Bạch gia.
Hôm nay Bạch gia vô cùng náo nhiệt.
Tin tức lão tổ Bạch gia ra mặt bảo vệ một người sớm đã truyền ra, trong Bạch gia, một vài trưởng lão có chút oán trách chuyện này.
Dù sao hiện tại Bạch gia và phủ thành chủ bất hòa, vậy mà ông ta lại đi bảo vệ một kẻ ngoại lai, đây không phải đang đổ dầu vào lửa sao?
Nhưng ngời làm chuyện này là lão tổ Bạch gia, bọn họ không thể nói gì hơn.
Còn Sở Cuồng Nhân thì không như vậy.
Một kẻ ngoại lai, bọn họ không có hảo cảm gì.
“Đi vào Bạch gia, còn dùng linh quang che mặt, che che lấp lấp, xem ra cũng không phải người tốt lành gì.” Một người trẻ tuổi nói thầm một tiếng.
Bên cạnh mấy người cũng rất tán thành, dù sao người vào trước là chủ, hiện tại bọn họ nhìn thế nào cũng không vừa mắt Sở Cuồng Nhân.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không thèm để ý đến lời nói của bọn họ.
“Sở đạo hữu, lần này tìm ngươi đến đây, chủ yếu là vì chuyện Thiên Hỏa Động Thiên.” Lão tổ Bạch gia từ tốn nói.
“Thiên Hỏa Động Thiên.
.
.”
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Lúc thu thập tình báo, hắn đã nghe nói đến Thiên Hỏa Động Thiên.
Là nơi ở của một vị tên là Thiên Hỏa đạo nhân, đó là một cường giả cổ lão, thậm chí đã đạt đến cấp bậc tiên nhân.
Nhưng sau đó, Thiên Hỏa đạo nhân vẫn lạc, động phủ của ông ta cũng biến mất theo, mãi đến gần đây mới có người phát hiện.
Bạch gia, chính là một trong những người phát hiện, ngoài ra, còn có mấy thế lực khác, ví dụ như phủ thành chủ, Thần Hỏa Minh Giáo, thành Lam Vân....
Những thế lực này đang chuẩn bị phái người đến động phủ thăm dò.
“Thiên Hỏa Động Thiên là nơi ở của Thiên Hỏa đạo nhân, bên trong thiết lập cấm chế dày đặc, ta hi vọng các hạ có thể sử dụng năng lực của Nguyệt Quang Hồ thăm dò động thiên cho ta, đương nhiên, bảo vật lấy được, ngươi và Bạch gia chia ba bảy, như thế nào?” Lão tổ Bạch gia cười nhạt nói.
“Ta ba ngươi bảy, các ngươi đúng là quá chiếm tiện nghi rồi.”
“Thiên Hỏa Động Thiên đã bị mấy thế lực chúng ta liên thủ phong tỏa, ngoại nhân khó có thể tiến vào, Sở đạo hữu, ta có thể cho ngươi làm nhà trắng, tiến vào thăm dò, đây đã là phúc phận vô cùng lớn rồi, đừng nói đến chuyện còn có bảo vật nữa, ngươi phải cảm thấy thỏa mãn.”
“Ta xuất lực, các ngươi chỉ xuất một cái danh ngạch, sau đó liền ngồi mát ăn bát vàng, nghĩ thế nào, ta cũng cảm thấy không có lời.”
“Vậy thì chia năm năm?”
Lão tổ Bạch gia nói ra.
Sở Cuồng Nhân đạm mạc cười một tiếng, “Không, cứ dựa theo lời ngươi nói, chia ba bảy, chẳng qua là ta bảy, ngươi ba.”
“Sở đạo hữu, ngươi không khỏi có chút quá phận đi, đừng quên vừa rồi là ai cứu ngươi, còn nữa, nếu không có Bạch gia ta, vậy ngươi sẽ không vào Thiên Hỏa Động Thiên được, ngươi còn muốn chia bảy ba, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Bên cạnh, Bạch Dạ Nguyệt sầm mặt lại nói.
“Vậy thì không có gì để nói.”
“Tốt, vậy nghe theo Sở đạo hữu nói, ta ba ngươi bảy.”
Lão tổ Bạch gia hít sâu một hơi nói.
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lướt qua một vệt dị sắc.
A, thật sự đáp ứng?
“Cứ quyết định như vậy đi.”
“Còn mấy ngày nữa mới đến thời gian ước định đi thăm dò động thiên, Sở đạo hữu, mấy ngày này ngươi tạm thời ở lại Bạch gia ta đi.”
Lão tổ Bạch gia nói, sau đó sai người dẫn Sở Cuồng Nhân xuống dưới nghỉ ngơi.
Đợi Sở Cuồng Nhân rời đi, Bạch Dạ Nguyệt khó hiểu nói: “Lão tổ, chia bảy ba thực sự quá phận, vì sao ngươi lại đáp ứng tiểu tử kia?”
“Hừ, bảy ba? Hắn một chút cũng đừng nghĩ có được.”
Trên khuôn mặt vốn hiền lành của lão tổ Bạch gia, lúc này lại tràn ngập sát ý băng lãnh, “Nhưng thực lực của người này không tầm thường, tạm thời làm việc cho ta, đợi đến khi thăm dò Thiên Hỏa Động Thiên xong, mặc kệ là bảo vật trong động thiên hay là Nguyệt Quang Hồ, Bạch gia ta.
.
.
Đều muốn! !”
“Thì ra là thế.”
Bạch Dạ Nguyệt nghe vậy, cũng lộ ra một tia cười lạnh.
.
.
Bạch gia an bài một gian trạch viện cho Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân bố trí một số cấm chế ở đây, ngoại trừ tiểu hồ ly, những người còn lại đều không thể tự do đi lại.
“Đại lão, Bạch gia hình như không có ý tốt.”
Tiểu hồ ly ở một bên nhắc nhở.
“A, ngay cả ngươi cũng phát hiện ra, ngươi cho rằng ta không biết sao? Chỉ là, ta đúng là có chút hứng thú với Thiên Hỏa Động Thiên, hơn nữa bọn họ không có ý tốt, chẳng lẽ ta lại là cừu non mặc người chém giết sao? Dê nhập bầy sói, hay là hổ vào bầy dê, còn chưa biết đâu.”
Sở Cuồng Nhân cười một tiếng.
Tiểu hồ ly không khỏi nhớ tới cảnh tượng hùng vĩ Long Phượng trình tường trên thăng tiên đạo lúc trước, trong lòng không nhịn được mặc niệm ba giây cho Bạch gia.
Đám người kia, căn bản không biết mình đã đánh chủ ý lên người khủng bố cỡ nào.
“Được rồi, ta muốn luyện hóa tiên tinh, ngươi ở một bên làm hộ pháp cho ta đi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Hắn lấy ra một khỏa tinh thể hình lăng màu sữa, to bằng nắm đấm trẻ con, đây là một khỏa tiên tinh hắn lấy được trên người Hồng Huyết.
“Hộ pháp? !” Tiểu hồ ly nghe vậy, trở nên kích động, sau đó lập tức đứng thẳng người, vỗ ngực cam đoan nói: “Đại lão yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới gần ngươi.”
“Vậy làm phiền.”
Sở Cuồng Nhân bắt đầu luyện hóa tiên tinh trong tay.
Tiểu hồ ly ở một bên không dám quấy nhiễu, sau đó đề phòng nhìn bốn phía.
Nàng có chút kích động.
Hộ pháp đó.
Nói như vậy, người tu sĩ tìm để hộ pháp cho mình, sẽ là người mình vô cùng tín nhiệm, mà Sở Cuồng Nhân để nàng hộ pháp cho, chẳng phải chứng minh hắn đã xem nàng thành người đáng tin, a không, là hồ ly đáng tin rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng tiểu hồ ly đắc ý.
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn dật đã tán hết linh quang của Sở Cuồng Nhân, cũng không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt hơi hồng hồng.
“Không nên không nên, đừng nghĩ lung tung, đại lão tín nhiệm ta như thế, ta nhất định phải hộ pháp tốt, không thể để người khác tới gần.”
Tiểu hồ ly lắc đầu nói.
Mà giờ khắc này, Sở Cuồng Nhân đang luyện hóa tiên tinh cũng không phải không có cảm ứng với ngoại giới, hắn có ba linh hồn, phân ra một linh hồn chú ý ngoại giới, tương đương với để bản thân hộ pháp cho mình.
Có tiểu hồ ly hay không, đều không khác mấy.
Hắn sẽ không dễ dàng giao an nguy của mình cho người khác.
Đừng nói đến một con hồ ly mới quen biết không bao lâu.
“Tiểu hồ ly này, đang suy nghĩ cái gì vậy?” Sở Cuồng Nhân nhìn thấy vẻ mặt tiểu hồ ly thay đổi, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Không bao lâu, Sở Cuồng Nhân đã hoàn toàn luyện hóa tiên tinh trong tay, hắn cảm giác, bản nguyên chi lực của mình đã lớn mạnh hơn, mặc dù không rõ ràng, nhưng đúng là có thể cảm nhận được.
“Tác dụng chủ yếu của tiên tinh là lớn mạnh bản nguyên chi lực đã có trong cơ thể, còn muốn khai thác bản nguyên mới, dựa vào mấy khối tiên tinh là không thực tế, tiên pháp và thể chất, vẫn là thứ quan trọng nhất trên con đường tu hành của ta sau này.
.
.” Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài một chút.
“A, đại lão, ngươi luyện hóa hết tiên tinh rồi?”
“Ừm.
.
.”
“Cái này, cái này cũng quá nhanh đi!”
Tiểu hồ ly trợn mắt há hốc mồm, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trời tờ mờ sáng, mới bỏ ra một đêm mà thôi.
Tiên tinh dễ luyện hóa như vậy sao?
Tiểu hồ ly có chút mộng.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể đổ cho lý do Sở Cuồng Nhân khác hẳn người bình thường.
“Đại lão không hổ là đại lão, chỗ nào cũng không tầm thường a!”
Tiểu hồ ly cảm khái một tiếng.
Sau đó, nàng giống như cái đuôi nhỏ đi theo Sở Cuồng Nhân.
“Sở đạo hữu muốn đi ra ngoài sao?”
Sở Cuồng Nhân chưa đi được mấy bước, đã gặp Bạch Dạ Nguyệt, đối phương nhìn phương hướng của hắn, ánh mắt không khỏi lóe lên.
“Yên tâm, trước khi chuyện của Thiên Hỏa Động Thiên kết thúc, ta sẽ không rời đi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, trực tiếp vượt qua đối phương, mang theo tiểu hồ ly, không quay đầu lại đi ra Bạch gia.
“Hừ, tìm người đi theo hắn.” Bạch Dạ Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với hư không.
Rất nhanh đã có mấy cái bóng đi theo Sở Cuồng Nhân.
“Sở Cuồng Nhân, tiên chủng cự bá.
.
.
Hừ, cho dù là tiên chủng cự bá, nhưng cuối cùng chỉ là kẻ ngoại lai mà thôi, sau khi chuyện ở Thiên Hỏa Động Thiên kết thúc, sẽ khiến ngươi vẫn lạc.”
Trong mắt Bạch Dạ Nguyệt lướt qua một vệt âm lãnh, hắn ta chỉ là một tên tuyệt đỉnh tiên chủng, nhưng so với Sở Cuồng Nhân, lại có chênh lệch không nhỏ.
Chênh lệch thiên phú này, khiến hắn ta cảm thấy ghen ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...