là lần đầu tiên ta gặp đó.”
“Không sai.”
Vẻ mặt ba vị hư tiên lạnh lùng, trầm giọng nói.
Bỗng nhiên, bọn họ nhìn thấy Kiếm Quan và tiểu hồ ly trong sân nhỏ.
“Há, không ngờ trong phủ thành chủ vẫn còn người, là người đi cùng kẻ ngoại lai sao?”
“Cùng giải quyết đi.” Một tên chấp pháp giả đạm mạc nói, thuận miệng định ra kết cục của Kiếm Quan và tiểu hồ ly.
“A.
.
.”
Giờ phút này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Chỉ thấy Kiếm Quan cầm bầu rượu, từ tốn nói: “Mấy vị chấp pháp giả của Thánh thành, uy phong thật lớn a.”
“Ngươi là ai?” Một tên chấp pháp giả nhìn thấy Kiếm Quan lại không sợ bọn họ, không khỏi có chút ngoài ý muốn hỏi.
Ở bên cạnh, một lão giả nhìn Kiếm Quan mấy lần, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, vội vàng rơi xuống đất, cung kính nói: “Không biết Kiếm Quan ở đây, là chúng ta mạo phạm.”
Hai tên chấp pháp giả còn lại nghe vậy, hít vào một ngụm khí lạnh.
Kiếm Quan? !
Đúng là Kiếm Quan!
Một trong thất quan của Thanh Lan Tiên giới, Kiếm Quan!
Mọi người không khỏi cảm thấy rung động, trong truyền thuyết, Kiếm Quan mai danh ẩn tích nhiều năm, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? !
“Người các ngươi muốn giết, ta bảo vệ, các ngươi rời đi đi.”
Kiếm Quan từ tốn nói.
Mấy tên chấp pháp giả hai mặt nhìn nhau, có chút do dự.
“Kiếm Quan đại nhân muốn bảo vệ người này, đương nhiên là có thể, nhưng ta nghe nói Thiên Liên kiếm ý của đại nhân có một không hai, tại hạ cũng là kiếm tu, hướng về đã lâu, xin đại nhân chỉ điểm một chút.”
Ánh mắt lão giả lúc trước nhận ra Kiếm Quan lóe lên, lập tức nói.
Hắn ta lấy ra một thanh kiếm, đưa tay chém ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí như hồng thủy, chém về phía Kiếm Quan.
Ầm vang một tiếng, Kiếm Quan bị một kiếm đánh lui, phun ra một ngụm máu.
Hai người còn lại thấy thế, có chút hoảng hốt.
“Đây chính là Kiếm Quan?”
“Giả?”
Lão giả xuất kiếm lại lộ ra nụ cười, “Ta từng nghe thành chủ nói, nhiều năm trước Kiếm Quan đại nhân và Đao Quan đánh một trận, bị thương nặng, đã sớm biến thành phế nhân, xem ra, quả nhiên là như vậy.”
“Nếu không phải tên Đao Quan kia chơi lừa gạt, sao ta có thể bại trong tay hắn ta chứ, hừ!” Kiếm Quan hừ lạnh một tiếng nói, lúc nhắc đến Đao Quan, trong mắt ông ta lộ ra vẻ phức tạp, có hận, cũng có nhớ lại.
Giống như nhớ tới Đao Quan, sẽ nhớ tới người nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...